Tâm Thuỷ Dao

Chương 17

Ngồi ở trên mã xa, ngẩn người nhìn ra bên ngoài ngắm hoa cải dầu trải dài khắp nơi. Vàng vàng xanh xanh như ngút tầm mắt. Sau ba ngày thư tín được gửi đi, thời gian Bạch Hãn Triệt ngồi thừ ra so với thời gian nói chuyện còn nhiều hơn. Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đã nghĩ nhiều biện pháp để hắn phải mở miệng, nhưng tâm tình Bạch Hãn Triệt cũng không cải thiện là bao.

“Thiếu gia, ngài đang nghĩ ngợi gì vậy?” Từ sau khi ra cung, Tiểu Tứ trở nên càng lúc càng lớn đảm nhịn không được hỏi, có quan hệ gì đến lá thư mà Văn đại ca đã nhắc tới hay không?

“Thiếu gia? Thiếu gia?” Thấy Bạch Hãn Triệt không phản ứng, Tiểu Tứ lại kêu.

“A.” Tiểu Tứ kêu vài tiếng nữa Bạch Hãn Triệt mới nghe thấy, “Tới nơi rồi sao?” Nhìn ra bên ngoài, vẫn là những cánh đồng hoa cây cải dầu mênh mông.

“Thiếu gia, còn chưa tới đâu. Nô tài là hỏi...... Thiếu gia mấy ngày qua là xảy ra chuyện gì? Nô tài thấy ngài dường như tràn đầy tâm sự.”

Bạch Hãn Triệt lắc đầu: “Không có việc gì.”

“Thiếu gia, ngài có phải đang nhớ tới Quốc Công hay không?” Liếc Hãn Triệt hình như không muốn nói, Tiểu Tứ nghi ngờ hỏi.

“Ân...... Ta nhớ cha. Không biết hắn gần nhất thân mình có khoẻ mạnh không.” Nhắc tới phụ thân, Bạch Hãn Triệt trong lòng dễ chịu  rất nhiều, “Vốn thời gian này ta nên ở bên cạnh hầu hạ phụ thân, nếu không phải ta......” Nếu không phải hắn yếu đuối, phụ thân đâu có hao tâm khổ trí an bài hắn ra kinh.

“Thiếu gia, ngài đừng lo lắng.” Tiểu Tứ khuyên nhủ, “Quốc Công cát nhân thiên tướng, chắc chắn phụ tử bình an. Vả lại còn có Hoàng Thượng, Khuyết vương, ngũ đại nhân quan tâm cẩn thận, thiếu gia vạn lần hãy yên tâm. Nếu Quốc Công biết thiếu gia thương nhớ ngài như thế, Quốc Công nhất định sẽ rất cao hứng.”

Nhìn Tiểu Tứ đang cố gắng làm cho hắn vui vẻ, Bạch Hãn Triệt cảm kích nói: “Tiểu Tứ, ta không sao. Lần này chuyện của Liễu Quyên làm cho ta suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy được...... Cảm thấy được chính mình kỳ thật vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng may mắn, nhưng chính mình...... lại không biết trân trọng những điều đó.”

“Thiếu gia, ngài đừng nói thế, nô tài cũng đã nhiều ngày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện của Liễu Quyên. Ở trong cung, nô tài tuy rằng hầu hạ ở ngự trù phòng, nhưng chưa bao giờ bị đánh chửi. Các chủ tử cũng không làm khó dễ gì chúng ta, chỉ cần không sinh sự, bất loạn nói huyên thuyên, thì sẽ chẳng có việc gì. Hơn nữa ở ngự trù phòng, còn có thể ăn rất nhiều món ngon, so với ở ngoài cung còn thoải mái hơn.” Nhớ lại cuộc sống những ngày ở trong cung của mình, Tiểu Tứ cười rất đỗi vui tươi.

Bạch Hãn Triệt tò mò hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi lúc trước là vì sao tiến cung?”

Nụ cười của Tiểu Tứ bất giác chùn xuống: “Nương bị bệnh, không có tiền mời đại phu. Ta vừa đen lại vừa xấu, cha liền đem ta bán vào trong cung.” Tiếp theo, Tiểu Tứ lại miễn cưỡng cười vui, nói, “Lúc bị......, ta đặc biệt hận cha mẹ, hận bọn hắn bán ta tiến cung chịu khổ, nhưng hiện tại thì không còn hận nữa. Trong một năm, ít nhiều cũng kiếm được hai mươi lượng bạc, đã giúp mẹ ta chữa lành bệnh rồi. Hiện tại ta hàng năm đều để dành lại năm lượng bạc, chỉ cần sau vài năm, cũng đủ để cha mẹ mua ruộng vườn, cho ca ca cưới vợ.”

“Tiểu Tứ......” Bạch Hãn Triệt trong lòng rất khó chịu, “Thật xin lỗi......” Hắn không nên hỏi. Nếu có thể lựa chọn, ai mà muốn tiến cung làm thái giám, làm nô tài chứ.

“Thiếu gia, ngài đừng nói như thế, nô tài đã sớm không có việc gì.” Tiểu Tứ trái lại an ủi Bạch Hãn Triệt, “Cha mẹ hiện tại cũng thường thường vào thăm và gởi đồ vật cho nô tài, xiêm y mà nô tài đang mặc chính là do nương đích thân may lấy.”

“Tiểu Tứ, sau này ngươi đừng xưng là ‘ nô tài ’ nữa. Ngươi không phải nô tài.” Bạch Hãn Triệt nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi thật sự xem ta như thiếu gia, cũng đừng bao giờ tự xưng ‘ nô tài ’.”

“Thiếu gia, nô tài......”

“Tiểu Tứ!” Bạch Hãn Triệt lần đầu tiên cả giận nói, kết quả lại làm cho Tiểu Tứ cười rộ lên.

“Thiếu gia, ngài thật chẳng hợp với khuôn mặt ấy chút nào.”

“Ta......” Bạch Hãn Triệt cũng cười, rồi mới thật tình nói, “Tiểu Tứ, đừng xưng mình là ‘ nô tài ’, ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi là ‘ nô tài ’.”

“Hảo, thiếu gia, Tiểu Tứ sau này không xưng là ‘ nô tài ’ nữa.” Tiểu Tứ cao hứng nói.

“Còn có Trạng Nguyên, ” xốc lên bức mành, Bạch Hãn Triệt đối với người đang ngồi bên ngoài nãy giờ vẫn đang một mực “nghe lén” hai người nói chuyện, nói “Ngươi sau này cũng đừng xưng là ‘ tiểu nhân ’.”

“Hảo, thiếu gia nói như thế nào liền y như thế đó vậy. Tiểu nhân không dám kháng mệnh.” Nói xong, bên trong xe liền truyền ra tiếng cười của Bạch Hãn Triệt cùng Tiểu Tứ. Văn Trạng Nguyên trộm thở phào nhẹ nhõm, thiếu gia cuối cùng nở nụ cười.

........

............

“Hoài Diệp, Vận Tranh khi nào trở về?”

“Chuyện ở Lâm Thành hắn đã muốn xử lý xong rồi, chỉ khoảng hai ba ngày sẽ về tới.”

“Hồng Tam, đi kêu Vận Vanh đến đây cho ta.”

“Vâng, nô tài sẽ đi thỉnh Vương gia ngay.”

Chờ sau khi Hồng Tam đi ra ngoài, Bạch Tang Vận một lần nữa nhìn thư tín trong tay, mặt lộ vẻ đau lòng cùng phiền muộn.

“Tang Vận, trên thư tín Hãn Triệt viết cái gì vậy?” Lưu Hoài Diệp cầm lấy bức thư trong tay Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương cũng chồm người qua, cả hai người cùng nhau xem.

“Chuyến đi vừa rồi của Vận Tranh, Triệt nhi cảm giác được hắn đã có chút cải biến. Nhưng mà...... Băng dày ba thước, muốn làm cho băng tan thành nước, không phải ngày một ngày hai mà có thể được a.” Bạch Tang Vận đứng lên, mang thai gần ba tháng, bụng của hắn đã muốn trở nên rõ ràng, Lam Khuyết Dương lập tức đứng dậy, đỡ hắn.

“Nhưng ta không nghĩ tới, Triệt nhi lại có cái ý niệm muốn độc thân cả đời trong đầu. Vận Tranh cùng Vận Vanh không biết đến tột cùng đối với hắn còn làm ra những chuyện quá phận gì nữa, mà làm cho Triệt nhi đối tình yêu mất tin tưởng đến thế.”

“Tang Vận, Hãn Triệt mới ra cung, hắn vẫn còn đang cảm thấy mất hy vọng, khẳng định sẽ không chuyển biến mau như thế. Chờ khi hắn hoàn toàn hiểu được Vận Tranh cùng Vận Vanh đã thay đổi, hắn sẽ không có loại ý niệm này trong đầu.” Lưu Hoài Diệp cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Bạch Tang Vận, vuốt ve bụng hắn, “Tang Vận, ngươi không phải chỉ có một người. Bọn nhỏ đã trưởng thành, không cần vì chuyện của bọn họ mà hao tâm tổn trí nhiều làm gì, cho dù không vì chúng ta, ngươi cũng phải vì tiểu công chúa của chúng ta a.”

“Sẽ không......” Bạch Tang Vận ấn chặt lấy đôi tay đang đặt trên bụng mình, “Sẽ không làm tổn thương đến đứa nhỏ lần nữa, ta sẽ điều chỉnh chính mình.”

“Phụ hoàng, phụ vương, cha.” Được gọi tới Lam Vận Vanh tiến vào thỉnh an ba vị phụ thân.

“Vận Vanh, ngươi lại đây.” Bảo đứa con đến bên cạnh, Bạch Tang Vận đem thư trên tay Lưu Hoài Diệp giao cho hắn, “Đây là thư của Triệt nhi, ngươi xem đi.”

Lam Vận Vanh vừa nghe, vội vàng đón lấy, lập tức mở ra xem, sau khi xem xong, hắn kinh ngạc ngẩng đầu: “Cha?! Việc này là sao? Hãn Triệt tại sao lại có cái ý niệm như thế trong đầu?” Hắn không tin Lưu Vận Tranh lại làm ra chuyện gì thương tổn Hãn Triệt.

“Cái này phải do đích thân các ngươi đi thăm dò thực hư thế nào.” Lưu Hoài Diệp mở miệng, nói, “Vận Vanh, phụ hoàng chỉ có thể giúp các ngươi truyền thụ một ít kinh nghiệm, nhưng Hãn Triệt không giống với cha ngươi, muốn vãn hồi tâm của Hãn Triệt, các ngươi càng phải tận tâm tận lực nhiều hơn, không phải chỉ đi nhìn hắn một hai lần liền có thể làm được.”

Lam Khuyết Dương thấy đứa con nóng nảy, cũng khó mở miệng nói: “Phụ hoàng cùng phụ vương chưa bao giờ từng có người khác, càng đừng nói trước mặt cha ngươi cùng người khác thân thiết hoan hảo. Vận Vanh, muốn cho Hãn Triệt chân chính cảm nhận được tâm tư của các ngươi, đừng ở trước mặt hắn chỉ làm ra bộ dáng.”

“Con không có làm bộ dáng!” Lam Vận Vanh dùng sức siết chặt lá thư trong tay mình, “Con là thật tâm sửa đổi, sẽ đối với Hãn Triệt hảo.”

“Vận Vanh, ” Bạch Tang Vận sờ sờ đầu đứa con, “Muốn sửa đổi thì bước đầu tiên chính là đối Hãn Triệt phải tôn trọng cùng chờ đợi. Coi như các ngươi chưa bao giờ cùng Hãn Triệt có quan hệ da thịt với nhau, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi xem như là lần đầu tiên cùng Hãn Triệt gặp mặt, làm thế nào có được trái tim Hãn Triệt, các ngươi phải dựa vào năng lực chính mình thôi.”

“Cha, Hãn Triệt là của con và Vận Tranh!” Lam Vận Vanh đem thư của Bạch Hãn Triệt thu vào trong vạt áo chính mình, “Con tuyệt đối không đem hắn tặng cho bất luận kẻ nào.”

“ Ý của phụ thân là, trước khi Hãn Triệt cam tâm tình nguyện đồng ý, các ngươi không được tìm bất cứ cớ hay lý do gì để bính hắn, làm sao đều không được.” Bạch Tang Vận nói thẳng. Lam Vận Vanh nhíu mày, rồi mới không tình nguyện điểm đầu.

“Phụ thân...... cũng không hy vọng Hãn Triệt trở thành con dâu của người khác.” Bạch Tang Vận điểm một câu. Lam Vận Vanh lập tức mắt lộ ra thần thái: “Cha, Hãn Triệt sẽ chỉ là con dâu của ngài.”

“Trở về đi. Hảo hảo ngẫm lại lời của phụ hoàng cùng phụ vương ngươi.” Bảo đứa con rời đi, Bạch Tang Vận cũng thấy có chút nhẹ lòng, “Vận Tranh cùng Vận Vanh có thể nghe vào những lời nói của chúng ta, cái này ta an tâm.”

...........

Thái tử phủ, mới từ Lâm Thành chạy về kinh, Lưu Vận Tranh sau khi từ trong cung trở về, liền cùng Lam Vận Vanh tránh ở thư phòng trao đổi. Lam Vận Vanh đem thư của Bạch Hãn Triệt đưa cho hắn xem, sau khi xem qua, Lưu Vận Tranh đem tín cất vào một cái hòm đàn hương tinh xảo.

“Vận Tranh, đáng lý ra chiếu theo như lời của ngươi, Hãn Triệt không nên có ý niệm này trong đầu mới đúng.” Lam Vận Vanh đối với ý tưởng ấy của Bạch Hãn Triệt trầm tư không sao tìm được lời giải đáp, rõ ràng bọn họ không có cưỡng bách hắn nữa.

“Ta cũng không biết là tại sao lại thành ra như vậy. Trước khi đi, ta đã điểm  huyệt ngủ của hắn. Rồi tại xương quai xanh của hắn để lại một dấu hồng ngân, chẳng lẽ là vì vậy?” Nghĩ có thể chính là do nguyên nhân này, Lưu Vận Tranh cực kỳ hối hận.

“Sẽ không......” Lam Vận Vanh nhắm mắt lại, vẻ mặt trầm tư, nhưng đầu óc hắn rất nhanh liền linh hoạt lại, “Hãn Triệt nói không trách chúng ta, thì chắc chắn là thật sự không trách. Để cho ta nghĩ một chút...... Ngươi đem chuyện sau khi ngươi gặp được Hãn Triệt nói lại một lần ta nghe.”

Lưu Vận Tranh gằn từng tiếng, kể lại tất cả mọi chuyện, chính là hắn thân Bạch Hãn Triệt ra sao, hôn trộm Bạch Hãn Triệt như thế nào, đều nói ra hết.

Lam Vận Vanh mở to mắt, để sát vào Lưu Vận Tranh: “Lần tới...... Chúng ta sẽ làm như thế này.” Hai người lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, một lần nữa định ra kế hoạch.

..........

“Văn đại ca, ‘ huyện Bình An’ rốt cuộc có cái gì hảo ngoạn?”

“Tới rồi ngươi sẽ biết.”

“Thiếu gia, người xem Văn đại ca lại thừa nước đục thả câu rồi.”

Bạch Hãn Triệt cười nhìn hai người, từ sau ngày hắn cùng Tiểu Tứ nói chuyện cởi mở, tính tình Tiểu Tứ liền sáng sủa rất nhiều, và tâm tình của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.

“Thiếu gia, nơi chúng ta đến lần này, phong cảnh tuy không bằng Dĩnh Quang Trấn, nhưng ta cam đoan với ngươi, thiếu gia nhất định sẽ luyến tiếc đi.” Văn Trạng Nguyên lại lộ ra nụ cười thần bí.

“Thiếu gia, Văn đại ca lại cường điệu quá rồi.” Tiểu Tứ không tin nói.

“Ai? Tiểu Tứ, ngươi nếu không tin, hai ta đánh đố.”

“Tốt, đổ cái gì?”

“Đổ một vò hảo tửu.”

“Ta lại không thể uống.”

Tiểu Tứ không đồng ý, nghĩ nghĩ nói: “Ai thua liền giặt xiêm y cho đối phương một tháng.” Cái mà Tiểu Tứ không thích nhất chính là chuyện ngày nào cũng phải giặt quần áo.

“Có thể, ta nhận. Bất quá phải nguyện đổ khi chịu thua a.”

“Kia đương nhiên.”

Tiểu Tứ quay đầu đối Bạch Hãn Triệt nói: “Thiếu gia, ngài đều đã nghe thấy, nếu Văn đại ca đổi ý, ta tìm ngài làm chủ cho ta.”

“Tiểu Tứ, ngươi muốn suy nghĩ kỹ lại một chút hay không?” Bạch Hãn Triệt nhắc nhở, hắn đối với lời nói của Văn Trạng Nguyên rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.

“Không.” Tiểu Tứ kiên quyết nói, “Ta chờ Văn đại ca giặt xiêm y một tháng cho ta, ha ha.”

“Ai, đáng thương cho Tiểu Tứ  a.” Văn Trạng Nguyên lắc đầu, coi như  chính mình thắng chắc rồi.

Bạch Hãn Triệt chỉ cười không nói, trong lòng lại thập phần tò mò: Trạng Nguyên đến tột cùng muốn dẫn ta đi xem cái gì?
Bình Luận (0)
Comment