Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Chương 15

“Anh nghe rồi, không cần nói nhiều lần xin lỗi như vậy, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo thôi, không sao đâu.” Anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, điều này làm cho anh cảm thấy không vui.

Anh nâng cằm cô lên. “Em không cần phải đi vội như thế.”

Rũ mắt xuống và lắc đầu, cô né tránh ánh mắt anh.

Thật không hiểu tại sao anh lại đối tốt với cô như thế.

Chẳng lẽ cô lại hiểu nhầm nữa, lời anh nói là thật sao?

Vậy tại sao khi anh hôn cô xong lại nói lời xin lỗi đây?

Trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng cô lại không biết mở lời thế nào.

Nhìn cô tránh ánh mắt của mình, Thượng Quan Liệt thấy buồn phiền một chút, anh buông tay ra và lùi lại phía sau.

Thiếu chút nữa anh đã quên, cô cũng chưa nguyện ý tiếp nhận anh.

Hít sâu, Thượng Quan Liệt thuyết phục mình tiếp nhận sự cự tuyệt của cô, điều này cũng không thể trách cô được, cho nên anh không hi vọng sau này hai người kể cả làm bạn bè cũng không được.

“Nếu như em không sao thì anh đưa em về.” Hôm nay đi cũng lâu rồi, anh quyết định đưa cô về nhà.

Long Duyệt trầm mặc, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ lên tiếng hỏi, khóe mắt lại nhìn thấy cánh tay bị thương của anh.

“Anh bị thương?” Cô hốt hoảng kéo tay anh, nhất định là bị thương lúc cứu cô, thế nhưng anh lại không nói gì. Rất đau, tim cô rất đau, đau đến mức lại muốn khóc.

“À, không có gì, anh mình đồng da sắt, không quan tâm đến những vết thương nhỏ như thế này.” Nếu không phải là cô nhắc tới thì anh cũng không phát hiện ra vết thương này.

“Anh ………. Anh tại sao lại đối tốt với em như vậy?”

“……………” Anh không nói gì, đối tốt với một người thì cũng cần phải có lý do sao?

Anh chỉ là đơn thuần muốn tốt cho cô, nếu quả thật không phải vì lý do kia, thì cũng là do anh thích cô, thích một người, tự nhiên sẽ đối tốt với người đó, nhưng điều này cô cũng đã biết rồi thì cần gì phải hỏi lại?

“Em không xứng đáng để anh làm như thế.” Cô nhẹ nhàng xoa nhẹ xung quanh vết thương, một vết thương lớn như vậy thì làm sao có thể không đau?

“Tại sao em lại nói như thế? Em không tin bản thân mình hay là không tin anh?” Tính tình nóng nảy của Thượng Quan Liệt lại bộc phát, cô nói thế là có ý gì?

“Hả? Em.... ...” Thấy anh tức giận cô không biết trả lời thế nào.

“Không trả lời được sao? Đó chính là em không tin anh sao.” Đáp án này của cô càng làm cho anh tức giận.

“Không ... ...... Không phải thế, em ... .... em tin anh.” Cô gấp gáp lắc đầu, cô làm sao mà không tin anh? Hơn nữa cô có tin anh hay không tin anh thì cũng có quan hệ đến vấn đề này sao?

“Đã như vậy, tại sao em lại nói em không đáng để anh làm thế? Chẳng lẽ em nghi ngờ ánh mắt của anh sao?”

Mặc dù anh không có con mắt thiên phú, nhưng ánh mắt anh cũng không đến nỗi tệ.

“Cái gì?” Cô chớp mắt mấy lần, lời này anh nói là sao, cô thật sự không hiểu ý của anh.

“Không phải như vậy sao? Em biết rõ anh thích em, dĩ nhiên muốn đối tốt với em, tại sao lại còn hỏi anh nhũng điều như thế? Em không chấp nhận tâm ý của anh thì có thể từ chối, nhưng không cần nghi ngờ ánh mắt của anh.” Thượng Quan Liệt nói ra những điều chất chứa trong lòng.

“Là.... ..... là thật sao?” Anh nói, lần này xác minh rõ lời nói anh thích cô, nhưng trong lòng cô vẫn chưa hết nghi ngờ.

“Cái gì thật?”

“Anh thật......sự thích em sao?”

“Em nghi ngờ anh? Em coi lời anh nói là cái gì?” Thượng Quan Liệt nghe câu hỏi của cô, thiếu chút nữa vì tức giận mà mắng to, hôm nay anh đã nói với cô bao nhiêu lần như thế nhưng đến bây giờ cô vẫn còn hỏi anh có phải thật lòng thích cô hay không?

“Kia.......” Cơn giận của anh làm cho cô có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn muốn hỏi anh cho rõ ràng “Vậy, tại sao, tại sao anh lại nói xin lỗi?”

Nói xin lỗi? Thượng Quan Liệt nhất thời không phản ứng kịp, cho đến khi nhìn thấy đôi môi đỏ ửng của cô thì anh mới bừng tỉnh là cô đang ám chỉ cái gì.

Anh nói xin lỗi đương nhiên là vì anh chưa được sự đồng ý của cô mà đã hôn cô, vẫn chưa xác định được tâm ý của cô, mà không kìm được hôn cô, cho nên anh mới nói xin lỗi. Nhưng tại sao cô lại hỏi anh như vậy?

Nghe giọng nói của cô thì giống như anh không nên nói xin lỗi.

Thượng Quan Liệt cẩn thận quan sát khuôn mặt đỏ bừng của cô, muốn nói nhưng lại thôi, anh như có chút thấu hiểu, mỉm cười, hạnh phúc tràn ngập trên mặt anh.

“Em cũng có cảm tình với anh?” Đến bên cô, nếu như đáp án này là khẳng định, như vậy nghi vấn này không phải là được giải đáp rồi hay sao.

“Gì?” Anh, anh sao lại hỏi cô trực tiếp như thế? Mà...... Hơn nữa anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô. Cô hốt hoảng muốn tránh ánh mắt của anh, nhưng anh không cho cô làm vậy, dường như anh muốn nhìn thấu nội tâm của cô.

Khi nhìn vào mắt anh, cô thấy sự mong đợi, sự khẩn trương làm cho cô không nói lên lời được.

Nhẹ nhàng gật đầu thay cho trả lời, cô nhẹ nhàng ôm anh.

“Em yên tâm, anh nói xin lỗi không phải bởi vì hối hận mà là vì anh còn chưa biết tâm ý của em mà đã tự tiện hôn em.” Nhẹ giọng bày tỏ, anh muốn xóa bỏ mọi nghi ngờ trong lòng của cô.

Thật tốt quá, thì ra không phải là tình cảm đơn phương, thì ra là cô cũng thích anh, quá lâu rồi anh không trải qua thời khắc này, anh cơ hồ cảm thấy thật hạnh phúc.

Sợ hãi qua đi, giống như lây sự vui thích của anh, cô thỏa mãn mỉm cười, giờ khắc này, không có gì so với ôm nhau như vậy quan trọng hơn, tất cả hiểu lầm được xóa bỏ, chỉ còn lại nhịp đập thâm tình.

Long Duyệt mỉm cười trên suốt quãng đường về nhà, lần đầu tiên mắc vào lưới tình, trong lòng cô tràn đầy cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc tỏa ra trong ánh mắt cô.

Nhớ tới yêu cầu vừa rồi của anh, càng làm cho cô không nhịn được đỏ mặt lên, anh nói, nếu đã là người yêu rồi thì về sau trực tiếp gọi tên của anh, như thế càng làm anh rất vui.

Đó chính là phải gọi anh là “Liệt” sao? Vẫn còn cảm giác có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn đồng ý với anh, bởi vì cô muốn làm cho anh vui vẻ, cô từ từ sẽ có thói quen gọi thân mật như vậy.

Gặp may mắn như thế trở về, cô cứ nghĩ là sẽ không gặp mọi người ở nhà bởi vì bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, bình thường lúc này mọi người còn đang ở công ty, nhưng cô không nghĩ tới nhìn thấy chú hai, mẹ lớn, chị gái và anh họ Vũ Văn.

Cô dừng ở trước cửa, không biết có nên đi vào hay không, bởi vì cô phát hiện không khí có chút bất thường, giống như hết sức căng thẳng.

Quả nhiên, cô mới đứng chưa tới hai phút đã nghe thấy giọng nói của mẹ lớn.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bây giờ mọi người mới phát hiện?” Phương Lâm Lâm không dám tin mở miệng nói, như vậy cũng rất tốt, quyền lực, tiền tại đều bị người khác cướp mất, bà ta trông đợi được gì ở Long gia nữa?

“Chị dâu, ai cũng không ngờ tới chú hai lại tuyệt tình đến thế.” Người trả lời là Long Thừa Đạt, hiện tại ông cũng rất phiền não, vì nguy cơ lần này ông cũng nợ Long Diệu Tổ một số tiền lớn, ngay cả gia trạch ông cũng lén thế chấp cho lão ta, ai ngờ tới lão ta lại là người chủ mưu.

“Không ngờ tới? Hừ, đã sớm biết lão có dã tâm rồi mà mọi người vẫn tin tưởng lão, thật quá ngu xuẩn.” Ghê tởm, nếu như không lấy được tài sản của Long gia thì bà cũng không cần phải thủ tiết khổ cực như vậy.

“Không thể nói như vậy, dù sao đều là người một nhà cả.” Mặc dù vẫn âm thầm đối đầu, nhưng không ai nghĩ Long Diệu Tổ lại tuyệt tình như vậy không cho họ có đường lui.

Long Diệu Tổ không chỉ ép Long Diệu Thiên từ chức, ngay cả tổng giám đốc, quản lý đều muốn thay đổi, hơn nữa những người ủng hộ bọn họ đều bị đuổi đi nơi khác hoặc bị cho nghỉ việc, dường như sau một đêm trong công ty tất cả công nhân viên trong công ty đều là người của bọn họ.

“Hừ, chú xem họ là người nhà nhưng họ lại coi chú là kẻ thù.”

“Cha, bác, bây giờ không phải là lúc tranh cãi.” Long Vũ Văn xen vào cuộc đối thoại của bọn họ.

“Cháu lấy tư cách gì mà quản chuyện của ta?” Phương Lâm Lâm đang trong cơn giận, bỏ qua ý kiến của người khác.

“Mẹ, tạm thời nên nghĩ biện pháp giải quyết đã.” Long Ngọc lôi kéo mẹ mình đi, dù sao bây giờ có tranh cãi thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, quan trọng là làm thế nào để lấy lại tất cả.

“Hừ, còn nghĩ ra được biện pháp tốt sao? Nếu nghĩ ra được biện pháp thì mọi người còn phải ngồi đây khổ não sao?”

“Ai, trước mắt thì thật sự chưa tìm ra được biện pháp, hơn nữa.... .........” Long Thừa Đạt muốn nói lại thôi, ông vẫn chưa nói về chuyện thế chấp nhà.

“Cha, sao thế?” Long Vũ Văn quan tâm hỏi, Long Thừa Đạt thần sắc hốt hoảng, làm cho mọi người càng hồi hộp.

Long Thừa Đạt nhìn mọi người một chút, nếu không nói lúc này, chỉ sợ không giấu được bao lâu, ai biết được Long Diệu Tổ bao lâu nữa sẽ đến đòi lại ngôi nhà này.

“Khi vay tiền của chú hai để xử lý chuyện công ty ta đã thế chấp căn nhà này cho ông ấy.” Bây giờ nghĩ lại, Long Diệu Tổ thực sự đã có âm mưu từ trước, bởi vì lúc đầu ông muốn thế chấp nhà ở của mình nhưng Long Diệu Tổ nói là không phải là quá nhiều tiền, nhưng nhất định phải là gia trạch mới được.

“Cái gì?” Phương Lâm Lâm khiếp sợ, thậm chí ngay cả cái nhà này cũng còn không trông cậy được gì sao?

Long Ngọc cùng Long Vũ Văn lúng ta lúng túng, nói không ra lời, ngôi nhà này là ngôi nhà mà tổ tiên để lại, từ trước đến giờ chỉ truyền lại cho con trai cả.

“Ông nội có biết chuyện này không?” Long Vũ Văn nghi ngờ hỏi, ông nội coi ngôi nhà này như sinh mạng, làm sao có thể đồng ý đem nó đi thế chấp.

“Ông không biết, là cha lén đem giấy sở hữu nhà đất cùng khế ước đưa cho chú hai.” Nếu Long Diệu Thiên mà biết chuyện, nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích này.

“Cha, sao cha lại có thể làm như vậy?” Long Vũ Văn không thể tin được tại sao cha mình lại có thể làm ra những chuyện như vậy, cha biết rõ ngôi nhà này quan trọng với ông nội như thế nào mà.

