Tâm Thuỷ Dao

Chương 70

Trong ngự hoa viên, Bạch Hãn Triệt cùng ba gã nội thị theo sát ở phía sau một tiểu gia khoả, sắc mặt khẩn trương.

“Dụ Đầu, chậm một chút, chờ Triệt ca ca với.”

“A a.”

Tiểu gia khoả mới lạ nhìn chong chóng chuyển động trong tay, vui vẻ cười “khanh khách”.

” Dụ Đầu.” Mắt thấy tiểu gia khoả sắp bị ngã, Bạch Hãn Triệt vội vàng đem nó ôm lấy, ” Dụ Đầu, nghỉ ngơi một lát. Triệt ca ca xoay cho ngươi.”

“A a, nha nha.” Tiểu gia khoả đá đá chân, muốn tự mình chơi.

” Dụ Đầu, ngoan.” Ở trên mặt thịt thịt của tiểu gia khoả hôn một cái, Bạch Hãn Triệt lập tức làm cho tiểu gia khoả trong ngực an ổn lại.

“Chụt.” Nước miếng ẩm ướt khắc ở trên mặt ca ca, Lưu Thiên Tứ cười đến híp cả mắt.

Nhân cơ hội đem chong chóng đưa cho những người khác, Bạch Hãn Triệt ôm Lưu Thiên Tứ trở về phòng ngủ trưa. Ghé vào trên vai ca ca, Lưu Thiên Tứ đã quên chong chóng, xoa xoa ánh mắt đã sớm mệt rã rời, tiếp theo là ngậm lấy ngón tay cái.

” Dụ Đầu, ” cầm tay tiểu gia khoả, Bạch Hãn Triệt khẽ lừa, “Triệt ca ca rửa tay cho Dụ Đầu.”

“A… A…” Tiểu gia khoả sắp ngủ, cúi đầu kêu.

Lưu Thiên Tứ mặc dù đã sáu tuổi vẫn chưa biết nói, Bạch Hãn Triệt mang nó về tẩm cung của mình. Tiểu gia khoả đúng là báu vật trong cung, đã nhiều ngày phụ thân xuất cung lễ Phật, Bạch Hãn Triệt lúc này mới có thể mang theo Lưu Thiên Tứ bên người.

Mới vừa đem Lưu Thiên Tứ đặt xuống giường, đã có người thông báo nói Tiểu Tứ đến đây, Bạch Hãn Triệt lập tức cho người đưa gã tiến vào.

“Thiếu gia.”

Tiểu Tứ mang theo một cái giỏ khá nặng đi vào, sắc mặt hồng nhuận. Mấy năm ở ngoài cung, làm cho gã trắng một chút, thân thể cũng béo một chút.

“Tứ Nha, không phải ta đã nói, không cần mang nhiều thứ đến như vậy.” Đắp chăn cho Lưu Thiên Tứ, Bạch Hãn Triệt nói.

“Thiếu gia, tiểu chủ tử thích ăn điểm tâm ta làm. Ta mà không làm cho tiểu chủ tử chút gì đó mang tiến cung, chắc chắn buổi tối ta ngủ không ngon.” Tiểu Tứ cười nói. Gã nói là mang cho tiểu chủ tử, Bạch Hãn Triệt sao lại không biết bên trong là điểm tâm đủ loại kiểu dáng, đúng là dựa theo sở thích của mấy người bọn họ phân biệt mà làm. Bất quá nghĩ đến tiểu Dụ Đầu thật sự rất thích ăn điểm tâm do Tiểu Tứ làm, nên Bạch Hãn Triệt cũng không nói gì nữa.

Trong phòng chỉ có hai người là Tiểu Tứ cùng Bạch Hãn Triệt, tiểu gia khoả trên giường sớm ngủ say sưa mơ ăn ngon rồi. Tiểu Tứ rót chén trà cho mình cùng thiếu gia, lấy ra mấy thứ điểm tâm nhỏ cho thiếu gia nếm thử, lúc này mới ngồi xuống.

“Trạng Nguyên đâu? Có gởi thư nói khi nào trở về không?” Ăn món điểm tâm sở trường của Tiểu Tứ, Bạch Hãn Triệt hỏi.

Tiểu Tứ cười nói: “Nhờ phúc thiếu gia, Trạng Nguyên ca hôm qua đã trở lại. Nhưng mà vận phường nơi đó gần đây đang cần nhân công, hắn bận, không có thời gian tiến cung thỉnh an thiếu gia. Hắn nói qua vài ngày nữa, sẽ đến thăm thiếu gia.”

