Tâm Thuỷ Dao

Chương 46

Trong Dưỡng Hợp cung, Bạch Tang Vận sờ sờ bụng đã có thai hơn sáu tháng, tâm tình trầm trọng xem xong thư mà Vận Vanh phái người mang về, cho cung nhân hầu hạ lui xuống, hắn đem bức tín của Vận Vanh ném vào trong chậu than, tính luôn cả Thư của Triệt nhi cũng bị thiêu huỷ. Triệt nhi đã gặp lại sinh phụ chính mình, đáng lý ra phải là một chuyện đáng để hạnh phúc vui sướng, nhưng trong đó cũng mang theo một cảm giác không chịu nổi như vậy. Mà hắn không thể làm cho Hoài Diệp biết người nọ còn sống.

Bạch Tang Vận đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi phòng, triệu đến Hồng Tam đang đừng chờ ở bên ngoài.

“Đi mời Trầm đại nhân đến đây.”

“Vâng, Quốc Công.”

Thật sâu thở dài, Bạch Tang Vận đi ra Dưỡng Hợp cung, vào hoa viên ngoài cung. Nếu nói đến người nọ, hắn là vì Triệt nhi cao hứng, Triệt nhi tối để ý chính là thân thế của nó, nhưng hôm nay xem ra, Vận Vanh bọn họ làm rất đúng, chân chân giả giả, giả giả thật thật, nguyên nhân trong đó cứ cho nó vĩnh viễn lùi vào quá khứ đi, cứ để cho Triệt nhi nghĩ rằng cha mẹ nó là bất đắc dĩ mới làm cho nó phải chịu khổ như thế, người chết thì đã yên phận, người sống không tất yếu phải gánh thêm quá nhiều phiền não.

Nghĩ đến việc này, Bạch Tang Vận cũng càng đau lòng đứa con cả của hắn, hy vọng Vận Tranh cùng Vận Vanh có thể yêu thương nó, sủng ái nó cả đời, làm cho nó không hề vì thân thế mà đau lòng, mà buồn bực không vui.

“Tang Vận, có chuyện gì mà sầu lo như vậy?”

Xử lý hoàn quốc sự, Lưu Hoài Diệp mới vừa bước vào Dưỡng Hợp cung, liền nhìn thấy Bạch Tang Vận ngồi ở trong viện, hai hàng lông mày nhíu chặt, y vội vàng tiến lên.

” Tiểu công chúa của chúng ta làm cho ngươi không thoải mái sao?”

Bạch Tang Vận biến mất tâm sự, ôn nhu cười nói: “Ngươi cùng Khuyết Dương cứ luôn miệng là một tiểu công chúa, không sợ sinh ra lại là con trai?” Đứa nhỏ trong bụng so với Vận Tranh bọn họ nhu thuận hơn, hy vọng thật sự là một nữ nhi.

Lưu Hoài Diệp tinh tế xem xét người trước mặt, nói: “Lão thiên gia đột nhiên lại cho chúng ta một đứa nhỏ, đương nhiên sẽ là một công chúa rồi, ta hiện tại tối thiếu chính là một công chúa.” Cẩn thận sờ sờ vào bụng đã to ra kia, y lại hỏi, “Tang Vận, ta nghe nói Vận Vanh gởi thư, có phải đã viết cái gì đó chọc giận ngươi không?”

Nắm lấy tay người này, Bạch Tang Vận cười nói: “Vận Vanh bọn họ không có làm ta giận, chỉ là nói một ít việc bọn họ gặp phải, ta có một chút cảm xúc mà thôi.

“Nga? Sự ra sao?” Lưu Hoài Diệp lên tiếng hỏi, người này có thói quen che giấu tâm sự, y phải vạn phần cẩn thận.

Bạch Tang Vận bất đắc dĩ, đứng dậy, nắm lấy tay Lưu Hoài Diệp chậm rãi bước đi.

