Một ngày này, Bạch Hãn Triệt, Đồng Đồng cùng Tiểu Tứ bỏ rơi nam nhân và hài tử mình, tìm một tửu lâu hoàn cảnh ưu nhã thảnh thơi nói chuyện phiếm uống rượu. Ba người vốn đã sớm muốn một ngày tụ tập như thế nói chuyện, không kiêng nể mà uống chút rượu, nhưng ngoại trừ Tiểu Tứ ra, nam nhân của Bạch Hãn Triệt và Đồng Đồng đều quá mức bá đạo, hơn nữa hài tử còn nhỏ, cho nên việc này cứ kéo mãi, kéo tới khi nhị nhi tử của Bạch Hãn Triệt Lam Thiết cũng đã năm tuổi, ba người cuối cùng mới tìm được một cơ hội.
Trong bao phòng, Đồng Đồng phát biểu lời nói hùng hồn: “Bạch đại ca, Tứ ca thường thường uống đến say khướt trở về, hôm nay chúng ta cũng phải không say không về!”
Tiểu Tứ cười khúc khích cười nói: “Chỉ cần ngươi không sợ uống rượu trở về bị tứ ca của ngươi phạt là được, ta thì không sao cả.” Hắn là người không lo lắng nhất.
Đồng Đồng vỗ mạnh lên bàn một cái, nhịn tay đau cắn răng nói: “Ta mới không sợ hắn! Hắn có thể uống ta tại sao không thể uống!”
“Khí phách thật!” Tiểu Tứ giơ ngón tay cái lên, lập tức rót cho Đồng Đồng một chén rượu, Đồng Đồng cầm lấy chung rượu ngửa đầu uống thả cửa.
“Khụ khụ khụ…”
“Đồng Đồng, ngươi chậm một chút, uống như thế ngươi lập tức sẽ say.”
Bạch Hãn Triệt bất đắc dĩ thuận khí cho Đồng Đồng bị sặc, Đồng Đồng vẻ mặt đỏ bừng hà hơi nói: “A, sao cay như vậy.”
“Đây chính là rượu hoa quế cực phẩm, sao có thể cay.” Tiểu Tứ chính mình nhấp một ngụm, say mê liếm liếm miệng, “Thơm quá. Rượu hoa quế phải uống như thế mới được.”
“Vậy ta thử lại lần nữa.” Đồng Đồng rót đầy rượu, nhấp một ngụm, cẩn thận liếm liếm, gật gật đầu như thật, “Như vậy hình như không cay lắm, thơm thơm.”
“Uống ngon đi.” Tiểu Tứ giơ chén rượu lên, “Thiếu gia, ta mời ngài.”
“Ha ha, chúng ta hôm nay phải uống đến cao hứng, tựa như Đồng Đồng vừa mới nói, phải, không say không về.” Hưng trí của Bạch Hãn Triệt hôm nay rất cao.
“Có những lời này của thiếu gia là được! Không say không về!” Tiểu Tứ ngửa đầu cạn, Bạch Hãn Triệt cũng không nhăn nhó, ngửa đầu cạn.
“Còn có ta còn có ta.” Đồng Đồng giơ chén rượu lên, “Ta mời Bạch đại ca và Tứ Nha ca, ta hi vọng Bạch đại ca và Tứ Nha ca vĩnh viễn đều là Bạch đại ca và Tứ Nha ca của ta.” Hào sảng mà cạn.
“Ừ, ta hi vọng thiếu gia vĩnh viễn là thiếu gia của ta, hi vọng đời này đều ở sát vách với Đồng Đồng.” Cạn.
“Ta hi vọng Đồng Đồng và Tứ Nha cả đời đều vui vui vẻ vẻ, thuận thuận lợi lợi.” Cạn.
Ba người ngươi một lời, ta một câu, vừa ăn vừa uống, hứng thú dần dần cao, không e dè mà nói ra lời nói chôn dưới đáy lòng bao nhiêu năm như vậy.
“Thiếu gia, ta, ta yêu Trạng Nguyên ca… Thiếu gia, ngài không biết, ta cảm ơn quốc công đại nhân và thiếu gia biết bao… Nếu không phải là quốc công đại nhân và thiếu gia, ta, ta sẽ không có Trạng Nguyên ca, cũng sẽ không có Tài Sơ… Ta chưa bao giờ, hạnh phúc như thế… Hạnh phúc đến ta cũng đã quên, mình, là một, thái giám…” Tiểu Tứ vừa khóc vừa nói.
Đồng Đồng một chưởng vỗ vào vai Tiểu Tứ, sáp qua vẻ mặt say rượu nói: “Ta cũng vậy, ta, cũng vậy! Ta, cứ nghĩ tới, khi đó nếu, nếu như không gặp được Bạch đại ca, không có, gặp được Tứ Nha ca và Trạng Nguyên ca, ta khẳng định sống không được để gặp tứ ca, ta… Oa…” Đồng Đồng đột nhiên khóc rống lên, còn không quên cạn chén rượu trong tay.
