Tâm Thuỷ Dao

Chương 75

Ngày tháng sáu kinh thành đã nóng lên, gần đây Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đều bề bộn nhiều việc. Thái hoàng Lưu Hoài Diệp, Khuyết vương Lam Khuyết Dương cùng quốc công Bạch Tang Vận mang theo tiểu nhi tử Lưu Thiên Tứ, và tôn tử Lưu Thao, Lưu Diệu Huy, Lam Thiết cùng với tôn nữ duy nhất Lưu Ly đến Trạch Yên làm khách, trong cung nhất thời lạnh lùng không ít, nhất là thiếu Lưu Thiên Tứ tiểu bảo bối này, Bạch Hãn Triệt làm cái gì cũng nhấc không nổi *** thần.

Mà thời gian này đúng đợt đại khảo của Huệ Diệu, đám học sinh các nơi nhắm tới kinh thành đi thi, Vận phường lại đón mấy đơn làm ăn rất lớn, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đều vô cùng bận rộn, Bạch Hãn Triệt liền thừa dịp này khám bệnh miễn phí cho các lão bách tính ở ngoài cung, cũng miễn cho chính mình một mình ở trong cung nhớ nhi tử, nhớ Dụ Đầu. Vốn hắn là muốn cùng đi, hắn lo lắng cho phụ thân và Dụ Đầu, nhưng vừa nghĩ tới qua lại mất mấy tháng, Bạch Hãn Triệt liền buông tha, hắn không thể để hai người kia “độc thủ không khuê” lâu như thế, hơn nữa hắn chưa mở miệng cũng biết hai người kia tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh từ nhỏ đã thích quấn lấy Bạch Hãn Triệt, cho dù là có hài tử, hai người cũng ném hài tử cho lão nhân gia chiếu cố, không cho phép nhi tử chiếm lấy Bạch Hãn Triệt. Dục vọng chiếm hữu ấy chẳng những không biến mất theo tuổi bọn họ tăng lên, ngược lại thì càng ngày càng mạnh, đến nỗi thái giám hầu hạ Bạch Hãn Triệt toàn bộ đều là lão thái giám có chút tuổi, càng không có cung nữ gì lắc lư bên người Bạch Hãn Triệt. Từ sau khi đã xảy ra “sự kiện Cừu Lạc”, bọn họ quản Bạch Hãn Triệt càng ngày càng nghiêm.

Nơi Bạch Hãn Triệt xem bệnh ở ngoài cung ngay trong tiểu viện hắn ở trước đây, bây giờ thì phụ thân của hắn ở. Mấy năm nay thân thể của phụ thân càng ngày càng khỏe mạnh, còn thường thường một mình lên núi hái thuốc. Có đôi khi Bạch Hãn Triệt sẽ đi cùng, hắn thầm hi vọng mình có thể gọi mấy tiếng phụ thân. Sau khi hoàng gia gia tạ thế, Bạch Hãn Triệt càng cảm nhận được cái gì gọi là “con muốn nuôi nhưng cha mẹ chẳng chờ”, thừa dịp phụ thân còn ở bên cạnh hắn, hắn muốn hiếu thuận phụ thân hơn.

———

Ngày hôm nay, Bạch Hãn Triệt giúp phụ thân làm thảo dược một ngày, mắt thấy mặt trời xuống núi, hắn không dùng bữa ở chỗ phụ thân mà chạy về hoàng cung. Sáng sớm lúc xuất cung Vận Trang và Vận Vanh nói tối nay ba người phải cùng nhau dùng bữa. Nghĩ đến ba người đã lâu không ngồi xuống ăn bữa cơm thật ngon, Bạch Hãn Triệt phân phó phu xe nhanh một chút.

Bước nhanh đến cửa tẩm cung, Bạch Hãn Triệt sửng sốt, hỏi thái giám canh giữ bên ngoài: “Hoàng thượng và vương gia vẫn chưa về?” Hai người kia không phải nói buổi tối cùng nhau dùng bữa sao?