Bạch Hãn Triệt nhận Tiểu Tứ làm nghĩa đệ, nhưng Tiểu Tứ vô luận như thế nào cũng không chịu gọi hắn là đại ca, không phải không nguyện mà là gã cảm thấy mình không thể vì được thiếu gia thương yêu cưng chiều, thì quên quy củ, quên đi ân đức thiếu gia đối với gã. Bất quá Bạch Hãn Triệt cũng không chịu cho Tiểu Tứ gọi hắn “Hầu gia”, hắn cảm thấy như vậy không được tự nhiên. Cho nên Tiểu Tứ xưng hô với hắn giống như trước là “Thiếu gia”.

“Thiếu gia, Đồng Đồng cùng Đồng trang chủ lại giận dỗi. Vừa rồi muốn theo ta tiến cung, bị Đồng trang chủ bắt đi rồi.” Tiểu Tứ không quên nói cho thiếu gia biết tình hình người nào đó gần đây.

Bạch Hãn Triệt cúi đầu cười, hai người kia ba ngày thì một ngày tiểu nháo, năm ngày thì một ngày đại náo, hơn sáu năm rồi, hắn sớm thành thói quen, nhưng mà…”Tiểu Nhạ thì sao?”

“Tiểu Nhạ cùng Trạng Nguyên ca đi vận phường, nói là muốn theo Trạng Nguyên ca học tập.” Nghĩ đến Đồng Nhạ tính tình quả thực là cùng Đồng trang chủ giống nhau như đúc, Tiểu Tứ lại cảm thấy vô cùng may mắn cùng xúc động. May mắn là lúc trước cho Đồng Đồng dùng thuốc không làm bị thương Tiểu Nhạ, xúc động chính là, phụ tử hai người này đem Đồng Đồng quản lý gắt gao, làm cho Đồng Đồng hết lần này đến lần khác muốn trèo tường chạy trốn, kết quả ra sao có thể nghĩ đến.

Bạch Hãn Triệt có chút kinh ngạc, bất quá cũng không hỏi nhiều, đứa bé kia cùng Thao nhi giống nhau, cũng không làm cho người ta quan tâm. Nghĩ đến con của mình là Lưu Thao, hắn thở dài, đứa con này ngoại trừ Dụ Đầu ra, đối với ai đều là lạnh như băng, không biết tính tình giống ai.

Uống xong trà, Tiểu Tứ mới nhớ tới hôm nay vì sao tiến cung, gã nghiêm sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, Trạng Nguyên ca bảo ta mang một phong thư đưa cho thiếu gia.”

“Thư?” Bạch Hãn Triệt tò mò, “Là của Kỳ công tử sao?” Mấy năm nay, Kỳ cùng Vương công tử mỗi tháng đều có gởi thư cho hắn. Hai người kia mở một gian phường nhuộm, làm ăn cũng rất náo nhiệt, năm kia Kỳ công tử lại sinh thêm một đứa con nữa, bất quá hai người vẫn ở tại Bạch gia trang, bởi vì luyến tiếc rời khỏi các bá bá thẩm thẩm trong trang. Nhị thúc công gởi thư cũng nói hai người kia chăm sóc người như cha, làm cho đến cuối đời dù không có con nhưng ông vẫn có thể tẫn hưởng thiên luân.

Tiểu Tứ lắc đầu: “Đây là một vị cố nhân của thiếu gia, Trạng Nguyên ca nói thiếu gia nhìn sẽ biết.”

“Trạng Nguyên muốn ta đoán sao?” Nhìn chữ viết xa lạ trên bì thư, Bạch Hãn Triệt nghi hoặc mở phong bì, lấy thư ra. Là vị cố nhân nào đây?

Mở ra tờ giấy bên trong, Bạch Hãn Triệt vừa thấy xưng hô, sửng sốt.

“Thiếu gia:

Ly biệt sáu năm, trong lòng chưa bao giờ dám quên ơn nghĩa của thiếu gia. Chưa đạt được gì, nên không thể lấy gì hồi báo đại ân của thiếu gia, không mặt mũi nào mà nhìn đến thiếu gia. Nay, đã ở Thất Hiệp an thân lập nghiệp, vật ngoài thân đã đủ quãng đời còn lại, mới dám cầm bút, thăm hỏi thiếu gia.

Cừu Lạc may mắn nhận được đại ân của thiếu gia, mới có hôm nay, thiếu gia vĩnh viễn là thiếu gia của Cừu Lạc. Cừu Lạc không thể đặt chân đến kinh thành nửa bước, nên chỉ có thể quỳ trên ngọn núi cao nhất trong trang, hướng về phía đông lạy thiếu gia, lạy Hoàng Thượng, lạy Vương gia, lạy thái tử, lạy tiểu vương gia.