“Ta không chỉ không thấy được, tứ ca, ta còn có thể, mất đi Nặc nhi… lại càng không thể, có Nghiên nhi… Ta sẽ rất đáng thương, rất đáng thương… Ô ô…”
Bạch Hãn Triệt cũng uống không ít xúc động muôn vàn, hắn mặc dù không khóc ra tiếng như Tiểu Tứ và Đồng Đồng, nhưng trong mắt cũng mang lệ.
“Ta cũng vậy, cảm kích các ngươi.” Bạch Hãn Triệt nén nước mắt, ôm Đồng Đồng nói: “Khi đó ta tràn đầy bất an, cũng thấy không rõ lòng của Vận Tranh và Vận Vanh đối với ta, hoảng sợ. Nếu không phải Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên mỗi ngày nghĩ biện pháp cho ta giải buồn, Trạng Nguyên lại mang ta, mở mang kiến thức ở những nơi khác nhau, gặp được nhiều chuyện như vậy, ta còn ở đó hối hận, cho rằng mình là người đáng thương nhất trên đời, còn làm hại, làm hại…”
Nghĩ tới một sự kiện, Bạch Hãn Triệt cũng cuối cùng nhịn không được khóc: “Làm hại cha thiếu chút nữa sẩy thai, làm hại Dụ Đầu… Là ta, đều là ta… Là ta hại Dụ Đầu…”
“Thiếu gia (Bạch đại ca), chuyện đó không trách ngài.” Tiểu Tứ ngồi bên cạnh Bạch Hãn Triệt, cùng Đồng Đồng ôm lấy hắn, “Nếu không phải là hoàng thượng và vương gia, bức ngài, ngài cũng sẽ không… Thiếu gia, chuyện tiểu vương gia ai cũng, không thể trách… Ngài đừng tự trách…”
“Bạch đại ca, quốc công đại nhân nếu biết, sẽ khổ sở.” Đồng Đồng cũng rơi lệ theo Bạch Hãn Triệt.
“Nếu ta sớm một chút thấy rõ… Nếu ta lúc trước đến hỏi Vận Tranh cùng Vận Vanh…” Chuyện Dụ Đầu là một cái gai trong lòng hắn. Nhiều năm như vậy, vì không cho hai người kia thương tâm hắn luôn đè chuyện này trong lòng, hôm nay uống rượu lại là sao cũng đè không được.
“Thiếu gia, ngài đừng khóc, nhìn ngài khóc, ta cũng muốn khóc.” Tiểu Tứ đã lệ rơi đầy mặt ôm chặt Bạch Hãn Triệt.
“Ta cũng muốn, khóc.” Đồng Đồng sắp gào khóc.
“Ta không sao, khóc lên, thì tốt rồi.” Bạch Hãn Triệt lại rót một chén rượu uống. Đồng Đồng và Tiểu Tứ cũng uống một ly theo.
“Thiếu gia, ta cũng sợ, ta cũng sợ…” Tiểu Tứ khóc đến thương tâm, “Ta sợ Tài Sơ trưởng thành, biết cha của nó là một hoạn quan, sẽ hận ta, sẽ, hận ta.”
“Tài Sơ nếu dám nghĩ như thế, ta là người đầu tiên, không bỏ qua cho nó” Đồng Đồng lại là một chưởng đập lên bàn, hắn say rượu hoàn toàn không cảm thấy đau.
“Ta cũng, không tha cho nó!” Bạch Hãn Triệt nặng nề gật gật đầu, cầm lấy chén rượu, “Đến! Uống rượu! Hôm nay ba chúng ta, liền thoải mái, nói ra lời giấu trong lòng! Nói xong, sau này sẽ, không bao giờ khóc nữa!”
“Được! Nói ra! Nói ra tất cả!” Đồng Đồng dùng sức chạm cốc, rượu hắt ra một nửa.
“Nói! Phải nói! Ta nghẹn đến, rất khó chịu…” Tiểu Tứ chạm cốc, nước mắt tuôn ra. Ba người uống rượu xong ôm đầu khóc rống.
———
Lam Vận Vanh đang bận rộn trong Vận phường, Văn Trạng Nguyên thời gian trước đến tái ngoại nhập một lượng hương liệu, đều là thượng phẩm, y cân nhắc chuyện Đồng Hàm Trứu lần trước nói với y.
“Trạng Nguyên, đi gọi Đồng Hàm Trứu tới, ta có việc thương lượng với hắn.”
“Được.”