“Hoài Diệp, trong bốn đứa nhỏ, Triệt nhi giống ta nhất. Thậm chí ngay cả việc tình cảm, cũng thật giống tình cảnh của ta, nó cùng với Vận Tranh, Vận Vanh, liền như ta cùng với ngươi và Khuyết Dương, nghĩ đến...... sợ là Triệt nhi sinh ra liền nhất định phải làm con ta. Hoài Diệp, ta biết ngươi đối thân thế Triệt nhi vẫn để bụng, bất quá chuyện đó cũng đã qua mười mấy năm, ngươi cũng nên buông xuống.”

Lưu Hoài Diệp đi trước, dìu Bạch Tang Vận chậm rãi bước theo: “Tang Vận, ta không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Trước kia không thích Hãn Triệt, một nửa là vì ngại nó rất hay phiền ngươi, chọc giận ngươi mệt. Hiện giờ Vận Tranh, Vận Vanh thích nó như vậy, nếu ta còn để ý, làm sao cùng giải quyết?”

Bạch Tang Vận khen ngợi cười rộ lên: “Đây mới là Hoài Diệp ta biết.” Thân thế Triệt nhi coi như hắn cũng không biết.

“Hoài Diệp, hôm nay thời tiết cũng không quá nóng, theo giúp ta ở trong vườn dạo một chút đi, đứa nhỏ đá ta đã nửa ngày, chỉ sợ cũng muốn phụ thân dẫn nó phơi nắng cho ấm.”

“Ha ha, cái này ta cầu còn không được a. Tang Vận, chờ Vận Tranh cùng Vận Vanh trở lại, ta liền đem toàn bộ quốc sự giao cho bọn nó, cùng ngươi đi dạo cả ngày.”

Bạch Tang Vận muốn khuyên người này lấy quốc sự làm trọng, nghĩ nghĩ lại từ bỏ.

“Hoài Diệp, khi Triệt nhi trở lại, ta muốn ở trong cung vì nó thiết yến. Tuy nói tước vị bất quá chỉ là hư danh, nhưng cũng nên cấp Triệt nhi một cái, xem như Vận Tranh cùng Vận Vanh cưới nó vào cửa, làm cho nó có danh phận.”

“Đều nghe lời ngươi.”

Triệt nhi:

Nỗi khổ thân thế đã làm con phiền muộn rất nhiều, hiện giờ tương phùng sinh phụ, đau lòng bàng hoàng là nhân chi thường tình, không cần quá phận tự trách.

Triệt nhi đã có thể suy nghĩ thông suốt, thật làm cho phụ thân vui mừng. Việc của sinh phụ, phụ thân lường trước Triệt nhi đã có chủ ý, con cứ làm theo ý mình, không cần băn khoăn phụ thân. Triệt nhi cuối cùng họ Bạch, phụ thân tại sao lại có thể hờn giận? Hiện giờ nhiều thêm một người có thể yêu thương Triệt nhi, phụ thân càng thêm cao hứng, chỉ là đau lòng Triệt nhi lúc đầu hoảng hốt, cũng may có Vận Tranh cùng Vận Vanh tả hữu bầu bạn.

Triệt nhi, nhận thức cùng không tiếp thu, đều do Triệt nhi làm chủ, nhưng phụ thân trong lòng biết Triệt nhi lương thiện, chắc chắn cũng biết được, việc này cũng không thể cưỡng cầu. Vô luận là phụ thân hay là người nọ, Triệt nhi đều là đứa con cực hiếu, Triệt nhi không có làm sai.

Phụ thân đối Triệt nhi vẫn là câu nói kia: Triệt nhi họ Bạch, là con của Bạch Tang Vận, nhà ở  kinh thành Lưu phủ.

Giang Châu trấn, Phúc Lộc lâu

Bạch Hãn Triệt nhịn không được lén nhìn Đồng Hàm Trứu sau khi xem xong vẫn lặng yên không nói, nghĩ muốn mở miệng, rồi lại không biết hỏi cái gì. Hắn cùng với Đồng Hàm Trứu không hề giao tình, có muốn nói cũng không ra khẩu, cho dù giao tình thâm hậu, với hắn mà nói, cũng là rất khó.

Văn Trạng Nguyên không có chút hiếu kỳ, hắn có ý xấu là hy vọng Đồng Hàm Trứu trong vòng mười ngày thu phục không được Đồng Đồng, ai bảo tên này ngay từ đầu vô lễ như vậy.

