Tâm Thuỷ Dao

Chương 11

“Cha, con bất hiếu, con đại nghịch bất đạo đối phụ thân nói ra những lời như vậy... Thỉnh phụ thân trách phạt, con đáng chết...”

Quỳ gối bên giường, Lưu Vận Tranh biết mình phạm lỗi lớn, khóc lóc nói, Lam Vận Vanh quỳ gối bên cạnh hắn, cúi đầu không nói. Sau khi hoàng thúc kể lại chuyện quá khứ của phụ thân cho bọn họ nghe, làm cho bọn họ hận không thể giết chính mình, vì đã nói ra những lời làm đau lòng phụ thân đến vậy.

Nhìn đứa con cả người toàn là thương tích, vô cùng thê thảm, Bạch Tang Vận thiếu chút nữa đẻ non thở sâu, đè nén thương tâm trong lòng, làm cho hai đứa con đứng lên.

“Cha, ngài đánh con đi, con bất hiếu...” Lưu Vận Tranh nắm tay phụ thân tự vả vào khuôn mặt đang xanh tím sưng đỏ của mình, Lam Vận Vanh cũng nắm lấy tay kia của phụ thân đánh mặt mình.

Rút tay về, Bạch Tang Vận lau nước mắt cho hai đứa con, từ nhỏ đến lớn, hai đứa con này của hắn số lần khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn biết, bọn họ là thật sự ăn năn hối hận.

“Vận Tranh, Vận Vanh... Sự tình đều là quá khứ. Cha hy vọng các ngươi có thể hiểu được dụng tâm của cha...”

“Cha, con đã biết, con... Đã biết...” Ghé vào bên giường, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh bình thường vẫn luôn lạnh lùng, cao ngạo hôm nay khóc thành tiếng.

“Vận Tranh, Vận Vanh, tâm tư các ngươi đối Hãn Triệt như thế nào, cha há có thể không biết? Chính là bởi vì biết, cho nên mới không muốn các ngươi phạm sai lầm, sau này hối hận không kịp.” Đem tay hai người con trai cầm cùng một chỗ, Bạch Tang Vận thấp giọng nói, “Vận Tranh, Vận Vanh... Cha không phản đối các ngươi cùng Hãn Triệt một chỗ. Hãn Triệt đối với cha mà nói, chỉ có một thân phận, đó chính là cha – con, ngoài ra không có mặt mờ ám nào khác. Cha đưa Hãn Triệt đi, là sợ các ngươi hủy hoại hắn...... Nếu nói về cường thế, bá đạo, các ngươi đồng so sánh với phụ hoàng và phụ vương, thì còn kém xa lắm. Nhưng các ngươi có từng gặp qua, phụ hoàng, phụ vương bắt buộc cha làm cái gì chưa? Vận Tranh, Vận Vanh... Vì sao Hãn Triệt càng ngày càng tiều tụy, vì sao hắn cười cũng càng ngày càng ít, nếu hắn thật sự nguyện ý cùng các ngươi một chỗ, hắn có biểu hiện như vậy không?”

“Cha?!” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh kinh ngạc kêu lên, Hãn Triệt không thích bọn họ?!

“Tranh nhi, Vanh nhi... Cái gì đều có thể cưỡng cầu, duy nhất một thứ là “tâm” thì không thể. Hãn Triệt thật sự thích các ngươi không? Hắn có thể nhận chuyện như vậy không? Các ngươi có từng nghĩ tới? Nếu không có, từ giờ trở đi nên nghiêm túc ngẫm lại đi. Nếu các ngươi có thể làm cho Hãn Triệt thật tình yêu thương các ngươi, đó là các ngươi có phúc; nếu không thể, các ngươi cũng không nên miễn cưỡng, bằng không người chịu thương tổn không chỉ là Hãn Triệt, còn có các ngươi.”

Bạch Tang Vận ngôn ngữ có vần có điệu hết lòng dạy bảo, nhìn thấy hai đứa con không cam lòng, không muốn, bộ dáng thương tâm, hắn ảm đạm cười, sờ sờ đầu hai người.

“Hãn Triệt tính tình có chút giống cha, chính là đã từng chịu qua kinh hách, hơn nữa chính hắn khúc mắc, luôn đem sự tình giấu ở trong lòng. Nếu có một ngày, Triệt nhi tình nguyện ở trước mặt các ngươi đem những tâm tư của hắn thổ lộ ra, đó cũng chính là ngày các ngươi thật sự có được Triệt nhi.”

“Cha...” Lưu Vận Tranh hai tay nắm chặt phụ thân, “Con nhất định sẽ làm Hãn Triệt yêu thương con.” Lam Vận Vanh cũng làm tương tự.

“Cha chờ mong tin tức tốt lành của các ngươi.” Thật dài hít vào một hơi, Bạch Tang Vận đã buông được nỗi phiền muộn trong lòng, “Trước đó, cứ để cho Hãn Triệt bên ngoài hảo hảo giải sầu đi, không cần đi quấy rầy hắn.”

“Vâng, con nhất định nghe lời cha.”

Lần này, sau khi Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh náo loạn suýt nữa gây ra đại hoạ, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thật sự nghe lời dạy của phụ thân, còn thật sự lo lắng chuyện bọn họ cùng Hãn Triệt.

.........

Một con chim non vừa mới học bay tuy rằng trong lòng luôn nơm nớp lo sợ nhưng cũng rất đỗi hưng phấn. Mặc dù đã ngồi một ngày đường trên xe ngựa, thế nhưng Bạch Hãn Triệt lại không một chút cảm thấy được mệt. Vào ở một khách điếm, nếm qua cơm chiều, sau đó Bạch Hãn Triệt rửa mặt rồi đến ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ngã tư đường người ta đi lại đông đúc, náo nhiệt. Từ sau khi ra cung, rồi trong đêm đó vào một khách điếm sang trọng, hắn liền thích ngồi ở bên cửa sổ để xem, xem mọi người ở đây không giống như ở kinh thành, xem ngã tư đường hoàn toàn xa lạ so với kinh thành.

Gần mười bảy năm cuộc sống, đây là lần đầu tiên hắn một mình ra kinh. Từ trước, nếu không phải ở trong cung thì chính là tại quý phủ của hai người họ, cho dù hắn có y quán của chính mình, buổi tối cũng rất ít khi nào ngủ một mình. Hiện giờ, hắn đã được ra cung như ý nguyện, mà trong lòng thủy chung vẫn cứ quanh quẩn lo lắng không yên. Bọn họ biết hắn đi rồi, nhất định sẽ rất tức giận, bọn họ chắc chắn sẽ đuổi theo, sẽ ở nửa đường đem hắn bắt trở về.

Tháng tư thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp hơn, Bạch Hãn Triệt phủ áo đơn ngồi ở cửa sổ, cảm thấy đã nhiều ngày cuộc sống giống như ở trong mộng. Trên đường đã trở nên quạnh quẽ, khi ngoài cửa sổ chỉ còn khúc khúc tiếng kêu, hắn mới phát hiện sắc trời đã khuya, vội vàng đóng song cửa, quay về giường.

“Ngày mai sẽ tới nơi đâu? Rời kinh thành càng ngày càng xa...” Đem chăn kéo đến dưới cổ, Bạch Hãn Triệt thổi tắt ngọn nến. Không biết Trạng Nguyên muốn dẫn hắn đi đâu, không biết... Bọn họ có đuổi theo hay không...

Ngày hôm sau xe ngựa vẫn như cũ chạy đều, Bạch Hãn Triệt thói quen lại xốc lên màn xe hướng phía sau nhìn, từ sau khi ra kinh, chỉ cần hắn ở trên xe ngựa, sẽ nhịn không được nhìn có người đuổi theo hay không.

“Thiếu gia, muốn ra ngoài ngồi một chút hay không? Hôm nay sắc trời rất đẹp lại ấm áp nữa.” Trạng Nguyên từ bên ngoài chui đầu vào, cười ha hả hỏi.

Bạch Hãn Triệt buông tay, nhìn xem bên ngoài xe: “Có quấy rầy các ngươi đánh xe hay không?” Đề nghị của Trạng Nguyên làm cho hắn động tâm, từ lúc xuất phát đến những nơi xa lạ, hắn chỉ biết tận lực im lặng ngồi ở trong xe.

“Sẽ không.” Văn Trạng Nguyên đem mành xe cuốn lên, làm cho Tiểu Tứ ngồi vào phía bên phải, vỗ vỗ vào chỗ ngồi ở giữa, “Thiếu gia, đến, ngài ngồi nơi này, sẽ không sợ bị ngã.”

“Cám ơn.” Ngồi vào giữa hai người xong, Bạch Hãn Triệt trên mặt mang đầy phấn khởi, thích thú.

Giỏi về quan sát sắc mặt người khác, Trạng Nguyên thấy hắn thật cao hứng, mở miệng nói: “Tiểu nhân còn tưởng rằng thiếu gia ngồi không quen xe ngựa, nghe trang chủ nói thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng rời nhà đi xa. Bất quá sau mấy ngày nay, tiểu nhân yên tâm.”

Tiểu Tứ ngồi ở bên phải Bạch Hãn Triệt, nói không nhiều lắm, chỉ lo châm trà, lấy điểm tâm, chuyên tâm hầu hạ, thật làm cho Bạch Hãn Triệt có chút xấu hổ.

“Tiểu Tứ, ta chính mình làm được rồi...” Tuy rằng từ nhỏ sinh hoạt tại hoàng cung, lại cùng với hai người là Thái tử và vương gia sớm chiều ở chung, nhưng Bạch Hãn Triệt thường không thích cho người khác hầu hạ, nhất là sau khi hắn biết được thân thế chính mình.

“Thiếu gia, Quốc Công mệnh nô tài hầu hạ thiếu gia, đây là bổn phận của nô tài. Nếu thiếu gia không cho nô tài làm, sau khi nô tài trở về cung sẽ bị Hồng công công trách phạt.” Tiểu Tứ ảm đạm cười, đem một miếng táo ngon nhất đặt vào trong tay Bạch Hãn Triệt, lại nói, “Thiếu gia, ngài cứ an tâm để cho nô tài hầu hạ, có Quốc Công vì thiếu gia làm chủ, thiếu gia lần này ra kinh coi như là giải sầu, thiếu gia trong lòng thư sướng, Quốc Công tâm tình tự nhiên cũng tốt, Quốc Công tâm tình tốt, sẽ hạ sinh một tiểu chủ tử khoẻ mạnh, trắng trẻo mập mạp.” Tiểu Tứ thanh âm bình thản, tế nhị, cúi đầu nói chỉ mấy câu mà làm cho Bạch Hãn Triệt không còn cảm thấy xấu hổ và áy náy.

“Tiểu Tứ, ta không ngờ ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy, nói hay đến độ thiếu gia phải nở nụ cười.” Văn Trạng Nguyên đánh xe giục ngựa, trêu ghẹo. Sau khi ra cung, Bạch Hãn Triệt vẫn luôn khẩn trương, cũng rất bất an, cho nên bọn họ cũng chưa quấy rầy hắn. Hôm nay thấy hắn thoáng nhiều, Văn Trạng Nguyên nhớ rõ Bạch Tang Vận đã dặn dò hắn, nhân cơ hội này làm cho Bạch Hãn Triệt ở bên ngoài thoải mái tâm tư.

Tiểu Tứ đạm cười không nói, trên khuôn mặt ngâm đen lộ ra chút hương vị an bình, làm cho Bạch Hãn Triệt tò mò hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Bẩm thiếu gia, nô tài tháng trước mới vừa mãn mười lăm.”

Bạch Hãn Triệt kinh ngạc, hắn cứ nghĩ Tiểu Tứ so với mình phải lớn tuổi hơn chứ.

Nhìn ra Bạch Hãn Triệt kinh ngạc, Tiểu Tứ nói: “Nô tài vốn là người hầu hạ ở ngự trù phòng. Quốc Công muốn tìm một người có thể lo việc cơm nước, lại là một nô tài nói không nhiều lắm bồi thiếu gia xuất môn, Hồng công công liền tiến cử  nô tài với Quốc Công, nô tài lúc này mới may mắn bồi thiếu gia ra cung. Bằng không, với bộ dạng xấu xí cùng sự ngu dốt của nô tài, nô tài trăm triệu lần không có cơ hội hầu hạ thiếu gia.”

“Tiểu Tứ, ngươi đừng nói như thế.” Bạch Hãn Triệt thấp giọng, “Ta không phải là thiếu gia gì cả...” Nếu không có phụ thân, hắn đã sớm chết rồi.

“Thiếu gia, trang chủ nói ngài là thiếu gia thì ngài chính là thiếu gia. Trang chủ đối thiếu gia yêu thương thật tâm, ngay cả tiểu nhân cũng cảm thụ được rất đỗi rõ ràng, thiếu gia không nên nói ra những lời như thế, nếu trang chủ nghe được sẽ rất khổ sở.” Văn Trạng Nguyên quay đầu, đối Bạch Hãn Triệt nói.

“Đúng vậy, thiếu gia. Trước lúc ra đi, Quốc Công trăm căn ngàn dặn, nhất định phải chiếu cố thiếu gia thật tốt. Nô tài tuy rằng chưa từng ở bên cạnh hầu hạ Quốc Công cùng các chủ tử, nhưng khi nghe nói, trong lòng cũng liền hiểu được. Có một số việc chúng ta không thể ngăn được miệng lưỡi người ta, nhưng như thế thì sao chứ? Thiếu gia có Quốc Công yêu thương, Quốc Công đối thiếu gia so với đối hai vị điện hạ còn muốn thương hơn, đây không phải là phúc đức của thiếu gia sao? Thiếu gia làm sao quản được người bên ngoài nói cái gì. Cánh rừng lớn, loại chim chóc gì đều có, huống chi là ở trong cung. Cứ dựa vào thái độ của Quốc Công thì hiểu, thiếu gia cần gì phải để ý tới lời nói của người bên ngoài.”

“Đáng khen thật, Tiểu Tứ, ta còn tưởng ngươi chỉ là cái bình di động. Vậy mà ở trước mặt thiếu gia ngươi liền mở miệng ra nói, giống như mở nắp bình vậy, nói đạo lý rõ ràng, thế nhưng lúc ngươi đi cùng với ta, ngươi nửa ngày cũng không thốt ra một câu nào? Ai, tiểu nhân thân phận thấp kém, cho nên ngay cả Tiểu Tứ đều xem thường a.”

Văn Trạng Nguyên lắc đầu cảm khái, giống như ai oán.

Tiểu Tứ ngã chén trà, lướt qua Bạch Hãn Triệt đưa cho Văn Trạng Nguyên: “Văn đại ca, Tiểu Tứ chịu tội với ngươi.”

“Ha ha, ách... Ta chỉ là đùa một chút thôi...” Tiếp nhận trà, không nghĩ tới Tiểu Tứ như thế thành tâm giải thích, Văn Trạng Nguyên có chút ngượng ngùng, uống một ngụm hết chén trà, làm bộ đánh xe, không dám quay đầu lại. Thấy hắn mặt mày đều đỏ, Tiểu Tứ nở nụ cười, Bạch Hãn Triệt bị hai người cuốn hút, mấy ngày qua lo lắng bất an giờ mới thấy thanh thản, cũng nở nụ cười theo.

Qua một lát, Văn Trạng Nguyên đột nhiên mở miệng, đối Bạch Hãn Triệt nói: “Thiếu gia, tiểu nhân biết ngài sợ cái gì. Bất quá ngài không cần lo lắng, nếu trang chủ đã để cho ngài ra ngoài giải sầu, sẽ không xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào.”

Bạch Hãn Triệt nắm chặt cái chén trong tay, gật gật đầu. Hắn biết phụ thân đã lo liệu cả rồi, nhưng hắn nhịn không được trong lòng cứ bất an.

Hiểu được Bạch Hãn Triệt đối hai vị Thiếu chủ tử sợ hãi gần như là thâm căn cố, Văn Trạng Nguyên không hề nhắc đến chuyện này, mà là nói: “Thiếu gia, chúng ta đến nơi đầu tiên gọi là Dĩnh Quang trấn. Nơi đó nổi danh nhất chính là suối nước nóng. Trong trấn có lớn nhỏ mấy trăm cái, thiếu gia ngài nhất định thích.”

“Nước nóng?” Bạch Hãn Triệt nghe vậy, mắt lộ sáng rọi, “Là nước được đun nóng sao?”

“Tới nơi đó rồi thiếu gia sẽ biết. Suối nước nóng so với nước được đun nóng tốt hơn rất nhiều lần.” Văn Trạng Nguyên mạnh mẽ huy tiên, trên mặt lộ ra thần bí, làm cho Bạch Hãn Triệt vô cùng tò mò, khẩn cấp muốn đi xem.

Giữa trưa, đoàn người của Bạch Hãn Triệt nghỉ ngơi ở trạm dịch ven đường. Trong lúc ăn cơm, Bạch Hãn Triệt nhịn không được hỏi: “Trạng Nguyên, ngài vì sao gọi cha ta là trang chủ?”

Văn Trạng Nguyên đang ăn bánh mì, vội vàng nuốt xuống, kỳ quái hỏi: “Thiếu gia không biết vì sao ư?”

“Không biết.” Bạch Hãn Triệt lắc đầu, quá khứ của phụ thân thật tình là hắn biết không nhiều lắm, chỉ biết là phụ thân từng bị thọ thương rất đỗi nghiêm trọng, nên không thể động khí.

“Là như vầy.” Uống ngụm trà, Văn Trạng Nguyên chậm rãi nói, “Trang chủ trước kia là thiếu gia của Bạch gia trang, cũng là trang chủ Bạch gia trang sau này. Cha ta là Văn Toàn, là người chăn ngựa của trang chủ. Sau khi nương sinh hạ ta, trang chủ nói nhất định sẽ cho ta ăn học đàng hoàng, mai này thi đậu Trạng Nguyên, cha ta liền đặt cho ta tên là Trạng Nguyên. Đáng tiếc, ta không đỗ Trạng Nguyên...”

“Văn đại ca, chúng ta hỏi chính là ngài vì sao kêu Quốc Công trang chủ.” Tiểu Tứ xen mồm, đánh thức Văn Trạng Nguyên đang nói lạc đề.

“A, thực xin lỗi thực xin lỗi, ” Văn Trạng Nguyên thở dài giải thích, uống ngụm trà, tiếp tục nói, “Nghe cha ta nói, sau đó trang chủ theo Hoàng Thượng vào kinh, giúp Hoàng Thượng trông coi việc vận chuyển hàng hoá......”

Ngồi ở trên mã xa, Bạch Hãn Triệt tùy theo sự chuyển động của xe ngựa mà lắc lư thân mình, tâm tư đang nghĩ đến những gì Văn Trạng Nguyên nói giữa trưa. Phụ thân đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì để người khác nghĩ là hắn đã chết, lại vì sao bốn năm sau đột nhiên xuất hiện? Còn có... Phụ thân sao lại chạy tới Thất Hà trấn, làm trang chủ của vô danh sơn trang... Có phải hay không việc này liên quan tới chuyện phụ thân bị trọng thương?

Trong đầu đều là nghi vấn, Bạch Hãn Triệt vén rèm lên, hỏi: “Trạng Nguyên, Thất Hà trấn có xa không?”

“Xa. Ở tận cuối phía tây, cách kinh thành có đến mấy ngàn dặm. Nơi đó là địa phương không ai quản lí, nhưng lại rất gần với Trạch Yên quốc.”

“Mấy ngàn dặm...”

Bạch Hãn Triệt nghi hoặc, phụ thân vì sao phải chạy đến nơi xa xôi đến như vậy?

Văn Trạng Nguyên quay đầu lại, thấy bộ dáng trầm tư của Bạch Hãn Triệt, hắn nói: “Thiếu gia, nếu ngài muốn đi xem, ta mang ngài đi, tuy rằng xa, nhưng cũng không hề gì. Chúng ta hiện tại đi về hướng nam, sau đó sẽ tiếp tục đi hướng tây tới Thất Hà trấn. Ngài cảm thấy được không?”

Nghe Văn Trạng Nguyên nói như thế, Bạch Hãn Triệt cao hứng cực kỳ.

“Nếu có thể đi thì thật tốt quá. Trạng Nguyên, cám ơn ngươi.” Hắn muốn đi đến nơi mà phụ thân từng đi qua để nhìn xem!

“Thiếu gia ngài quá khách khí. Tiểu nhân chính là tuân lệnh dẫn thiếu gia ra ngoài giải khuây, thiếu gia muốn đi đâu, tiểu nhân sẽ mang ngài đi đó.” Lớn giọng  nói xong, Văn Trạng Nguyên múa may mã tiên, giục ngựa chạy ngày một nhanh hơn.

“Trạng Nguyên, cám ơn ngươi.” Bạch Hãn Triệt cũng cảm kích hô lớn, tiếp theo đi đến bên ngoài, giống như buổi sáng ngồi vào giữa Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên, lộ ra nụ cười đã lâu chưa thấy. Nhìn thấy hắn cười, Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên cũng cười, như vậy trở về, bọn họ có thể cùng người nọ báo cáo kết quả tốt đẹp rồi.
Bình Luận (0)
Comment