Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 107

Xuân tháng ba, đáng lẽ là mùa dịu dàng, ấm áp nhất đối với vạn vật và con người.

Nhưng năm nay dư âm mùa đông dường như lại kéo dài hơn bình thường, tiết trời se lạnh hoà cùng những cơn gió cũng đủ khiến người ta rùng mình.

Người của phủ Thái Bảo đã tiếp nhận sự thật công tử mà họ gọi suốt hai mươi năm đột nhiên qua một đêm biến thành một vị cô nương, bọn họ cũng dần dần đổi cách gọi từ công tử sang tiểu thư.

Ngày đại hôn càng ngày càng gần, bầu không khí trong phủ Thái Bảo vốn yên ắng cũng trở nên náo nhiệt.

Lão thái gia đã không còn ở lỳ trong thư phòng của nhi tử quá cố, ông thường thường đi dạo ra khỏi sân viện của mình, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng ông còn cùng lão phu nhân đi lên núi dâng hương.

Mà nhóm người đến nịnh bợ phủ Thái Bảo cũng ngày càng nhiều, tuy nhiên những phần lễ lạt của bọn họ đều bị trả về, nhưng vẫn có người không ngừng đưa đến.

Phủ Thái Bảo từ trước đến nay luôn vắng lạnh, từ khi chiếu thư lập hậu được công bố liền đông vui như trẩy hội.

Dù sao Thẩm Ngọc sắp là Hoàng hậu, ai cũng muốn được phủ Thái Bảo bợ đỡ.

Trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Thẩm Ngọc chuẩn bị đợi gả lại không hề bị ảnh hưởng.

Ngày mai chính là ngày đại hôn lễ, đồng nghĩa với việc sẽ có một hồi gió tanh mưa máu phát sinh.

Ban đêm, Phương Duệ bí mật cho người truyền tin đến Thẩm Ngọc, nói nàng không cần quá mức lo lắng, mọi chuyện đã có hắn.

Thẩm Ngọc xác thực lo lắng, nàng cảm thấy Phương Duệ đã cầm chắc phần thắng trong tay, nhưng dù vậy vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Trong hoàng cung, Tiêu phi đem tờ giấy viết xong bỏ vào trong phong thư, sau đó gọi cung nữ hầu hạ bên người đi vào.

Nàng đưa phong thư cho cung nữ, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò:

“Nhớ không được cho bất kỳ ai phát hiện.”

Tiêu phi là gián điệp của Đông Cương, mà cung nữ bên người dĩ nhiên cũng do nàng đưa tới từ Đông Cương.

Cung nữ kia trả lời: “Nương nương, tướng quân bảo nô tì nói với người phải hết sức cẩn thận, cho dù cuối cùng mọi chuyện bị lộ thì thân phận của người cũng không thể bại lộ, người là quân cờ lật ngược tình thế cuối cùng của Đông Cương.”

Tiêu phi gật đầu: “Ta biết rõ nên làm thế nào.”

Trong mắt Tiêu phi loé lên một tia ghen ghét, nàng cũng từng dao động nhưng ngôi vị Hoàng hậu kia vô duyên với nàng, nàng đã nghĩ nếu có thể leo lên hậu vị, nàng nhất định sẽ bỏ tà theo chính, đứng về phía Khải Nguyên… Tiếc rằng tiến cung ba năm, vị Hoàng đế Khải Nguyên lại chưa từng chạm qua nàng, hiện tại còn lập hậu. Nếu đã như vậy nàng liền tuyệt tình cho hắn xem.

Đại hôn đúng hạn cử hành.

Thời điểm dắt tay Thẩm Ngọc làm lễ, Phương Duệ dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được:

“Cuộc đời này nàng sẽ không hối hận chứ?”

Không đợi Thẩm Ngọc mở miệng, hắn đã tiếp tục nói:

“Kể cả nàng hối hận cũng vô ích, khắp thiên hạ đều biết nàng là Hoàng hậu của trẫm, hối hận cũng không có ai dám lấy nàng.”

Nếu không phải mũ phượng quá nặng khiến Thẩm Ngọc không thể xoay đầu, chắc chắn lúc này nàng nhất định sẽ lườm hắn một cái.