Cừu hết thảy đều hảo, thiếu gia chớ niệm.

Cừu Lạc.”

Cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ nói: “Thiếu gia, đây là y tự mình đưa đến chỗ của Trạng Nguyên ca.”

Thư trong tay dường như nặng trĩu, Bạch Hãn Triệt chậm rãi gấp thư lại, cho vào trong bì thư.

Không muốn thiếu gia tức giận, Tiểu Tứ vội vàng giải thích: “Thiếu gia, Trạng Nguyên ca vốn không đáp ứng thay y truyền tin. Nhưng y quỳ gối trước mặt Trạng Nguyên ca, nói chỉ một lần này thôi, Trạng Nguyên ca mới mềm lòng.”

“Tiểu Tứ, ” cắt lời Tiểu Tứ đang lo lắng, Bạch Hãn Triệt ảm đạm cười, “Trạng Nguyên không phải nói gì, đây là một vị cố nhân của ta uỷ thác hắn đưa thư. Đã là cố nhân, sao ta có thể tức giận chứ?”

“Kia… Thiếu gia, Thù Hận Lạc y…” Tiểu Tứ muốn hỏi, Cừu Lạc đối với thiếu gia có phải còn phần tâm tư kia hay không.

Bạch Hãn Triệt đem thư giao cho Tiểu Tứ: “Tứ Nha, giúp ta đem phong thư này đốt đi. Ta sợ nếu để cho Vận Tranh hoặc Vận Vanh nhìn thấy, bọn họ lại trách tội Cừu Lạc.”

“Dạ.” Tiểu Tứ đem thư cất kỹ, lá thư này tuyệt đối không thể cho Hoàng Thượng cùng Vương gia nhìn thấy.

“Tứ Nha, Cừu Lạc y, có thành gia?” Người nọ… nhiều năm như thế, hắn không dám hỏi người nọ sống như thế nào, nhưng hắn thuỷ chung tin tưởng người nọ sẽ gặp điều tốt lành. Nhưng khi đọc lá thư này, trong lòng hắn ngược lại càng khó chịu.

“Việc này Trạng Nguyên ca không nói với ta.” Tiểu Tứ nói, “Bất quá thiếu gia, Trạng Nguyên ca nói, sau này sẽ không vì Cừu Lạc truyền tin nữa. Trạng Nguyên ca nói như vậy không chỉ làm hại thiếu gia, mà còn làm hại y. Sở dĩ lần này Trạng Nguyên ca nhận lời, cũng là muốn cho thiếu gia biết Cừu Lạc hiện tại sống tốt. Hắn nói Cừu Lạc đã có thôn trang của chính mình, cũng bình thường như Vô Danh sơn trang vậy.”

Bạch Hãn Triệt giương mắt nhìn tiểu Dụ Đầu ngủ say trên giường, đáy lòng có chút lo lắng.

“Thiếu gia, ngài không thể mềm lòng.” Tiểu Tứ thực sự muốn xem một chút trong thư Cừu Lạc viết cái gì, mà làm cho thiếu gia khổ sở như vậy, nhưng gã không thể.

“Tứ Nha, sau khi ngươi xuất cung, giúp ta chọn một đôi vòng ngọc tử tốt nhất đưa cho Cừu Lạc. Cùng y nói, y sống tốt, ta an tâm. Có rảnh, trở về kinh thành một chuyến, ta cùng y tự ôn chuyện.”

“Thiếu gia?!” Tiểu Tứ khiếp sợ.

Bạch Hãn Triệt buồn bã nói: “Tứ Nha, kỳ thật lúc đấy y vốn không sai, là bởi vì ta mới bị Vận Tranh cùng Vận Vanh hạ chỉ, không được đi vào kinh. Nhiều năm trôi qua như thế, Thao nhi đã năm tuổi, Thiết nhi cũng một tuổi, y cùng với ta giống như Trạng Nguyên nói vậy, chỉ là cố nhân, thì có gì phải kiêng kị? Nếu cứ mãi kiêng dè, ta đây cùng y lại càng có nhiều việc không rõ ràng.”

“Nhưng mà Hoàng Thượng cùng Vương gia có thể đồng ý sao?”

Có thể đồng ý sao? Bạch Hãn Triệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta sẽ thuyết phục bọn họ, chuyện Cừu Lạc, không thể trốn tránh mãi.”

Tiểu Tứ thầm lắc đầu, Hoàng Thượng cùng Vương gia khẳng định sẽ không đồng ý.

Bên trong một trận lặng im, tiểu gia khoả trên giường trở mình vài cái, rồi cười rộ lên. Bạch Hãn Triệt cùng Tiểu Tứ lập tức cười rộ theo.