Mắt xem xét thấy thái dương người kia đều nhíu chặt, Bạch Hãn Triệt cuối cùng nhịn không được ra tiếng.

“Ân...... Đồng trang chủ, ngài......”

Đồng Hàm Trứu chưa động, tựa hồ lâm vào suy nghĩ sâu xa. Bạch Hãn Triệt quay đầu lại nhìn về phía Văn Trạng Nguyên, đối phương tiến lên, xao xao cái bàn.

Đồng Hàm Trứu rùng mình một trận, tựa hồ bị xao tỉnh, y giương mắt, nghe thấy Văn Trạng Nguyên mở miệng.

“Đồng trang chủ, ngài nên đi về trước hảo hảo ngẫm lại. Kỳ thật ta muốn nói, ngài cũng đừng suy nghĩ, quay đầu ít hò hét với Đồng Đồng một chút, đối hắn hảo một chút, đừng nhúc nhích bất động liền đối hắn rống đến rống đi, nếu không chính là doạ hắn, cưỡng bức hắn, hắn không phải nô tài ngươi dưỡng, cứ hễ doạ vài lần là hắn sẽ ngoan ngoãn theo sát ngươi. Nói gì thì nói, chắc ngài cũng không nguyện ý cưới một nô tài chỉ biết nghe lời về nhà. Bích Vân sơn trang khẳng định không ít nô tài biết nghe lời. Còn có, hắn hiện tại có thai trong người, ngài không phải càng phải hống hắn cao hứng sao?”

“Trạng Nguyên.”

Bạch Hãn Triệt túm túm xiêm y Văn Trạng Nguyên, làm cho người này đừng nói móc Đồng Hàm Trứu nữa, hắn cảm thấy đối phương thật sự rất đáng thương.

“Đồng trang chủ, Đồng Đồng còn nhỏ, tâm tính trẻ con, ta biết ngươi làm không được việc hoa ngôn xảo ngữ, đối với ngươi, ta cảm thấy thích hợp nhất là cứ để cho hắn làm chuyện hắn muốn làm, đừng gắt gao quản thúc hắn, hãy xem hắn là nương đứa con của ngươi, mà không phải miêu cẩu ngươi nuôi dưỡng. Đồng Đồng là đứa nhỏ tốt, hắn hiểu lắm sự, tâm địa lại hảo, qua một thời gian, hắn sẽ biết tâm tư của ngươi đối với hắn. Ngươi càng siết chặt, hắn lại càng sợ ngươi, lộng không tốt sẽ bị thương đứa nhỏ, Đồng Đồng có lẽ lại càng không tha thứ ngươi. Đến nỗi cừu nhân của Đồng Đồng, đã nhiều năm như thế, sợ cũng không nhớ rõ hắn, bằng không ta tìm người giúp ngươi tra đối phương là ai, ngươi cũng dễ dàng phòng bị hơn.”

Đồng Hàm Trứu lặng yên đứng lên, đem mấy thứ mà Bạch Hãn Triệt giao cho y toàn bộ thu vào vạt áo, rồi mới ôm quyền trịnh trọng hướng về phía Bạch Hãn Triệt cúi đầu tạ ơn.

” Cừu gia của Đồng Đồng ta sẽ giải quyết, đa tạ Bạch thiếu gia tương trợ.” Nói xong, xoay người ly khai phòng ở.

“Thiếu gia, ngươi nói y có thể trong vòng mười ngày chinh phục được Đồng Đồng không?”

Bạch Hãn Triệt thở dài, hắn cảm thấy Vận Tranh là đang khó xử người ta.

Ăn cơm trưa, cùng Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh ngủ trong chốc lát, Bạch Hãn Triệt đứng lên đến phòng Kì U thăm hắn.

Kì U thương thế rất nặng, bất quá có đứa con cùng phu quân ở một bên, hắn khôi phục tốt lắm, tinh thần cũng tốt hơn, làm cho Bạch Hãn Triệt yên tâm rất nhiều.

“Bạch thiếu gia.”