“Người khác biết rõ ta là Hoàng hậu của chàng thì sao nào? Cũng không phải toàn bộ người trong thiên hạ đều biết rõ mặt mũi ta, nếu trong cung trôi qua không như ý, ta liền xuất cung tìm một thôn sơn nhỏ, rồi gả cho một anh nông dân thành thật chân chất, chỉ cần ta không nói mình là Hoàng hậu thì ai biết được?”

Thẩm Ngọc nói mấy lời này cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, với lại Phương Duệ cũng không tin, khoé miệng hắn cong lên, tạo thành một nụ cười:

“A Ngọc, nàng lại học được tính xấu rồi.”

“Giống chàng đó!” Nói giỡn xong vài câu, khuôn mặt Thẩm Ngọc dưới hồng sa đột nhiên nghiêm tuc, “Ta nghe Dung Thái nói Thái hậu dự định sẽ động thủ vào bữa tiệc đêm nay.”

Phương Duệ “Ừm” một tiếng.

“Hoàng bá cùng A Trạm đã chuẩn bị tốt để tiếp ứng, vì để Thái hậu không sinh nghi, toàn bộ hộ vệ ở Đại Nguyên Điện đều bị đổi thành người của Thái hậu. Cho nên lúc ở Đại Nguyên Điện, nếu ta không để ý được đến nàng, thì nàng nhớ phải tìm một nơi an toàn để trốn.”

“Ta hiểu, chàng cứ yên tâm làm chuyện của mình.”

Ban ngày, phần lớn người trong cung đã bị thay thế bằng người của Thái hậu. Đến đêm, Cung Vương thần không biết quỷ không hay đổi lại toàn bộ bằng người của hắn, còn người bên phía Thái hậu bị giải đến đại lao.

Đại Nguyên Điện, ca múa mừng cảnh thái bình.

Bầu không khí đang náo nhiệt, bỗng nhiên toàn bộ cửa điện đều đóng lại, các đại thần đang ngồi không kịp phản ứng, người người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, họ còn tưởng đây là tiết mục đặc biệt.

Không ngờ toàn bộ thị vệ ở Đại Nguyên Điện đều xông vào, phía trong điện là khung cảnh xôn xao hỗn loạn.

Phương Duệ và Thẩm Ngọc nhìn nhau một cái, còn Thái hậu ở bên cạnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bà bước xuống dưới, xoay người nhìn về phía Phương Duệ và nói ngay trước mặt tất cả văn võ bá quan:

“Hoàng thượng, ngươi tại vị ba năm, đã đến lúc thoái vị rồi.”

Thái hậu vừa dứt lời, văn võ bá quan dường như đồng loạt bùng nổ.

Vẻ mặt Phương Duệ chưa từng thay đổi, hắn ngồi trên ghế rồng, ánh mắt sắc bén nhìn xuống mẫu thân mình.

“Mẫu hậu, thật sự phải làm như vậy sao?”

Trong mắt Thái hậu không có một tý gọi là dao động, khoé miệng bà giương cao nụ cười lạnh:

“Đừng gọi ta là mẫu hậu! Mẫu hậu của ngươi là Văn Hiếu hoàng hậu!”

“Thái hậu, ngươi đây là có ý gì?” Nhóm đại thần bây giờ mới phản ứng lại, bọn họ mang theo tức giận hỏi Thái hậu.

Thái hậu hướng mặt về phía văn võ bá quan.

“Ai gia nói cho các ngươi biết, hiện tại không chỉ có Đại Nguyên Điện bị người của ai gia bao vây, mà toàn bộ hoàng cung cũng bị bao vây. Các ngươi lựa chọn đứng về phía Hoàng thượng, hay làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt đứng về phía ai gia?! Nếu như vẫn chọn lựa đứng về phía Hoàng thượng…” Ánh mắt Thái hậu đột nhiên trở nên ngoan độc, “…Ai gia không đảm bảo hắn có thể bình an ra khỏi Đại Nguyên Điện!”

Toàn bộ đại thần thuộc phe cánh Vương gia và Hạ gia đều đứng ở sau lưng Thái hậu. 

Còn mấy đại thần vốn là người của Thái hậu, ngày thường chỉ làm mấy chuyện bằng mặt không bằng lòng lại không có gan muốn tạo phản, nên nhất thời chần trừ không tiến lên.