Văn Trạng nguyên đang ở bên ngoài nhìn chăm chú thủ hạ sắp xếp hàng hóa giao sổ sách cho người bên ngoài tiếp tục, hắn bước nhanh đi. Đợi ước chừng nửa canh giờ, Đồng Hàm Trứu đến đây, vừa thấy bùn trên đáy áo hắn, Lam Vận Vanh nhíu mày.
Đồng Hàm Trứu rất tùy ý đi đến bên chậu nước rửa tay nói: “Ta đi chỗ lò nung một chuyến, hôm nay có một mẻ sứ mới ra lò.” Đồng Hàm Trứu bầy giờ là một trong những đối tác của Vận phường, có hắn Lam Vận Vanh thoải mái không ít.
“Chuyện ngươi lần trước nói với ta ta đã cân nhắc, khả thi. Nếu có thể đưa ra thứ không giống nhau từ trong số một vài hương liệu này, tuyệt đối kiếm được tiền to.”
Đồng Hàm Trứu nói: “Trước tiên mỗi loại lấy một chút để cho bọn họ suy nghĩ, nghe nói bọn họ đã có chút manh mối, dù sao hương liệu không phải làm ăn chính của Vận phường, không ảnh hưởng.”
Lam Vận Vanh gật đầu đồng ý.
“Vương gia, Đồng trang chủ.” Văn Trạng Nguyên hô một tiếng bên ngoài, Lam Vận Vanh ra hiệu hắn tiến vào. Văn Trạng Nguyên đi tới dở khóc dở cười nói: “Vừa rồi có người tới đưa tin, nói hầu gia, Đồng Đồng và Tứ Nha nhà ta khóc thành một đống trong tửu lâu.”
“Khóc?” Lam Vận Vanh nhíu mày.
Đồng Hàm Trứu lập tức hỏi: “Ở tửu lâu nào?”
“Tửu lâu Bích Vân.”
Đồng Hàm Trứu nhấc chân bước đi, Lam Vận Vanh đương nhiên cũng nhanh chóng đi khỏi, Văn Trạng Nguyên thì bước nhanh bắt kịp. Thân phận của ba người này tuyệt nhiên bất đồng, nhưng nửa kia của ba người lại là thân như huynh đệ.
Cưỡi ngựa chạy thẳng tới tửu lâu Bích Vân, vừa mới tới cửa chưởng quầy và tiểu nhị của tửu lâu liền lập tức tiến lên dắt ngựa cho ba người, chưởng quầy đương nhiên biết thân phận của ba người này, ai kêu đại lão bản của tửu lâu Bích Vân chính là Đồng Hàm Trứu.
“Vương gia, lão bản, hầu gia bọn họ ở trong bao phòng lầu ba, tiểu nhân mang các người đi.”
“Không cần, tự chúng ta đi.”
Lam Vận Vanh cự tuyệt dẫn đường của chưởng quầy, bước nhanh vào tửu lâu. Ba người lên lầu ba liền nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ một gian bao phòng. Ba người sắc mặt khác nhau, vội vàng đi tới, Đồng Hàm Trứu phía trước nhất vừa muốn đẩy cửa, lại lập tức thu tay về.
———
“Ta khi đó, ghét tứ ca nhất! Hắn, không cho ta ăn, cái này, không cho ta, ăn cái kia… Còn, luôn làm cho ta, đau, mỗi ngày, mỗi ngày đều làm cho ta đau đến, không xuống được, giường, ta, chán ghét, chán ghét hắn, ô ô ô… Chán ghét hắn, hắn, quá kém!”
“Ta khi đó, sợ nhất, Vận Tranh, và Vận Vanh… Không, ưm, đúng là vừa hoảng, vừa sợ.” Nức nở, “Bọn họ, trước mặt ta, thân thiết với người khác… còn bắt ta, xem… Lòng ta, rất đau, rất đau…” Tiếng khóc thành lớn.
“Bọn họ rất, quá đáng!” Bất bình, “Vẫn là, Trạng Nguyên ca của ta, tốt.. Ô ô ô… Tốt nhất, tốt nhất… Nhưng ta, ta là, hoạn quan… Ô ô ô… Ta làm cho Trạng Nguyên ca, mất mặt…”
“Ừ! Trạng Nguyên ca tốt nhất! Cạn chén!”
“Cạn chén!”
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Một người đứng ở cửa không khỏi co quắp, lui về phía sau hai bước.
“Tứ ca luôn, hung dữ, vừa thấy ta liền cắn ta, còn, xé áo quần của ta… Ta, ta rất ngốc… Sao có thể ngờ, hắn thích ta… Ô ô, hắn rất đáng giận! Hắn hạ dược với ta, nếu không có Bạch đại ca, ta cùng Nặc nhi đã sớm chết đói, ô ô ô…” Tiếp tục lên án.
“Vận Tranh và Vận Vanh, cũng, hạ dược với ta… Ta khi đó, rất sợ… Sợ cha biết, bọn họ, là đệ đệ của ta mà… Huynh đệ loạn luân… Cha biết, nhất định sẽ không cần ta, ta sợ, rất sợ… Thế nhưng, ta lại có chút chờ mong, lúc được bọn họ ôm, dường như, là được thích… Ta cũng không biết, mình là, làm sao…”
Đồng Hàm Trứu liếc Lam Vận Vanh một cái, thì ra là người trong đồng đạo. Một người khác làm bộ mình không nghe thấy, lại lui về phía sau hai bước.
“Trạng Nguyên ca cũng vậy… Lần đầu tiên hắn, chuốc say, ta, ta khóc cầu hắn, hắn mới không… Ta, không dám mà, ta rất, xấu.”
“Tứ Nha (ca) mới không xấu!”
“Ta để cho Trạng Nguyên ca, đợi trọn một năm… Trạng Nguyên ca chờ không nổi nữa, liền hạ dược, với ta… Ta sợ chết… Ta sợ Trạng Nguyên ca thấy bộ dáng xấu xí của ta, sẽ không cần ta… Thế nhưng ta nào biết đâu rằng… Trạng Nguyên ca không chỉ có không, ghét bỏ ta, còn, còn… Oa a…”
Nhất thời, trong phòng một mảnh tiếng khóc.
Lam Vận Vanh và Đồng Hàm Trứu quay đầu, thì ra đều là người cùng sở thích. Văn Trạng nguyên rất là xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, chúng ta không đi vào?”
Lam Vận Vanh một tay sờ hàm, lẩm bẩm: “Nghe một chút cũng rất tốt.”
“Ừ.” Đồng Hàm Trứu phụ họa, ánh mắt hai người quan sát Văn Trạng nguyên khiến đối phương không khỏi run run.
“Đều là ta hồ đồ… Không phải ta, Dụ Đầu cũng sẽ không…” Hối hận không thôi.
“Bạch đại ca (thiếu gia), chuyện đó, không trách ngài… Là hoàng thượng và vương gia không hiểu chuyện… Ô ô ô… Tiểu vương gia, đáng yêu biết bao, đáng yêu đệ nhất thiên hạ…”
“Dụ Đầu… Dụ Đầu…” Lên tiếng khóc lớn.
Lam Vận Vanh nắm chặt nắm tay, Đồng Hàm Trứu một tay đặt lên vai hắn, cho an ủi không tiếng động.
“Bộp!” Ba người trong phòng ôm đầu khóc rống hồi lâu, sau đó có người vỗ mạnh cái bàn.
“Chúng ta không được khóc! Phải, phải, lên án công khai bọn họ!”
“Đúng!”
“Lấy ta, lấy ta mà nói… May mắn, Nặc nhi không có việc gì, bằng không, ta tuyệt đối, tuyệt đối không, tha thứ tứ ca! Tuyệt đối không!”
“Đồng trang chủ cũng là, đau lòng ngươi… Ừ, Vận Tranh cùng Vận Vanh, cũng, cũng đau lòng ta…”
“Ha ha, Trạng Nguyên ca, cũng là, đau lòng ta.”
“Ta, ta còn muốn, muốn hài tử… Nhưng mà, bọn họ, không cho ta, sinh… Cha, cũng không cho… Ta muốn có người, kế thừa dòng họ, của cha… Ta, họ, Bạch, Bạch… Ô ô ô…”
“Ta không, sinh nữa… Mỗi một lần, tứ ca, đều không ăn cơm, ta, lòng ta đau… Ô ô ô…”
“Ta cũng muốn, hài tử của, Trạng Nguyên ca… Nhưng Trạng Nguyên ca nói, một Tài Sơ, là đủ rồi, nói đau lòng ta, ô ô ô…”
“Ô ô ô…”
Tiếp tục khóc.
Ba nam nhân ngoài phòng đồng thời sờ cằm.
“Thiếu gia, ngài, đừng khóc, hoàng thượng và vương gia yêu thương ngài, trong lòng, chỉ có ngài, ngài, nên cười, nên cười mới phải.”
“Đúng đúng, Bạch đại ca, ngài nên cười! Ta, ta mới, nên khóc.”
“Tại sao?”
“Ô ô ô… Tứ ca, cứ uống rượu liền, thay đổi một người… Hắn sáng nay nói buổi tối, không trở lại ăn cơm, nhất định, nhất định sẽ uống rượu… Ta không muốn liền bảy, tám ngày đều chỉ có thể ăn cháo, ta muốn ăn, ăn thịt! Ăn thịt ăn thịt! Uống rượu ăn thịt! Ta không cần ăn cháo mỗi ngày!”
Lam Vận Vanh cùng Văn Trạng nguyên nhìn về phía Đồng Hàm Trứu, trong mắt một người là nghi ngờ, trong mắt một người là kính nể!
“Đồng Đồng, ngươi khóc cái gì, thiếu gia, cũng không có khóc.”
“Bạch đại ca, tại sao, phải khóc?”
“Thiếu gia có, hoàng thượng và vương gia, hai người đấy… Ợ, Đồng trang chủ uống rượu, rất, đáng sợ, vậy, hoàng thượng và vương gia uống rượu… nhất định, đáng sợ hơn… Ợ, đáng sợ hơn…”
“A, hình như, ưm, đúng vậy ha… Bạch đại ca có hai người mà… Hoàng thượng thêm cả vương gia, nhất định đáng sợ, hơn, tứ ca.”
Lam Vận Vanh liếc xéo Đồng Hàm Trứu, tựa hồ là nói một mình ta lợi hại hơn ngươi. Đồng Hàm Trứu nhún nhún vai, phương diện ấy lợi hại hay không không phải dựa vào miệng nói. Văn Trạng Nguyên lau mồ hôi lạnh bên cạnh, cầu khẩn Tiểu Tứ không nói ra lời gì kinh người.
“Ngươi, các ngươi, ta, chẳng lẽ, Trạng Nguyên thì, không uống rượu?”
“Ưm… Có, thế nhưng, rất ít…”
“Trạng Nguyên ca nhất định không có đáng sợ, như tứ ca, hoàng thượng và, vương gia, ừ! Nhất định, không có!”
“Vậy chỉ có, mình Tứ Nha, mới biết được.”
“A… Tứ nha ca, Trạng Nguyên ca, sau khi, uống say, ngươi, phải ăn, cháo mấy ngày…”
“Ưm…”
“Nói đi nói đi, ta cũng, nói rồi.”
“A… Ưm… Mười, mười ngày, đi.”
“Cái gì?!”
Hai người ngoài cửa bỗng nhiên quay đầu, nhìn chòng chọc Văn Trạng Nguyên, Văn Trạng Nguyên thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất, gầm nhẹ: “Đó là lời say! Lời say! Không phải thật!” Hắn cũng bị vợ hắn hại chết!
“A… Tứ Nha ca, ngươi, thật đáng thương, ô ô ô… Đáng thương, hơn ta.”
“Ưm… Thiếu gia, đáng, đáng thương nhất…”
“Ta, không có, đáng thương, bằng ngươi… Ta nhiều nhất, ừm, sáu ngày.”
“Ô ô ô, thiếu gia (Bạch đại ca), ngài thật hạnh phúc!”
Ngoài cửa, một người nghiến răng nghiến lợi, một người mồ hôi lạnh ứa ra, một người làm bộ dạng trầm tư.
“Bộp!” Lại là một tiếng đập bàn.
“Ta quyết định!”
“Cái gì?” Men say nồng nặc.
“Nếu tứ ca đêm nay, uống rượu, ta liền, đạp hắn, xuống giường!”
“Hay!” Vỗ tay.
Ngoài cửa một người mắt ứa hàn quang, hai người khác lắc đầu, mắt mang thương hại.
“Ta, ta cũng, quyết định!”
“Cái gì?”
“Cũng, không, không, không cho rằng, mình xấu, không để, Trạng Nguyên ca, lo lắng cho ta.”
“Được! Tứ Nha (ca) mới không xấu!”
“Nếu Tài Sơ, ghét bỏ ta, ta sẽ, không nhận nó, là, nhi tử!”
“Đúng! Không nhận! Không nhận!”
“Ta, ta cũng, quyết định!”
“Cái gì?”
“Nếu, nếu… nếu Vận Tranh và Vận Vanh, thân thiết, với người khác, ta sẽ, sẽ…”
“Đuổi bọn họ xuống giường!”
“Không!”
“Cái gì?”
“Ta sẽ cạo đầu, đi làm, hòa thượng!”
“Thiếu gia (Bạch đại ca)!”
“Cũng, không để ý tới, bọn họ nữa!”
“Được! Thế nhưng, tại sao muốn, làm hòa thượng?”
“Ta làm, hòa thượng, chính là, người xuất gia… Bọn họ, sẽ không thể, chạm vào ta. Ta không, không cho, bọn họ chạm vào, ta, sẽ, sẽ ói.”
“Được! Không chạm vào! Không cho chạm vào!”
“Ừ! Không cho, chạm vào!”
“Bịch!”
Cửa bị người một cước đá văng, ba người uống đến say khướt quay đầu, trên mặt mang lệ, kinh ngạc đầy mắt.
“Vận… Vanh?” Bạch Hãn Triệt lảo đảo tựa vào người Tiểu Tứ.
“Tứ ca… Ngươi, ưm, sao lại, đến…” Trong tay Đồng Đồng còn cầm chén rượu.
“Trạng Nguyên, ca.” Tiểu Tứ lắc lư.
Lam Vận Vanh tiến lên gỡ Đồng Đồng và Tiểu Tứ từ trên người Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ rơi vào trong lòng Văn Trạng Nguyên, Đồng Đồng rơi vào trong lòng Đồng Hàm Trứu.
“Vận… Vanh? Ưm… Ta, và Tiểu Tứ, Đồng Đồng, còn chưa có, uống, xong đâu.” Bạch Hãn Triệt bị ôm lắc đầu nói.
“Uống! Uống!” Đồng Đồng nâng chén, lại phát hiện cái chén trong tay không còn.
“Trạng Nguyên ca… Đừng, ghét bỏ ta…” Tiểu Tứ hoàn toàn say.
Lam Vận Vanh không nói hai lời ôm Bạch Hãn Triệt bước đi, hai người khác cũng động tác như vậy. Đồng Đồng ôm Đồng Hàm Trứu hô to: “Ngươi không cho! Không cho! Uống rượu! Tứ ca, xấu nhất! xấu nhất!” Cằm Đồng Hàm Trứu banh ra.
“Vận Vanh… Vận Tranh… của ta… Đều là, của ta…” Bạch Hãn Triệt ôm Lam Vận Vanh không ngừng cọ xát. Lam Vận Vanh giam đầu hắn trước ngực mình, bước nhanh ra khỏi tửu lâu lên ngựa.
“Của ta… Của ta… Là của ta…” Nói lời say, Bạch Hãn Triệt bị mang đi.
“Tứ ca, ta không muốn, ăn cháo… Đến, lại đến, tứ ca…” Đồng Đồng cũng bị mang đi.
“Trạng Nguyên ca… Ta yêu ngươi… rất yêu rất yêu…” Tiểu Tứ cũng bị mang đi.
———
“Hoàng thượng, Vanh vương phái người truyền tin lại đây, nói đêm nay mang hầu gia đến Vận viên, nói hầu gia uống rượu, thân thể không thoải mái lắm, bảo ngài qua một chuyến.”
“Uống rượu?” Lưu Vận Tranh đương phê duyệt tập sớ tấu buông bút, nhíu mày, nghĩ nghĩ, y nói: “Trẫm đêm nay đi Vận viên.”
“Dạ.”
Thân thể Hãn Triệt không thoải mái, Vận Vanh sao lại không mang Hãn Triệt về cung ngược lại bảo y qua? Lưu Vận Tranh vừa sai người thay quần áo cho y vừa thầm nghĩ. Chuyện Bạch Hãn Triệt hôm nay ra ngoài uống rượu y biết, cũng đồng ý. Người nọ làm việc luôn luôn có chừng mực, ngẫu nhiên phóng túng một phen cũng hẳn là.
Rất nhanh vừa ra khỏi cung đến Vận viên, Lưu Vận Tranh không để nô tài theo, một mình đến nơi ở của Lam Vận Vanh tại Vận viên. Vừa vào nhà, y liền lạnh mặt: “Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của Lam Vận Vanh rất không tốt. Rồi y thấy người nằm trên giường hiển nhiên đã ngủ rồi.
“Người của tửu lâu nói ba người Hãn Triệt bọn họ khóc trong đó, ta liền qua, sau đó nghe được một vài lời say của Hãn Triệt.”
“Lời gì?”
Lưu Vận Tranh đoán được một ít.
“Hắn vẫn còn tự trách vì chuyện Dụ Đầu.”
Lưu Vận Tranh đi đến bên giường ngồi xuống, vẻ mặt hối hận, sự kiện ấy là y và Vận Vanh tùy hứng, căn bản không liên quan tới người này.
“Chuyện chúng ta trước kia thân thiết với người khác, chuyện hạ dược với hắn, hắn cũng chưa có buông.”
Lưu Vận Tranh ngạc nhiên nhìn qua, nhiều năm như thế y cho rằng người này sớm đã buông xuống.
“Hắn nói khi đó hắn rất đau lòng, lại có chút chờ mong chúng ta ôm hắn.”
Sắc mặt Lưu Vận Tranh nháy mắt biến đổi, ngạc nhiên biến thành kinh ngạc.
“Hắn nói chúng ta đau lòng hắn không muốn cho hắn sinh, nhưng hắn muốn lại có một hài tử, muốn sinh một hài tử họ Bạch.”
Kinh ngạc biến thành kinh hỉ, Lưu Vận Tranh mỉm cười lắc đầu: “Ta biết tâm tư của hắn, nhưng không được, vậy rất thương thân, cha cũng sẽ lo lắng.”
Lam Vận Vanh tiếp tục nói: “Hắn nói nếu chúng ta còn dám thân thiết với người khác, hắn liền đi làm hòa thượng.”
Lưu Vận Tranh sửng sốt.
“Hắn nói làm hòa thượng hắn chính là người xuất gia, chúng ta sẽ không thể gặp mặt hắn. Chúng ta chạm vào người khác lại chạm vào hắn hắn sẽ ói.”
“Ha ha…” Lưu Vận Tranh rất sung sướng nói: “Hãn Triệt biết ghen, chuyện tốt, chuyện tốt.”
Bất đồng với vui sướng của y, Lam Vận Vanh lại là mặt không chút thay đổi, thậm chí còn mang một chút tức giận. Thấy hắn như vậy, Lưu Vận Tranh không cười, hỏi: “Hãn Triệt còn nói cái gì? Ngươi sao mất hứng như vậy.”
“Ngươi nếu ở đó cũng sẽ mất hứng!” Trong mắt Lam Vận Vanh bốc lên ngọn lửa, “Hai người chúng ta chống không lại một mình người ta.”
“Sao nói vậy?”
“Đồng Hàm Trứu uống say có thể làm cho Đồng Đồng nằm trên giường bảy, tám ngày, Văn Trạng Nguyên có thể làm cho Tiểu Tứ nằm trên giường chừng mười ngày, nhưng hai chúng ta chỉ có thể làm cho Hãn Triệt nằm trên giường sáu ngày!” Lửa giận chạm vào là nổ ngay.
Lưu Vận Tranh cười không nổi, mà câu sau của Lam Vận Vanh làm y cũng lửa giận tỏa ra.
“Đồng Hàm Trứu cùng Văn Trạng nguyên đều nghe được ở bên ngoài.”
Lưu Vận Tranh đứng lên, cởi quần áo: “Vậy cũng thật làm người ta chê cười, không hiểu còn tưởng là hai ta bất lực đấy!”
“Ngươi nói chúng ta làm cho Hãn Triệt nằm mấy ngày?” Lam Vận Vanh đi đến bên giường, cũng bắt đầu cởi quần áo.
“Có thể nằm mấy ngày thì nằm ngần ấy! Bại bởi Văn Trạng Nguyên, mặt hoàng thượng ta đây để đâu!”
“Hai chúng ta thế nhưng đều thua.”
“Lần này tuyệt không thể buông tha Hãn Triệt, bằng không sau này hai chúng ta đừng ra ngoài gặp người!”
“Lúc này không thể mềm lòng, tuyệt không thể để cho người ta coi thường!”
“Ngươi trước hay là ta trước?”
“Ngươi trước.”
Bạch Hãn Triệt đã hôn mê nháy mắt bị lột sạch trơn, cũng không biết mình sắp gặp phải gió bão như thế nào.
———
“Tứ ca, ngươi xấu nhất! Xấu nhất!”
Đồng phủ, Đồng Đồng cưỡi trên lưng Đồng Hàm Trứu giở trò, miệng còn không ngừng mà kêu “xấu”.
“Ta xấu chỗ nào?”
Mặc cho Đồng Đồng khinh bạc trên người hắn, trong mắt Đồng Hàm Trứu là lửa giận thêm dục hỏa mơ hồ, lại có thể bại bởi tên sát vách kia.
“Ngươi vừa uống rượu liền xấu xa, sau này, không cho phép uống rượu!”
Cắn cổ Đồng Hàm Trứu, Đồng Đồng kéo vạt áo của hắn ra tùy ý “khinh bạc”. Hưởng thụ sự chủ động của Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu nheo mắt lại, loại cảm giác này rất tốt.
“Ta, ta cũng muốn làm cho tứ ca, ăn cháo, mỗi ngày.” Đồng Đồng lẩm bẩm, gặm cắn dần dần trượt xuống.
“Vậy không tồi, để cho ta xem thử ngươi làm cho ta ăn cháo thế nào.” Đồng Hàm Trứu phối hợp cởi quần áo của mình, còn cởi quần áo của Đồng Đồng.
“Ta, ta muốn, ở trên!”
Không có chút khí thế nào gầm nhẹ với Đồng Hàm Trứu, trong đôi mắt thật to của Đồng Đồng tất cả đều là quyến rũ mà hắn không tự biết, tiểu huynh đệ Đồng Hàm Trứu thấy lập tức *** thần phấn chấn.
“Ngươi bây giờ không phải ở phía trên sao?”
Đồng Hàm Trứu khẽ vuốt thân thể Đồng Đồng, yêu thích không buông tay.
“Ta muốn, ăn tứ ca!” Hung dữ rống một câu, Đồng Đồng lui lui về phía sau, há mồm liền ngậm phân thân của Đồng Hàm Trứu.
“A…” Thoải mái hít một hơi, Đồng Hàm Trứu khàn khàn nói: “Nhẹ chút, cẩn thận răng của ngươi.” Vợ ngốc của hắn sau khi uống rượu vậy mà lại chủ động như thế, không sai, không sai.
“Ưm…” Dùng tất cả biện pháp mình biết “ăn” tứ ca, nghe tiếng rên rỉ thoải mái của tứ ca, Đồng Đồng rất tự hào.
“Đồng, ngươi không phải muốn ăn ta sao? Ngồi ngang hông ta.” Dụ dỗ.
“Hả?” Đồng Đồng ngẩng đầu, khóe miệng là chỉ bạc chưa kịp nuốt xuống, khiến cho Đồng Hàm Trứu suýt nữa giữ không được.
“Ngồi ngang hông ta, ta cho ngươi ăn.”
“Nha.”
Đồng Đồng thực sự nghe lời ngồi lên.
“Nâng mông lên.”
“Ừ.”
Kiểm tra cái miệng nhỏ vì uống rượu mà tự mình mở ra, Đồng Hàm Trứu đỡ lấy phân thân của mình chống vào cái miệng nhỏ, khàn khàn nói: “Ngồi xuống dưới.”
“Tứ ca?” Không phải hắn ăn tứ ca sao?
“Ngoan.”
“Ưm…” Nghe lời ngồi xuống dưới.
“A… Phù…” Đồng Hàm Trứu cực kỳ hài lòng.
“Tứ ca?” Là lạ ở chỗ nào.
Đồng Hàm Trứu đã vận sức chờ phát động không kịp lại tìm thú vui, ngăn miệng của Đồng Đồng trên dưới mãnh liệt ra vào.
“Ưm ưm ưm…” Vì sao vẫn là tứ ca ăn hắn?!
———
“Trạng Nguyên ca…”
“Ai, ta ở đây.”
“Ta, yêu ngươi.”
“Ta biết, đồ ngốc.”
“Ta, yêu ngươi.”
“Tốt, Tứ Nha yêu Trạng Nguyên ca, chúng ta ngủ được không?” Hôm nay thật sự là bị người này hại thảm.
“Ta, rất, hạnh phúc.”
“Hạnh phúc là tốt rồi.” Hôn một cái.
“Ta là, thái giám.” Nức nở.
“Không phải. Tứ Nha là vợ của Trạng Nguyên ca, là cha của Tài Sơ.” Ôm chặt.
“Trạng Nguyên ca…”
“Được rồi, ngoan ngoãn ngủ, đừng lo người khác nói cái gì, ngươi chỉ cần nhớ rõ ta cả đời này cũng sẽ không buông ngươi ra là được.”
“Ừ… Ngủ… Trạng Nguyên ca…”
“Được.”
Vỗ nhẹ Tiểu Tứ, trên mặt Văn Trạng Nguyên là đau lòng, cũng có cười khổ. Đau lòng với khổ trong lòng Tiểu Tứ, cười khổ hôm nay đắc tội hai người cực thích mang thù. Tứ Nha ngốc của hắn ơi, chuyện khuê phòng sao lại mơ hồ nói ra chứ? Nhưng hắn lại có một chút đắc ý, xem ra hắn coi như nam nhân trong nam nhân. Sau đó, Văn Trạng Nguyên sợ run cả người, hi vọng vương gia đại nhân có đại lượng, chớ quan báo tư thù.
———
Một tháng sau, Bạch Hãn Triệt nhìn mặt trời ngoài phòng trong lòng nảy lên cảm khái nồng đậm, cuối cùng cũng xuống giường. Ngửa đầu híp mắt, hắn vẫn đang nghĩ không ra một tháng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình uống say sau khi tỉnh lại không nhúc nhích được, bị hai người kia làm liền chừng mấy ngày, sau đó chính là một tháng không thể động đậy. Hắn đoán hai người kia có phải trách hắn uống say, nhưng ngẫm nghĩ lại không phải! Mà thôi, từ ngày đó khi tách ra cũng không biết Tiểu Tứ và Đồng Đồng sau đó thế nào, xuất cung xem thử.
Lúc này, Văn Trạng Nguyên cách xa kinh thành khóc không ra nước mắt, vương gia rõ ràng chính là quan báo tư thù mà, vừa mới nhập hàng xong đã lại sai hắn xuất kinh nhập hàng, hắn phải hai tháng mới có thể trở lại kinh thành. Vương gia cũng thật là, không phải cũng làm cho thiếu gia một tháng không xuống giường được rồi thôi.
Mà Đồng Đồng từ sau ngày đó thường thường bị Đồng Hàm Trứu chuốc hai chén rượu, hắn uống rượu cực kỳ chủ động và lớn mật, khiến Đồng Hàm Trứu hưởng thụ không thôi.
Thế nhưng ba người xui xẻo lại là sao cũng nghĩ không ra mình ngày đó sau khi uống say nói những gì, cứ thế sau này ba người lúc uống rượu vẫn là không thể tránh khỏi mà nói ra một vài lời dưới đáy lòng, sau đó bị nam nhân của mình mang về nhà, còn mang về nhà làm cái gì, sẽ xem bọn hắn ngày đó nói những lời gì trong lòng.