“Thiếu gia, tiểu chủ tử lại là mơ thấy cái gì?” Tiểu Tứ yêu thương không thôi ngồi ở bên giường khẽ sờ tay tiểu chủ tử.

“Dụ Đầu thích ăn quýt, xác định là đang mơ ăn quýt rồi.” Lau nước miếng bên khoé miệng tiểu gia khoả, Bạch Hãn Triệt hôn lên mặt của nó. Đệ đệ này của hắn, từ nhỏ đã làm cho người ta yêu đến tâm khảm.

Hắn vừa nói xong, trong mắt Tiểu Tứ hiện lên cô đơn, Bạch Hãn Triệt thấy được.

Chụp lấy tay Tiểu Tứ, Bạch Hãn Triệt hỏi: “Tứ Nha, xảy ra chuyện gì? Chớ giấu giếm ta.”

Môi Tiểu Tứ run rẩy, gã cúi đầu, miễn cưỡng mà cười cười: “Không có việc gì đâu, thiếu gia.”

“Tứ Nha, ngươi không nói, ta sẽ đi hỏi Trạng Nguyên.” Bạch Hãn Triệt nêu ra người mà Tiểu Tứ tối vô lực chống đỡ.

“Thiếu gia!” Tiểu Tứ gấp đến độ ngẩng đầu lên, trong con ngươi dần dần trào ra nước mắt, gã nức nở nói, “Ta, ta, ta muốn ca sinh đứa con cho Trạng Nguyên, nhưng mà, nhưng mà… Người khác sẽ cười nó.” Gã là hoạn quan, nếu có con, đứa nhỏ sẽ bị người cười chê. Trạng Nguyên ca mặc dù cũng không nói gì, nhưng gã có thể nghĩ đến, chắc chắn người ta sẽ cười Trạng Nguyên ca, cưới một hoạn quan.

“Tứ Nha.” Bạch Hãn Triệt nắm chặt tay gã, “Ngươi là nghĩa đệ của ta. Hài tử của ngươi cũng chính là đệ đệ của Thao nhi cùng Thiết nhi, ai có thể cười nó? Tứ Nha, Trạng Nguyên thích ngươi, bằng không lúc đấy sẽ không quỳ gối trước mặt phụ thân, xin phụ thân hạ chỉ, đem ngươi hôn phối cùng hắn.”

“Ta biết, Trạng Nguyên ca hắn, hắn đối với ta vô cùng tốt.” Tiểu Tứ lau lệ nói, “Đối với một hoạn quan như ta, ta, ta không dám tưởng tượng tương lai nếu đứa nhỏ biết cha của mình là hoạn quan, sẽ như thế nào.”

“Tứ Nha.” Bạch Hãn Triệt nghiêm túc nói, “Nếu sau này nó ghét bỏ ngươi, vậy nó không phải là con của ngươi cùng Trạng Nguyên, cũng không phải là cháu của Bạch Hãn Triệt ta.”

“Thiếu gia…” Tiểu Tứ cảm động mà ôm lấy thiếu gia, “Thiếu gia, ta nghĩ, ta nghĩ sinh con cho Trạng Nguyên ca, ta nghĩ…”

“Nếu đã suy nghĩ, vậy sinh một đứa đi. Trạng Nguyên là con trai độc nhất, cũng phải có đứa con nối dõi. Tương lai các ngươi già rồi, cũng sẽ không cô đơn.” Vỗ nhẹ Tiểu Tứ, Bạch Hãn Triệt rất là đau lòng.

Nghĩ đến nên vì Trạng Nguyên ca sinh đứa nhỏ, Tiểu Tứ vừa vui lại sợ, gã không sợ đau, chỉ là sợ đứa nhỏ sẽ không thích gã.

“Tứ Nha, nếu đã nghĩ kỹ, thì nói với ta. Ta đến chỗ Tích Tứ lấy thuốc.” Từ sau khi hắn sinh Thiết nhi, dược trong cung đều bị huỷ, chỉ có chỗ của Tích Tứ là có dược, còn là bởi vì muốn sinh con nối dòng cho Ly Nghiêu. Có thể không bàn luận hắn có cầu ra sao, Tích Tứ cũng không cho hắn, không cho hắn sinh nữa. Bất quá trong cung có Dụ Đầu rồi, hắn cũng không cưỡng cầu nữa.

Tiểu Tứ ôm chặt thiếu gia, thật lâu không nói. Sau khi tiểu gia khoả trên giường lại xoay người, gã ngượng ngập nói: “Thiếu gia, ta, ta muốn sinh.”

Bạch Hãn Triệt thật sâu cười rộ lên: “Hảo, ta ngày mai đi lấy thuốc cho ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment