Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 9.1

Mắt Khuất Lam Sơ lạnh lùng nhìn vào phòng làm việc nơi đang trình diễn các trò đùa.

"Anh tư nhiên để cho tôi liên tục chạy đi ba quốc gia tham gia ba cuộc hội nghị nghệ thuật, lần này anh nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không đi để cho âm mưu quỷ kế của anh được như ý." Người đàn ông ngoại quốc khôi ngô, cao ráo đang ôm tay ngang ngực, vẻ mặt giận dữ  mắng.

Cam Nhĩ Toàn thân thiết cười một tiếng dùng vẻ bình tĩnh để chống đỡ."Haiz, Kiều Sinh, trường học điều anh đi tham gia những hội nghị nghệ thuật này là bởi vì tín nhiệm khả năng chuyên nghiệp của anh, nên mới ủy quyền trọng trách lớn như vậy cho anh, sao anh có thể hiểu nhầm nỗi khổ của nhà trường như vậy."

Kiều Sinh mang dòng máu ngoại quốc nhưng có thể nói lưu loát tiếng Trung, đối với lời của anh xì mũi coi thường, "cuộc hội nghị sinh vật học toàn cầu hằng năm còn chưa nói, cả nghiên cứu tâm lý học và nghiên cứu vật lý học thì liên quan gì đến tôi chứ?" Hắn là giáo sư sinh vật học, cũng không phải là giáo sư vật lý học và tâm lý học.

"Đó là bởi vì trường học biết anh học vấn và tu dưỡng sâu rộng, là một nhân tài hiếm có, đối với khắp mọi ngành học đều có chỗ đọc lướt qua, mặc kệ là tâm lý học hay  vật lý học, anh cũng đều rất chuyên tâm."

"Cái rắm á..., rõ ràng chính là anh âm hiểm tiểu nhân lấy việc công báo thù riêng, muốn ngăn cản tôi theo đuổi Lam Lam có đúng hay không? Phương Kiều Sinh không khách khí quay ra mở miệng mắng: "Người phương Đông các người có câu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, họ Cam kia, có gan nói chúng ta sẽ tới trường cạnh tranh công bằng, không cần dùng thủ đoạn đùa bỡn, hèn hạ để ngăn cản tôi."

Anh ta rất thích văn hóa Trung Hoa, học không ít tác phẩm cổ đại, còn thích thứ với tính tinh tế của phụ nữ phương Đông, vì thế, anh còn đặc biệt lấy lấy tên tiếng Trung của mình là Phương Kiều Sinh.

"Kiền Sinh, có đôi lời anh nên cũng nghe qua, vợ bạn, không thể đùa."

Nghe vậy, Phương Kiều Sinh kinh ngạc, nhìn Khuất Lam Sơ để chứng thực."Em quyết định muốn cùng tên hỗn đản này kết hôn?"

Khuất Lam Sơ lắc nhẹ đầu đẹp phủ nhận.

"Anh lừa ta, cô ấy nói cô ấy không có kết hôn với anh!" Phương Kiều Sinh bất mãn nói.

"Tôi không có lừa cậu " Cam Nhĩ Toàn thần bí cười hề hề ôm cổ của hắn, kéo hắn đến một bên, đè thấp giọng nói nói: "Kiều Sinh, chúng ta là bạn tốt, tôi không nói xạo cậu, tương lai cô ấy là mẹ của con tôi."

Tương lai là mẹ của con anh?!” Anh và cô ấy đã có?!"

"Chờ con của tôi và Lam Lam ra đời, tôi sẽ nghĩ cách để bảo bảo nhận cậu làm cha nuôi, như thế nào?" Vẻ mặt anh ban ơn nói.

Phương Kiều Sinh kinh ngạc nhìn anh chằm chằm. Haiz, không ngờ anh không có ở đây trong khoảng thời gian này, bọn họ đã gạo nấu thành cơm, hai người này ngay cả đứa bé cũng đã có.

Đáng hận! Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nhận.

Phương Kiều Sinh cắn răng nghiến lợi, tức giận níu lấy cổ áo anh.

"Nếu sau này anh không đối đãi tốt Lam Lam, tôi nhất định đem anh băm thành tám đoạn, mang cho chó ăn."

Kéo cổ áo của mình về, Cam Nhĩ Toàn nhếch môi cười nói: "Cậu hãy yên tâm đi, tôi sẽ thương ấy như Châu như Ngọc."