“Ha ha ha, thật là quá ngu xuẩn.” Phương Lâm Lâm giận quá hóa điên, nếu Long gia không còn trông cậy được gì nữa thì bà ta cũng không còn gì để lưu luyến nữa.

“Chị dâu, chị không nên quá đáng như vậy.”

“Tôi quá đáng sao? Tôi như vậy nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức đem tài sản đưa cho người khác.” Phương Lâm Lâm đứng dậy, có nói thêm nữa cũng vô dụng.

“Mẹ, mẹ định đi đâu?” Long Ngọc buồn bực hỏi, cô nghĩ mẹ vô cùng tức giận, không nghĩ tới bà lại bình tĩnh như thế.

“Tiểu Ngọc, con đi dọn đồ của mình đi, đi theo mẹ, Long gia đã không còn trông cậy được gì nữa thì ở lại làm gì.” Nếu không phải vì tài sản của Long gia thì bà đã sớm cao chạy xa bay, bà ta vẫn có tình nhân chờ đợi bà ta nhiều năm rồi.

“Mẹ, thật không có hi vọng gì sao?” Long Ngọc biết mẹ mình ám chỉ điều gì, nhưng cô ta không cam lòng, cô không muốn dễ dàng buông tha cho tài sản của Long gia như vậy.

“Còn có hi vọng gì? Nếu con là Long Diệu Tổ, con sẽ buông tha cho quyền lực và tài phú sao?”

“Dĩ nhiên sẽ không.” Long Ngọc theo trực giác trả lời, sau đó cũng đứng lên. “Được rồi, con đi với mẹ.”

“Chị dâu, hai người muốn đi đâu?” Long Thừa Đạt khẩn trương nhìn bà ta, ông vốn định dựa vào nhà mẹ đẻ Phương Lâm Lâm lấy ra một chút tiền để cứu giúp, không nghĩ tới họ lại muốn rời đi.

“Đương nhiên là đi khỏi Long gia rồi, hiện tại không đi, chẳng lẽ đợi người khác tới đuổi đi sao?”

“Nhưng là.... ....” Long Thừa Đạt còn chưa nói dứt lời đã thấy Long Diệu Thiên chống gậy xuống lầu.

“Ai muốn đi khỏi Long gia?” Long Diệu Thiên tức giận hỏi.

“Con trai tốt của cha, ngay cả gia trạch cũng thế chấp cho người khác rồi, bọn con không rời đi chẳng lẽ đợi người khác đến đuổi đi sao?” Phương Lâm Lâm không e ngại gì nói hết ra, Long Thừa Đạt cũng không kịp ngăn chặn lời bà ta.

“Thừa Đạt, chuyện này là thật sao?” Long Diệu Thiên nhíu chặt mắt lại giận trừng trừng, suýt chút nữa không gượng dậy được.

Long Thừa Đạt nhìn cha một cái rồi gật đầu thừa nhận, dù sao cũng không giấu được bao lâu.

“Con, con…………” Long Diệu Thiên tay run run chỉ Long Thừa Đạt, máu lên não nhanh quá, ý thức trong nháy mắt mơ hồ, ngã từ trên cầu thang xuống.

“Cha.”

“Ông nội.”

Ba tiếng kêu đồng thời vang lên, Long Thừa Đạt, Long Vũ Văn và Long Duyệt nhanh chóng chạy về phía Long Diệu Thiên.

Vào giờ phút này không có ai còn có tâm trạng truy cứu tại sao Long Duyệt lại về nhà vào lúc này và đã nghe được những gì.

“Hừ, Tiểu Ngọc, chúng ta đi thôi.” Phương Lâm Lâm thờ ơ nói.

“Nhưng…………” Long Ngọc do dự nhìn Long Diệu Thiên, thấy ông nội như thế cô ta cũng rất đau lòng.

“Yên tâm đi, không chết dễ dàng như thế đâu.”

Nhoáng một cái, Long Vũ Văn đã ôm lấy Long Diệu Thiên chạy đến bệnh viện.

“Chị?” Đang muốn đuổi theo, Long Duyệt nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Long Ngọc, cô muốn hỏi Long Ngọc có phải muốn đi cùng hay không.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Long Ngọc hờ hững nhìn Long Duyệt một cái rồi lựa chọn rời đi cùng mẹ mình.
Bình Luận (0)
Comment