Vừa thấy hắn đến, Vương Hâm liền vội vàng tránh sang một bên, Kì U cũng vội vàng muốn ngồi dậy. Ngày đó ở trong nha môn, Vương Hâm đã biết được thân phận của Bạch Hãn Triệt, đối hắn lại cực kỳ tôn kính.

“Kì công tử, không cần khách khí như thế, ngươi mau nằm xuống.” Làm cho người nằm trở về, Bạch Hãn Triệt xấu hổ nhìn Tôn Hạo Lâm mới vừa vì Kì U khám và chữa bệnh xong, cúi đầu ngồi xuống.

“Bạch thiếu gia, Tôn mỗ đi về trước.”

Chăm chú nhìn  Bạch Hãn Triệt một trận, Tôn Hạo Lâm thu thập cái hòm thuốc, muốn đi. Bạch Hãn Triệt không nhìn hắn, chỉ gật gật đầu.

Chờ sau khi Tôn Hạo Lâm rời đi, Vương Hâm ôm đứa con đang ngủ say, nhìn nhìn Bạch Hãn Triệt, muốn hỏi hắn cùng Tôn thầy thuốc là xảy ra chuyện gì, bất quá sau khi nhận được ánh mắt của vợ, hắn nhịn trở về.

Hai người cũng chưa hỏi hắn, làm cho Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng thở ra. Người nọ y thuật so với hắn giỏi hơn rất nhiều, có người nọ ở đây, Kì U không cần hắn phải bận tâm nữa.

“Kì công tử, ta tới là muốn cùng ngươi nói một sự kiện. Thiết Đầu bọn họ dọc theo đường đi chịu không ít cực khổ. Ta cũng không muốn cho bọn họ lại quay về bôn ba. Vận Vanh phái người đem bọn họ đến Bạch gia trang của cha ta, chờ thương thế ngươi đỡ, các ngươi trước hết cũng ở tạm nơi đó, rồi mới tính toán về sau. Như vậy bọn nhỏ cũng có chỗ an ổn.”

” Đại ân đại đức của Bạch thiếu gia, Kì U......”

Kì U nghe vậy, lệ nóng doanh tròng, người này cùng hắn bình thuỷ tương phùng, mà đã vì hắn suy nghĩ chu toàn như vậy.

“Bạch thiếu gia.” Vương Hâm đem Tiểu Hổ giao cho Kì U, quỳ xuống nặng nề mà dập đầu, sợ tới mức làm cho Bạch Hãn Triệt luống cuống tay chân dìu hắn đứng lên.

“Vương công tử, không được không được, ” túm không nổi Vương Hâm dậy, Bạch Hãn Triệt trốn được một bên, khẽ gọi, “Vương công tử, này, đây đều là Vận Vanh làm, ta, ta...... Không được.”

“Bạch thiếu gia.” Chờ sau khi Vương Hâm cúi đầu tạ ơn xong, Kì U mở miệng, “Là ngài đã cứu cả nhà chúng ta, đây là ngài nên nhận.”

Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tai hồng, đem Vương Hâm túm lên, vội la lên: “Là Thiết Đầu bọn họ tìm được ta thôi. Ta và các ngươi có duyên phận, hơn nữa Tiểu Hổ đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng sẽ ra tay cứu giúp.” Hắn sợ nhất đến thăm Kì

U, vì mỗi lần đến, hai người này đều là đại lễ đối hắn.

“Kì công tử, ngươi hảo hảo tịnh dưỡng, nếu để trở bệnh liền phiền toái. Ta đi tìm Tôn thầy thuốc hỏi chút việc, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Sợ hai người này lại làm ra chuyện vô thố đối với hắn, Bạch Hãn Triệt chật vật tìm cớ chạy thoát thân.

Ra khỏi phòng Kì U, Bạch Hãn Triệt đứng ở cửa thở phào một hơi, hắn cũng không phải là hai người kia, không thói quen người khác quỳ xuống dập đầu.

“Hãn Triệt.”

“A!”