Tên thái giám kia cúi đầu nói: “Bẩm hầu gia, hoàng thượng và vương gia vẫn chưa về, hoàng thượng vừa mới phái người lại đây nói mời hầu gia dùng bữa trước không cần chờ bọn họ. Nô tài đây truyền thiện cho ngài.”

“A.” Mất mát không thể nói rõ trong lòng, kích động trong lòng Bạch Hãn Triệt tan thành mây khói, hắn nhất thời không có khẩu vị, nói: “Nấu bát mỳ cho ta là được.”

“Dạ.” Thái giám vén rèm lên, Bạch Hãn Triệt vào phòng.

Đi vào trong phòng, Bạch Hãn Triệt rửa mặt, thay bộ quần áo. Không chờ lâu lắm, mì bưng tới, ăn xong Bạch Hãn Triệt nghĩ hai người kia đêm nay khẳng định lại là khuya mới có thể trở về, đơn giản sai người mang nước nóng tới, tắm trong phòng. Hôm nay làm thuốc cả ngày trong sân, trên người vừa là đất vừa là mồ hôi, thực sự không thoải mái.

Lau đi một thân mệt mỏi, Bạch Hãn Triệt ngồi ở đầu giường nâng quyển sách chờ hai người trở về. Chờ chờ mãi, hắn mơ mơ màng màng thiếp đi.

“Hầu gia, hầu gia?”

Trong khi ngủ, Bạch Hãn Triệt nghe thấy có người gọi mình, hắn dần dần tỉnh lại.

“Hầu gia, ngài tỉnh chưa?”

“Ưm… Tỉnh rồi, có chuyện gì?”

Ngồi xuống mới phát hiện trên người đắp chăn, sách cũng đặt bên cạnh, Bạch Hãn Triệt cười cười với Mộc Chu thái giám bên người Lưu Vận Tranh: “Canh giờ nào? Ta cũng không biết mình thiếp đi.”

“Hầu gia không ngủ bao lâu, lúc này vừa mới qua giờ tuất.” Mộc Chu tiến lên một bước, cười nói: “Hầu gia, vừa rồi hoàng thượng phái người truyền lời, bảo ngài đến Noãn Hương các.”

“A, ưm, được, ta sẽ đi ngay.” Không hỏi bảo hắn tới đó làm gì, Bạch Hãn Triệt xuống giường. Mộc Chu đưa cái khăn ướt cho hắn.

Xoa xoa mặt, Bạch Hãn Triệt thanh tỉnh không ít không nghi ngờ có gì khác mà đi, không nhìn thấy nụ cười chứa đầy ái muội phía sau hắn.

———

Đi vào Noãn Hương các, Bạch Hãn Triệt bất ngờ phát hiện ngoài phòng không có ai, thị vệ cũng chỉ là tốp năm tốp ba, còn canh giữ từ xa, mà trong Noãn Hương các cũng không có ánh nến chiếu ra, hắn đầy bụng nghi hoặc xốc màn trúc lên đẩy cửa vào phòng. Vừa vào phòng, hắn lại càng hồ đồ hơn, phòng trong rất tối, chỉ có ánh nến leo lét từ phòng bên chiếu ra.

Bạch Hãn Triệt đứng ở cửa gọi một tiếng: “Vận Tranh, Vận Vanh?”

Không ai đáp lại hắn.

Đi về phía trước hai bước, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”, cửa bị người khóa từ bên ngoài, lông tơ toàn thân Bạch Hãn Triệt dựng thẳng lên.

“Vận Tranh, Vận Vanh?”

Căng thẳng đến không ngừng nuốt xuống, Bạch Hãn Triệt vốn lá gan không lớn da đầu run lên. Hắn sờ soạng đi về phía gian phòng chiếu ra ánh sáng, đi tới cửa liếc mắt vào bên trong, con ngươi của Bạch Hãn Triệt nháy mắt co rút, trong phòng rất sáng, thế nhưng chỉ thắp một ngọn nến. Sở dĩ sáng là vì trong phòng dựng tường bày mấy cái gương đồng cao bằng người!

Trong phòng không có giường, trên mặt đất giường trải thảm nhung dày nửa thước, còn có rất nhiều gối dựa kích cỡ không giống nhau. Khi Bạch Hãn Triệt thấy rõ ràng tranh thêu trên những chiếc gối dựa này, huyết khí lập tức vọt tới đỉnh đầu, phía trên đó đều là xuân cung đồ nam tử hoan hảo!

Lần này Bạch Hãn Triệt cho dù là hồ đồ cũng nghĩ ra dụng ý mà Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh bảo hắn tới đây. Nắm khung cửa, Bạch Hãn Triệt đứng ở đó không dám đi một bước vào trong, nghĩ đến chuyện đêm nay sẽ phát sinh hắn cũng đã toàn thân lửa nóng, hai chân như nhũn ra.

“Hãn Triệt, đi vào.”

Trong phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của Lưu Vận Tranh, rất khàn, Bạch Hãn Triệt nhìn nhìn bốn phía lại không thấy bóng người. Hắn đứng đó bất động, dường như trong phòng có mãnh thú.

“Hãn Triệt, mau, đi vào.”

Là Lam Vận Vanh, thanh âm không bình thường hơn Lưu Vận Tranh được bao nhiêu.

“Các ngươi, ở đâu vậy?” Bạch Hãn Triệt bước một bước nhỏ về phía trước, tay theo bản năng níu chặt vạt áo.

“Đừng để ý chúng ta ở đâu, đi vào, Hãn Triệt, đóng cửa lại.”

Bạch Hãn Triệt căng thẳng lông mi run rẩy, hai chân hắn lảo đảo vào phòng, sau đó đóng cửa.

“Hãn Triệt, đi vào giữa đi.” Lưu Vận Tranh nói.

Bạch Hãn Triệt đi đến, bối rối nhìn nhìn trên dưới trái phải cũng không thấy người, thanh âm tựa như là từ bên cạnh truyền đến lại dường như là từ nóc nhà truyền đến.

“Hãn Triệt, uống chén rượu trên bàn kia, ngươi quá căng thẳng.” Vẫn là Lưu Vận Tranh.

“Vận Tranh, Vận Vanh, các ngươi ở đâu? Ra đây được không?” Bạch Hãn Triệt chưa bao giờ căng thẳng như thế, căng thẳng đến hơi phát run, nhưng không phải vì sợ hãi.

“Hãn Triệt, trong cung không có người nào, cũng không có Thao nhi và Thiết nhi đến phiền, ta và Vận Vanh đêm nay có thể yên ổn nghỉ ngơi, Hãn Triệt chẳng lẽ không muốn giúp chúng ta?”

“Sao có thể không muốn, chỉ là…” Thanh âm của Bạch Hãn Triệt cũng không ổn, gương đồng bốn phía chiếu rõ hắn, hắn cũng nhìn thấy mặt mình đỏ bừng.

“Hãn Triệt, nghe lời, uống chén rượu trên bàn kia. Chỉ là rượu bình thường, sẽ làm ngươi thoải mái.” Là Lam Vận Vanh.

Bạch Hãn Triệt hít sâu mấy hơi, đi đến cạnh bàn hai tay khẽ run cầm lấy chén rượu đó, khẽ cắn môi, ngửa đầu uống xuống.

“Khụ khụ khụ…” Trong bụng hừng hực, là rượu mạnh.

“Tốt lắm, Hãn Triệt, lại đi vào giữa đi.” Lam Vận Vanh nói.

Đặt chén rượu xuống, Bạch Hãn Triệt về giữa phòng, chưa từ bỏ ý định lại tìm tìm bốn phía, kết quả vẫn là làm hắn bất an, ngay cả một bóng dáng cũng không có.

Bứt rứt khó chịu đứng một lúc, hai người kia lại không nói, mắt Bạch Hãn Triệt lộ ra nghi hoặc, có chuyện gì? Đầu có chút choáng váng, chén rượu vừa rồi kia rất mạnh, đêm nay hắn bởi tâm tình không tốt cũng không ăn quá nhiều, mà hắn lại rất căng thẳng, một lát sau mùi rượu đã vọt lên.

Tựa hồ chờ chính là giờ khắc này, Lưu Vận Tranh nói: “Hãn Triệt, cởi áo ra.”

“Vận Tranh…” Khẩn cầu.

“Hãn Triệt.” Mang theo cường ngạnh.

Bạch Hãn Triệt không có biện pháp, bối rối cởi khuy, từng viên, cởi rất chậm, lại rất vụng về. Tim của hắn nhảy đến lợi hại, ngay cả tay cũng tựa như đang nhảy theo.

Mất chút công phu cởi áo, lúc này Lam Vận Vanh lại mở miệng: “Cởi tất, quần lưu.”

Trong lòng biết hai người kia đêm nay sẽ không bỏ qua hắn, Bạch Hãn Triệt ngượng ngùng quay mặt đi, nhắm mắt cởi áo. Bốn phía đều là gương đồng, hắn thật sự không thể nhìn mình cởi áo tháo thắt lưng trước gương.

“Tốt lắm, Hãn Triệt, ngồi xuống.” Thanh âm của Lam Vận Vanh lại khàn hơn mấy phần.

Bạch Hãn Triệt ngồi xuống, hô hấp dồn dập.

“Hãn Triệt, mở chân ra trước gương.” Thanh âm của Lưu Vận Tranh khiến phân thân giấu trong quần Bạch Hãn Triệt lập tức thẳng lên.

“Vận Tranh…” Rất xấu hổ.

“Mở ra, chúng ta muốn xem.” Lam Vận Vanh nói.

Liếc liếc mắt về phía gương, Bạch Hãn Triệt điều chỉnh tư thế ngồi một chút, mở ra hai chân về phía một cái gương đồng. Mặt đã thiêu cháy, hắn cúi đầu không dám nhìn.

“Dùng tay trái sờ đũng quần.” Lưu Vận Tranh nói.

“Ưm…” Giãy giụa nửa ngày, đầu Bạch Hãn Triệt choáng váng vươn tay trái sờ lên đũng quần mình.

“Nằm xuống.”

Chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt thật chặt.

“Sờ phân thân của mình, chậm rãi, đừng dùng sức.” Lưu Vận Tranh nói.

“Vận Tranh, Vận Vanh, cầu các ngươi.” Hắn làm không được.

“Hãn Triệt, nghe lời.” Hai người đồng thời nói.

Càng không ngừng hít sâu, Bạch Hãn Triệt cắn môi tay trái nhẹ nhàng vuốt ve phân thân cứng lên ở đũng quần, miệng cũng không nhịn nổi mà bật ra tiếng rên rỉ, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng thở gấp của hai người.

Sau khi sờ soạng một hồi, Bạch Hãn Triệt lại nghe thấy mệnh lệnh chứa đầy *** của Lam Vận Vanh: “Tay phải sờ đầu nhũ của mình, giống như chúng ta bình thường.”

“Ưm a…” Bạch Hãn Triệt *** thăng lên đánh mất phân nửa lý trí dưới sự thiêu đốt của rượu mạnh ấy, tay phải sờ lên vú trái của mình, móng tay gảy, vân vê xoa nắn.

Hai tiếng nuốt xuống rõ ràng truyền ra, hai người đồng thời mở miệng: “Cởi cả quần, chậm rãi cởi.”

Thở gấp, Bạch Hãn Triệt nhắm chặt mắt chậm rãi cởi quần và tiết khố ra, hai chân trắng như tuyết nổi từng chấm sáng bóng phấn hồng lộ ra trong gương, khi quần cởi đến đầu gối, hắn lại nghe thấy thanh âm của hai người: “Được rồi. Hãn Triệt, tiếp tục sờ phân thân của ngươi, kêu lên.”

“Ưm… Vận Tranh… Vận Vanh…” Tay trái an ủi phân thân chứa chan khát vọng của mình, Bạch Hãn Triệt cong người, hắn rất khổ sở.

“Hãn Triệt, mở to mắt.” Lưu Vận Tranh nói.

Trường hợp như vậy khiến Bạch Hãn Triệt luống cuống, làm *** của hắn cực nhanh tràn ngập toàn thân, hắn mở mắt, mình trong kính vô cùng *** mỹ, mà tay an ủi không dừng ngược lại tăng nhanh động tác.

“Hãn Triệt, cởi toàn bộ quần, xoay người nằm úp sấp, quay về phía gương.” Lưu Vận Tranh nói.

Thở hổn hển trong chốc lát, Bạch Hãn Triệt cởi quần và vớ, xoay người sấp xuống.

“Cho chúng ta xem thử cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi há ra chưa.” Lam Vận Vanh nói.

“Ưm…” Toàn thân Bạch Hãn Triệt đều đỏ bừng, hắn thở gấp từng ngụm, đầu đè trên thảm nhung, hai tay dè dặt sờ lên cánh mông của mình, hơi dùng sức tách ra. Hắn có thể *** tường cảm giác được cúc nhị của mình đang khát vọng bị người cắm vào.

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh nến lung lay mấy cái. Ngay khi Bạch Hãn Triệt chờ Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh tiếp tục ra lệnh, có người nắm chặt hông hắn, dưới tình huống hắn không hề chuẩn bị vọt vào cúc huyệt đã ẩm ướt của hắn.

“A a…” Bạch Hãn Triệt hoảng sợ không kịp thấy rõ ràng người phía sau là ai đã bị ra vào mạnh mẽ của đối phương mang đi hơi sức nói chuyện.

Trước mắt xuất hiện bóng đen, một cái phân thân dữ tợn đè bên miệng Bạch Hãn Triệt, hắn theo bản năng há mồm ngậm, kích cỡ quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Hai người ai cũng không nói lời nào, bọn họ đánh giá cao định lực của mình chỉ muốn buông trôi mọi cảm quan của mình nhấm nháp thân thể mỹ vị của Bạch Hãn Triệt.

Theo hai tiếng gầm nhẹ, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đồng thời bắn, Lưu Vận Tranh bởi vì quá mức thoải mái đã quên rút đúng lúc, bắn đầy miệng Bạch Hãn Triệt.

“Khụ khụ khụ…” Bạch Hãn Triệt bị sặc lấy quần áo mình vừa cởi xuống lau dịch thể bên mép, một phần trong miệng hắn nuốt xuống. Lúc này hắn mới từ trong gương phát hiện Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh lại đều mặc quần áo!

“Phù… Hãn Triệt, bao nhiêu ngày không muốn ngươi, bị ngươi vừa mới kích thích như thế ta đã bắn ra.” Lam Vận Vanh thực sự không biết xấu hổ rời khỏi cơ thể Bạch Hãn Triệt, rõ ràng là bọn họ “yêu cầu” Bạch Hãn Triệt làm như vậy.

Bạch Hãn Triệt quỳ ở đó nói không nên lời, hắn hận không thể đào một cái hố chôn mình lại, chuyện như vậy hoàn toàn vượt qua mức độ hắn có thể tiếp thu, hai người này chưa từng bắt hắn làm như thế.

“Đây không có gì phải e lệ, chúng ta là nam nhân của ngươi cũng không phải gian phu của ngươi.” Lời của Lưu Vận Tranh hết sức mất đi thân phận của hoàng đế. Y lấy ra một miếng vải đen từ trong ngực, che mắt Bạch Hãn Triệt.

“Vận Tranh?” Thân thể Bạch Hãn Triệt run rẩy.

“Đừng sợ, chẳng qua là chơi một trò chơi nhỏ mà thôi.” Nháy mắt với Lam Vận Vanh, Lưu Vận Tranh nói bên tai Bạch Hãn Triệt: “Hãn Triệt, ta và Vận Vanh vẫn rất muốn biết ngươi có thể phân biệt chúng ta hay không. Lát nữa ta và Vận Vanh không lên tiếng, ngươi đoán thử muốn ngươi là ai, đoán sai sẽ bị phạt đấy nhé.”

“Vận Tranh, Vận Vanh, đừng, vậy…” Thái quá.

“Đây là lạc thú trong phòng, ta và Vận Vanh cũng sẽ không cười nhạo ngươi.” Lưu Vận Tranh hôn lên Bạch Hãn Triệt, sau khi toàn thân hắn xụi lơ ngã vào trên thảm nhung, y nói: “Vậy liền bắt đầu, ngươi không được đoán sai, cũng không thể đoán quá lâu nhé, trong vòng hai mươi cái nhất định phải đoán ra.” Trong hai mắt tràn đầy ngọn lửa hưng phấn và ham muốn.

Bạch Hãn Triệt đang muốn xin tha, thân thể hắn đã bị người lật lại, hai chân bị tách ra, phân thân một người đâm *** vào cửa mật huyệt của hắn, rồi mới chậm rãi chen vào.

Một, hai, ba, bốn… Người này đâm vào rất chậm, giống như là hảo tâm cho Bạch Hãn Triệt đủ thời gian phán đoán. Bạch Hãn Triệt đã xấu hổ đến giống như trứng tôm nấu chín, ngọc trụ dưới kích thích này chưa an ủi đã lại dựng đứng.

Mười lăm, mười sáu… Mắt thấy hai mươi cái sắp trôi qua, Bạch Hãn Triệt cúi đầu bật ra: “Vận, Vận Vanh… A a a…”

Thong thả nhất thời biến thành kịch liệt, gần như khiến Bạch Hãn Triệt không ngăn nổi. Chẳng lẽ hắn đoán sai? Nhưng loại cảm giác này chính là Vận Vanh mà, bọn họ đã ở bên nhau hơn tám năm, hắn sẽ không đoán sai.

dương v*t đang dũng mãnh rong ruổi trong cơ thể hắn sau một cú đâm vào mạnh mẽ bỗng nhiên rút ra, không chờ lâu lắm, lại có phân thân của một người chen vào.

Một, hai, ba, bốn… Thong thả mà luật động.

“Vận, Vận Vanh… Ưm a…” Đến cái thứ bảy, Bạch Hãn Triệt đoán. Lại là trong nháy mắt, ra vào biến thành kích tình, Bạch Hãn Triệt dưới kích thích này phóng ra lần thứ hai của mình.

“Ưm…” Người bị kẹp đến rất thoải mái suýt nữa cũng bắn theo, vội vàng rút ra. Bạch Hãn Triệt đang choáng váng hồ đồ, hắn đã đoán đúng Vận Vanh vì sao còn muốn phạt hắn? Còn chưa đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, phân thân lại đâm vào.

Một, hai, ba…

“Vận Tranh… A a, không, rất… mau a a…”

“Hãn Triệt là bảo ta mau hơn nữa?”

Lưu Vận Tranh nói chuyện, giữ chặt eo Bạch Hãn Triệt không khống chế được mà rút ra cắm vào, Bạch Hãn Triệt níu chặt thảm nhung dưới thân, lắc đầu liên tục, hắn sắp chết, sắp chết.

“Vận Tranh, ta không được, nâng Hãn Triệt lên, ta muốn đi vào.” Lam Vận Vanh cũng nhịn không được lên tiếng. Lưu Vận Tranh ngừng lại, ôm lấy Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh từ phía sau một tay đỡ mông Bạch Hãn Triệt, một tay nâng dục vọng kêu gào muốn thả ra của mình thong thả cắm vào trong mật huyệt đã bị mở rộng hoàn toàn.

“Ưm…”

Bạch Hãn Triệt thở dốc từng ngụm, thân thể đã thuần thục biết nên thả lỏng như thế nào. Mảnh vải trên mắt bị người cởi ra, Bạch Hãn Triệt theo bản năng mở to mắt, mà sau khi hắn lướt qua bả vai Lưu Vận Tranh nhìn thấy cảnh tượng chiếu ra trong gương đồng, hậu huyệt của hắn dùng sức hơn.

“A! Hãn Triệt, ngươi kẹp chết ta.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh vỗ nhè nhẹ mông Bạch Hãn Triệt làm cho hắn thả lỏng, nhưng Bạch Hãn Triệt làm sao cũng thả lỏng không nổi, đây đây đây, rất *** loạn!

“Hãn Triệt, thả lỏng.” Lưu Vận Tranh gặm cắn môi Bạch Hãn Triệt, phân thân trong cơ thể hắn thong thả ra vào. Lam Vận Vanh mới chỉ vô phân nửa cũng ra vào theo, hậu huyệt của Bạch Hãn Triệt càng ngày càng ướt át, càng ngày càng mềm mại, chợt nghe Lam Vận Vanh thoải mái rên rỉ một tiếng, y tiến vào toàn bộ.

———

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nghĩ phương pháp tìm kiếm kích thích sau khi nghiện mắt đã đủ, tựa như thao thiết hưởng dụng mỹ thực. Loại sự tình này hai người đã sớm lén thương lượng rất nhiều lần, thế nhưng gần đây trong cung nhiều người, lão nhân gia cũng ở đó, bọn họ không tiện làm việc thứ hai, Bạch Hãn Triệt thẹn thùng, bọn họ vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Lúc này các lão nhân gia mang đi cả hài tử vướng víu, trong cung chỉ còn lại có ba người bọn họ, còn có gì không thể làm?

Vừa rồi khi Bạch Hãn Triệt thẹn thùng khiếp sợ an ủi chính mình, vốn bọn họ còn muốn bắt Bạch Hãn Triệt tự mình dùng ngón tay cắm vào, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại dưới thân Bạch Hãn Triệt kia định lực gì cũng mất hết, bọn họ thế nhưng nhịn đã mười ngày.

Bạch Hãn Triệt tận tình kêu, không biết là sự cám dỗ của rượu mạnh hay là kích thích của gương đồng, hắn hưng phấn, vui sướng hơn bất cứ lúc nào trước kia. Vui sướng và tiếng kêu của hắn đồng thời cũng kích thích Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh, hai người sau khi phun trào trong cơ thể hắn Lam Vận Vanh lui ra, Lưu Vận Tranh tiếp tục rút ra cắm vào. Lấy khăn vải chà lau sạch sẽ ô trọc trên phân thân, Lam Vận Vanh lại đưa phân thân đến bên miệng Bạch Hãn Triệt, Bạch Hãn Triệt bị *** khống chế há mồm liền liếm lên, liếm đến mức Lam Vận Vanh liên tục gầm nhẹ.

Dâm mỹ đêm nay mãi đến sau khi trời sáng mới ngừng lại, Bạch Hãn Triệt sớm chống đỡ hết nổi mà mê man. Trên thảm nhung trên gối dựa dính đầy dịch của ba người, trong phòng là mùi sau khi hoan ái nồng đậm. Ngọn nến sớm tắt, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh lại vẫn ý chưa tận mà liếm liếm miệng, tình ái đêm nay quá tốt đẹp.

Rửa sạch thay đổi quần áo cho Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh ôm hắn về tẩm cung. Kích tình muốn cả một đêm này, Lam Vận Vanh nhịn không được nói: “Vận Tranh, lần tới chúng ta lên thuyền thử xem, ta cảm thấy Hãn Triệt lần này rất thoải mái.”

Lưu Vận Tranh lại nói: “Nếu trên đỉnh cũng có gương thì tốt rồi, nhìn thực kích thích.”

“Hắc, vậy còn không dễ làm? Sai bọn họ cũng đặt gương trong thuyền, làm trước gương có một phen tư vị khác.” Lam Vận Vanh liếm liếm miệng, “Nếu không đêm nay lên thuyền đi, chờ phụ hoàng bọn họ trở lại Hãn Triệt nhất định phải ở cùng bọn họ, chúng ta lại là vài ngày không có cách nào yên ổn chạm vào hắn.”

“Nghỉ một đêm, đêm mai đi, đừng làm Hãn Triệt mệt muốn chết.”

“Cũng được.”

Thương lượng xong, hai người một trái một phải ôm Bạch Hãn Triệt chuẩn bị ngủ. Đêm nay không đi cũng tốt, buổi tối làm hết những chuyện cần làm, đêm mai là có thể buông tay chân.

Bạch Hãn Triệt còn chưa biết mình đêm mai sẽ có bao nhiêu bi thảm toàn thân xụi lơ ngủ say trong lòng hai người, trong lúc ngủ mơ hắn vẫn còn hồ đồ hắn rốt cuộc có đoán sai hay không.

Chú thích

(1) thao thiết: một loại quái thú trong truyền thuyết, rất tham ăn ↑
Bình Luận (0)
Comment