Vẻ mặt Phương Kiều Sinh bi phẫn đi tới trước mặt Khuất Lam Sơ.

"Lam Lam, nếu sau này tên khốn này khi dễ em, em cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ thay em làm thịt hắn." Nhìn gương mặt tươi đẹp như lan như ngọc trước mắt, càng nghĩ hắn càng không cam lòng, mỹ nhân của hắn cứ như vậy bị họ Cam  ngậm vào mồm tha đi rồi, ghê tởm tên tiểu nhân này!

Cánh môi Khuất Lam Sơ giật giật lô ra nụ cười nhạt, vừa rồi hai người nói rất nhỏ nhưng cô nghe rất rõ ràng, cũng không giải thích gì.

Phương Kiều Sinh nén đau buồn bước chân rời đi, Cam Nhĩ Toàn phát giác có ánh mắt đang nhìn mình, anh ngước mắt cười hỏi: "Lam Lam, sao em lại dùng ánh mắt này nhìn anh?"

"Anh rất gian giảo." Cô điềm đạm nói.

"Tình trường như chiến trường, mọi người phải dùng bản lãnh của mình, tại sao có thể trách anh lừa gạt hắn." Khuôn mặt anh tươi cười lại gần nàng, "Lam Lam có phải em rất cảm động phải không?"

Cô hơi lui ra một bước, kéo dài khoản cách với anh, tự tin rnói: "Đáng tiếc, cuộc chiến tranh này còn chưa có kết thúc, anh còn chưa phải là người chiến thắng."

*********

Rất quỷ dị.

Rõ ràng là diện mạo giống nhau như đúc, nhưng tại sao mấy ngày nay anh luôn có cảm giác không đúng ở đâu đó, giống như ở bên cạnh anh người là hai người khác nhau.

Điển hình như giờ phút này ——

"Tốt lắm, Bảo Bảo xuống, nên đổi Bối Bối rồi." Khuất Lam Sơ lấy con mèo trắng trên đầu gối xuống, thay bằng một con mèo trắng khác đang cọ cọ ở bên chân cô lâu rồi.

Năm ngón tay cô nhẹ nhàng xoa bóp cổ của con mèo con, mèo con thoải mái nheo lại mắt, mắt nhìn bộ dáng hưởng thụ của mèo con, môi cô bất giác nhẹ cười một tiếng.

Cam Nhĩ Toàn bưng ly rượu, suy nghĩ sâu xa  nhìn chăm chú vào cô.

Vấn đề không phải xuất hiện ở nụ cười của cô, mà là cử chỉ của cô, có lúc cô sẽ  giữ khoảng cách mèo con, không muốn đến gần nó, có lúc sẽ giống như bây giờ, thân mật chơi đùa với mèo con chung một chỗ.

Con mèo trắng bên chân còn lại không chịu cô đơn, nhẹ cọ cọ chân Khuất Lam Sơ, meo meo ô meo meo ô làm nũng, cô mỉm cười nhẹ nói: "Bảo Bảo, đừng như vậy, mới vừa rồi đã xoa bóp cho ngươi rồi, bây giờ là thời gian của Bối Bối."

Anh trân trối nhìn này hai con vật màu trắng, nghi hoặc mở miệng, "Lam Lam, em nhận ra được bọn chúng như thế nào, ý là Bảo Bảo thì sao, Bối Bối thì sao?"

"Ừ, cạnh chân tôi đây là Bảo Bảo, trên đầu gối là Bối Bối."

Mắt Cam Nhĩ Toàn lộ ra tia quái lạ "Này hai con mèo là cùng thai sinh, từ nhỏ đã giống nhau như đúc, chỉ có mẹ anh mới có thể phân biệt được sự khác biệt của bọn chúng, anh xem nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn còn không bọn chúng ai là ai."

"Thật ra thì rất đơn giản, chỉ cần anh nhìn kỹ là có thể phát hiện sự khác nhau giữa bọn chúng, giống như Bảo Bảo lúc gọi thì sẽ gọi meo meo ô meo meo, mắt sẽ hấp dẫn, nhưng Bối Bối không biết, còn nữa, chồm râu của Bối Bối so với Bảo Bảo thì dài hơn một chút." Khuất Lam Sơ chỉ ra điểm khác biệt của bọn chúng.

"Thì ra là như vậy." Anh bừng tỉnh hiểu ra, vừa đọc suy nghĩ, lông mày cau lại anh ngưng mắt quan sát hai con mèo giống nhau, lại nhìn Khuất Lam Sơ.

Chẳng lẽ, mẹ đưa tới này hai con mèo này tới dụng ý là muốn nói cho anh biết —— có hai Lam Lam giống nhau như đúc?!

Nếu nói như vậy, anh có thể hiểu rõ vì sao mấy ngày nay anh thường thường cảm thấy có cảm giác không tự nhiên kia.

Chỉ là, nếu thật sự là như thế, như vậy, mục đích của họ là gì?

Nếu là để ám sát anh, họ có nhiều cơ hội để ra tay, cần gì kéo dài tới bây giờ?

Chẳng lẽ...... Là muốn khảo nghiệm anh có thể nhận ra họ hay không?

A, anh không ngờ Lam Lam cũng có một mặt bướng bỉnh như vậy

Đã như vậy, anh cũng không thể khiến Lam Lam thất vọng được.

*********

Xoạt xoạt xoạt.....

Bị âm thanh chói tai này quấy nhiễu, rốt cuộc Khuất Lam Thanh mở miệng ——

"Lam Tranh, cậu làm gì ở đây?"

Khuất Lam Tranh ngước mắt nhìn."Anh không thấy được là tôi đang mài đao sao?"

Anh đương nhiên nhìn ra được "Ta hỏi là tại sao cậu muốn mài đao?" Lam Tranh thường dùng vũ khí là roi, trước kia người chết ở dưới tay cậu ta, hầu hết đều là bị roi ghìm chặt cổ hít thở không thông mà chết, cũng có số ít là bị cậu ta dùng quả đấm chấn thương vỡ nội tạng mà chết.

"Dùng để" Khuất Lam Tranh chầm rì đáp lời "Cạo râu."

Nhìn tới đám râu quai nón trên má cậu ta, Khuất Lam Thanh gật đầu, "Là nên cạo râu rồi, cậu mới hai mươi bảy tuổi, để đám râu dày kia, khiếm mình giống như là hơn bốn mươi tuổi."

"Nhìn như vậ mới có cảm giác người đàn ông." Dùng ngón tay thử đao một chút, Khuất Lam Tranh thu hồi đao, anh tính toán muốn cạo râu, nhưng cũng tính cạo toàn bộ.

Nheo mắt nhìn cậu ta, nghĩ đến diện mạo trước kia của cậu ta thanh tú như cô gái, Khuất Lam Thanh cười cười, hiểu ra tại sao từ năm mười tám tuổi cậu ta đã bắt đầu để râu.

"Lam Tranh, cậu cảm thấy Cam Nhĩ Toàn có thể nhận ra Lam Sơ và Lam Mạt không?"

"Nếu để bọn họ mặc quần áo giống nhau như đúc, anh nhận ra được không?" Khuất Lam Tranh hỏi ngược lại.

"Tôi không chắc chắn nhận ra, nhưng nếu là Cam Nhĩ Toàn, có lẽ là có thể."

"Ý của anh là hắn ta nhận ra được?" Khuất Lam Tranh kinh ngạc nói.

"Cậu không phải cảm thấy hành động của anh ta trong hai ngày nay có chút kỳ lạ sao?" Khuất Lam Thanh như có điều suy nghĩ hỏi.

"Kỳ lạ chỗ nào?" Một chút mình cũng không phát giác ra.

Khuất Lam Thanh yên lặnh một chút, nói ra mấy bí mật quan sát được trong mấy ngày nay.

"Khi Lam Sơ xuất hiện, cậu ta sẽ đối với con bé đặc biệt thân mật." Thỉnh thoảng xoa xoa tóc con bé, thậm chí thỉnh thoảng lại còn hôn trộm nó, nhưng nếu là Lam Mạt ở bên cạnh cậu ta thì ngoài việc trò chuyện, cậu ta cũng không làm gì, đối xử với Lam Mạt giống như...... giống như đối với khach.

"Có thật không?" Nghe vậy, ánh mắt Khuất Lam Tranh sáng lên, vốn là sau khi đồng ý ông nội anh liền có chút hối hận, dù sao ngay cả bản thân từ nhỏ cùng Lam Sơ, Lam Mạt cùng nhau lớn lên mọi người còn không nhận ra họ, làm sao Cam Nhĩ Toàn lại có thể nhận họ được?

Nhưng mà bây giờ nghe Lam Thanh nói như vậy, đột nhiên anh cảm thấy anh còn có cơ hội thắng lần đánh cuộc này.

"Tôi cũng không xác định phải vậy không, có lẽ là làm cho tôi sai lầm rồi cũng nên" Khuất Lam Thanh cười nhạt nói.

Nghĩ đến một chuyện, Khuất Lam Tranh nghiêm túc mở miệng, "Lam Thanh, sao khi đó anh cũng đồng ý chứ?"

"Ừ." Biết cậu ta hỏi về việc kết thúc gia nghiệp, Khuất Lam Thanh thẳng thắn gật đầu.

"Tại sao?"

Khuất Lam Thanh suy tư rồi nói: "Nói thật ra, từ khi anh hai mươi tuổi đã bắt đầu thi hành nhiệm vụ tới nay, anh vẫn vì những người chết dưới tay anh kia cảm thấy thấp thỏm lo âu."

"Bọn họ đều là đáng chết khốn kiếp!" Khuất Lam Tranh mắng.

"Có lẽ bọn họ thật sự tội ác tày trời, nhưng anh vẫn cảm thấy chúng ta không có tư cách tước đoạt tánh mạng của bọn họ, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người chết ở trong tay anh, anh càng lúc càng mờ mịt, vẫn hoài nghi mình làm chuyện này là đúng hay sai."

"Cho tới bây giờ em cũng không hoài nghi, em hoàn toàn tin tưởng em giết những người đó, chẳng khác gì là cứu càng nhiều người." Giọng điệu Khuất Lam Tranh kiên định nói.

"Có lẽ em nói cũng không sai, nhưng trước khi lâm chung bà nội hi vọng chúng ta kết thúc gia nghiệp này, đó là không hi vọng trên lưng chúng ta quá nhiều mạng người, dù sao chúng ta chỉ là người thường, không phải thần cũng không phải là Diêm Vương, không có quyền lực quyết định sự sống chết của bất kỳ người nào."

Bên trong phòng chợt yên lặng xuống, Khuất Lam Tranh nhắm mắt suy nghĩ nhìn  dao găm trong tay, nhớ tới những người chết dưới tay mình trong năm gần đây.

Bọn họ không có quyền  quyết định sự sống chết của người khác sao? Hình như...... Cũng không sai.

*********

Bầu trời âm u  giống như đang nổi lên một trận mưa lớn.

Từ chế dược đi ra, ngồi vào trong xe Cam Nhĩ Toàn, Khuất Lam Mạt nghiêng mắt liếc nhìn chỗ tài xế - Cam Nhĩ Toàn một cái, không hiểu hỏi: "Tại sao anh không đồng ý yêu cầu của cô ta? Không phải là anh rất hi đưa cô ta đến đại học Á Văn làm giáo sư hệ dược học sao?"

Cam Nhĩ Toàn cho xe chạy, đi ô-tô trên đường."Không sai, tôi hi vọng cô ta có thể đến đại học Á Văn giảng dạy, chỉ là, tôi không muốn tự mình đem bán mình tùy tiện như vậy." Muốn bán, anh chỉ bán cho một người.

"Tại sao? Dung mạo của cô ta xinh đẹp như vậy, biết bao nhiêu người đàn ông sẽ động lòng chứ?"

"Có lẽ người đàn ông khác sẽ động lòng, nhưng mà đối với tôi mà nói, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ. Huống chi, nếu như mà ta đồng ý cùng cô ta lui tới, để cho mẹ tương lai của con tôi biết, cô ấy sẽ giận đến mức có ý nghĩ bóp chết tôi." Giống như đang  nghĩ đến cái gì đó, anh cười híp mắt đưa tay vuốt ve cổ - chỗ đã từng bị người con gái nào đó bấm qua đến mấy lần.

Mẹ tương lai của con anh. Lông mày Khuất Lam Mạt hơi cau lại.

"Cô đã từng động lòng với người nào rồi sao?" Anh liếc nàng một cái. Mặc dù dung mạo hai người tựa hồ giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả ăn mặc cũng đều một kiểu, nhưng nhìn kỹ, cũng không khó khăn để phân biệt như vậy.

Mặc dù Lam Lam mặt lạnh như tuyết, nhưng ánh mắt của cô lộ ra chút ấm áp, không giống một người khác Lam Lam, ánh mắt cũng lạnh như sương, còn nữa, bên tai Lam Lam bên tai có nốt ruồi nhỏ, một người khác là không có.

"Không có." Cô không chậm trễ chút nào đáp, "Anh có đối tượng qua lại?" Nếu nói như vậy, vậy anh đối với Lam Sơ ôm chặt là ý gì?

"Đúng vậy. Lại nói, cô cũng đã gặp cô ấy rồi." Hơn nữa còn rất quen thuộc.

"Là ai?"

"Rất nhanh rồi cô sẽ biết." Anh cười thần bí nói.

Trở lại đại học Á Văn, Khuất Lam Mạt và Cam Nhĩ Toàn cùng đi tới phòng chủ tịch.

"A!" Bất ngờ bị học sinh vội chạy xuống cầu thang  đụng vào, Khuất Lam Mạt không cẩn thận lảo đảo, dựa vào Cam Nhĩ Toàn.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Vội vàng chạy xuống thấy hai học sinh đụng vào người, vội vàng nói xin lỗi, tiếp bước chân không ngừng tiếp tục chạy xuống lầu.

Cam Nhĩ Toàn đưa tay vịn vai của cô, sau khi cô đứng vững, liền buông tay ra.

"Không có sao chứ?"

"Ừ." Thấy anh lui ra một bước, lông mày cô thu lại thầm nghĩ, quả nhiên không phải cảm giác của cô bị sai.

Không giống mấy ngày trước, hai ngày nay anh ta tiếp tục đối với cô không có hành động thân mật gì, không những duy trì khoảng cách với cô khi đi bộ mà ngay cả ánh mắt khi nói với cô cũng lộ ra vẻ xa cách nào đó

Chẳng lẽ, anh nhìn ra cái gì?

Sau giữa trưa, lo lắng bầu trời trút mưa to, nhưng tâm tình Cam Nhĩ Toàn không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại nhìn thấy Khuất Lam Sơ từ toilet đi ra, cong môi cười.

"Đi thôi." Anh lôi kéo cô đi ra ngoài.

"Bên ngoài đang mưa, anh phải đi đâu?" Nheo mắt nhìn xuống thấy anh nắm tay của mình, lông mày cô ngưng lại, nghĩ anh cũng sẽ như vậy đối với Lam Mạt sao?

"Bởi vì trời mưa nên mới phải đi chơi, chúng ta đi bờ biển xem sóng."

"Xem sóng ư?" Thật không nhận ra sao?. Nghĩ tới cô có chút mất mát, bỗng nhiên lại sợ cảm giác của chính mình, cảm xúc rất buồn cười, không phải là cô hi vọng anh không cần nhận ra mình và Lam Mạt sao?

Một khi anh nhận ra, anh Lam Tranh sẽ giết anh rồi! Cho nên...... Giữ vững như vậy đi, cho đến ngày đánh cuộc kết thúc mới thôi.

Sau khi hai người đi xuống lầu, hai người kia lặng lẽ từ góc tường đi ra ngoài.

"Hắn quả nhiên...... Nhận ra." Trên mặt Khuất Lam Mạt trên mặt nổi lên nụ cười nhạt."Ông nội, ông thật muốn anh Lam Tranh giết anh ta sao?"

"Sợ rằng Lam Tranh phải thất vọng rồi, bởi vì, " khóe miệng ông lão cười một tiếng, "Người ủy thác hủy bỏ giao dịch này." Nếu đối phương không hủy bỏ thì cuối cùng ông cũng sẽ đơn phương hủy bỏ.

Cũng bởi vì lúc đầu người ủy thác muốn giết đối tượng là Cam Nhĩ Toàn, mà cái tên này làm ông nhớ tới tám năm trước ở nơi máy bay rơi kia, vô tình gặp người thiếu niên kia, cho nên ông mới sẽ đón nhận vụ mua bán này, làm thành vụ giao dịch cuối cùng trước khi nhà họ Khuất thu tay lại.

Nhưng khoản giao dịch này bắt đầu ông không có ý định phải chăm chỉ thi hành, bởi vì trải qua điều tra, Cam Nhĩ Toàn không chỉ không có làm việc ác, trong tay cậu ta còn chủ trì mấy nhà do nhà họ Cam quyên góp thành lập cơ quan từ thiện, những năm gần đây trợ giúp không ít người.

"Người ta hủy bỏ giao dịch?"

"Ừ."

"Như vậy màn trò chơi này có còn phải tiếp tục sao?"

"Dĩ nhiên, thời gian của trò chơi còn chưa có hết, huống chi, Lam Mạt, không phải con muốn nhìn một chút Cam Nhĩ Tòa định làm gì sao?"

"Suy nghĩ."

"Vậy thì chơi đến cuối cùng thôi."
Bình Luận (0)
Comment