Đột nhiên quay đầu lại, dĩ nhiên là Tôn Hạo Lâm, Bạch Hãn Triệt nghe tim trong ngực đập nhanh, mặt thoáng hồng hồng, hắn còn chưa thể thích nghi việc cùng người này một mình ở chung.

Tôn Hạo Lâm mỉm cười, cảm thấy bộ dáng đứa con giờ phút này cực kỳ đáng yêu, hắn thấp giọng nói: “Đi theo ta, ta có thứ này cho ngươi.”

Bạch Hãn Triệt chần chờ một chút, liền theo sau.

Ban đêm, nằm ở giữa Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt một chút cũng không buồn ngủ. Trong đầu vẫn mãi suy nghĩ về cái chai mà ban ngày người nọ đưa cho hắn.

“Hãn Triệt, ngươi thật sự muốn vì bọn họ mà sinh con sao?”

Gật đầu.

“Nam nhân sản con dị thường hung hiểm, tuy nói Bạch Quốc Công từng có ba đứa con, nhưng ngươi...... Làm phụ thân, ta cuối cùng không đành lòng thấy ngươi gặp nguy hiểm.”

“Ta nên vì bọn họ sinh đứa con......”

“Ai, ta cũng biết chính mình khuyên ngươi không được. Hãn Triệt, đây là khi ta đi phương Bắc, người nơi đó tặng cho ta ‘ sinh tử dược ’, bên trong có hai viên.”

“......”

“Hãn Triệt, ngươi thật sự...... nguyện ý cho ta theo ngươi sao?”

Vẫn là gật đầu, hắn run rẩy từ trên tay người nọ tiếp nhận sinh tử dược, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

“Hãn Triệt, ngươi, ngươi...... không có việc gì. Ta chỉ là......”

“...... Thật xin lỗi, trên đời này chỉ có một người có thể để ta gọi là cha. Nhưng...... Ta sẽ thử, làm cho chính mình có một ngày, có thể gọi ngươi là phụ thân.”

“Hãn Triệt!”

Người nọ thật kích động, hắn thậm chí thấy được lệ trong mắt người nọ. Hắn không phải bởi vì cảm kích mà nói như vậy, ở trong lòng hắn, cha là người không ai có thể thay thế, cũng không ai có thể sánh bằng. Người nọ là sinh phụ của hắn, hắn sẽ tiếp nhận, nhưng không phải cha, mà chỉ là “phụ thân” thôi.

Hắn không hận, không oán, bởi vì hắn đã có người cha tốt nhất trên đời này, còn có...... Vận Tranh cùng Vận Vanh. Nếu như tiếng phụ thân có thể làm cho hắn cùng người nọ đều buông hết ưu phiền, hắn sẽ gọi.

Chính là...... Tim đập một cách lợi hại, hắn có dược, ngay tại trong bao hành lý của hắn...... Tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, hắn nghĩ muốn vì bọn họ sinh đứa con, cũng không nghĩ tới lại hồi hộp như thế.

“Hãn Triệt, ngủ không được?”

Lưu Vận Tranh thanh âm ám ách hỏi, ôm sát người trong lòng.

“...... Vận Tranh, ngô, ngươi cùng Vận Vanh...... Khi nào quay về kinh?”

” Chuyện Đồng Đồng trì hoãn chúng ta không ít thời gian. Hãn Triệt, ta cùng Vận Vanh về kinh trước một chuyến, chờ chuyện của Đồng Đồng giải quyết xong, ngươi đi địa phương khác trước, sau khi ta cùng Vận Vanh tới, chúng ta lại đi Thất Hà trấn, nhìn Vô Danh sơn trang của cha.”

“Ân...... Cũng tốt, vậy ngươi cùng Vận Vanh về kinh trước đi. Cha thân mình không khoẻ, các ngươi thay ta bồi người nhiều hơn.”

“Hảo, ta đây cùng Vận Vanh ngày mai bước đi. Trong triều còn quá nhiều sự, thu xếp xong chúng ta liền nhanh chóng đến tìm ngươi.”

“...... Ân......”

Cảm giác thân mình đang run rẩy, hắn lui vào trong ngực hai người, thầm hạ quyết tâm.
Bình Luận (0)
Comment