Vương Trung Nguyên liếc mắt nhìn bọn họ rồi hừ lạnh:

“Những chuyện trước đó mà các ngươi đã làm, cho dù hiện tại muốn quay đầu thì cũng đã muộn. Kể cả các ngươi muốn quay đầu, Thái hậu nương nương chắc chắn không ngăn cản, chỉ là…Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của các ngươi!”

Những người tham tiền phần lớn đều sợ chết, cuối cùng bọn họ không còn chút do dự, toàn bộ đứng về phía Thái hậu. Lập tức hàng ngũ đại thần trong đại điện liền thiếu hơn phân nửa.

Phương Duệ vỗ vỗ tay Thẩm Ngọc để trấn an nàng, hắn nhìn Thái hậu rồi đứng dậy khỏi long ỷ, sau đó bước từng bước đi xuống dưới, đem thắc mắc từ đời trước đến đời này hỏi Thái hậu.

“Vì sao phải làm như thế? Trẫm là nhi tử mà mẫu hậu rứt ruột đẻ ra cơ mà?!!” Phương Duệ cho rằng tâm hắn đã sớm chết lặng, chỉ là không nghĩ tới trải qua thêm một đời, l0ng nguc hắn vẫn đau nhói như cũ.

Dù sao người này cũng là mẫu thân ruột thịt của hắn.

Hắn ghen tị với A Trạm, ghen tị đệ ấy có thể nhận được tất cả yêu thương của mẫu hậu, nhưng vào năm hắn mười lăm tuổi, hắn đã không còn nghĩ như vậy nữa… hắn cũng không cần có mẫu thân để che chở.

Thái hậu cắn răng, hốc mắt phiếm hồng, bà đột nhiên hét lên:

“Vì cái gì sao?!”

“Ai gia ngược lại muốn hỏi, tại sao trước đây lại bắt ta phải đồng ý đưa ngươi đến chỗ nữ nhân kia để làm con thừa tự! Và rồi nữ nhân kia phá huỷ hết thảy cuộc đời của ai gia!”

Phương Duệ dừng lại ở bậc thang cuối cùng, hắn biết rõ Văn Hiếu hoàng hậu là một người như thế nào, chỉ là hắn không hiểu vì sao việc mà Văn Hiếu hoàng hậu làm… cuối cùng hắn lại là người phải chịu tội thay?

Và vì điều gì mà đời trước… khi biết được tin hắn chết thì Thái hậu lại tự sát.

“Mẫu hậu, hãy nói cho trẫm biết, vì sao người lại hận trẫm như vậy, không tiếc hạ độc lên người trẫm?” Thần sắc Phương Duệ rất là trầm tĩnh.

Hốc mắt Thái hậu càng đỏ lên, trong mắt cũng ướt át, nhưng đôi mắt ấy vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có một tia tình cảm. Bà không nói ra lý do, chỉ nhẫn tâm nói:

“Chỉ cần hôm nay ngươi hạ chiếu thư nhường ngôi vị cho Trạm nhi, ai gia sẽ không giết ngươi và để Trạm nhi phong ngươi là Thái thượng hoàng, sau đó giam cầm ngươi cùng Thẩm Ngọc ở phía Tây hoàng cung.”

Thái hậu vừa nói dứt lời, cửa đại điện liền mở, Phương Trạm một thân áo nhung đi đến, phía sau hắn là hàng dài binh lính, hắn liếc mắt nhìn Phương Duệ, tiếp đó mới nhìn về hướng mẫu hậu.

Phương Trạm đi vào trong đại điện rồi đột nhiên dừng lại, mà binh lính sau lưng hắn cũng tản ra.

Dưới tình huống không hề đề phòng, binh lính mà Phương Trạm mang đến đột nhiên cùng nhau rút kiếm kề lên cổ binh lính làm phản, ngoại trừ Phương Duệ và Thẩm Ngọc thì tất cả người trong điện đều khiếp sợ.

“Trạm nhi! Ngươi đang làm cái gì vậy?!”

Phương Trạm cúi đầu, giọng nói mang theo tia áy náy:

“Mẫu hậu, thực xin lỗi! Nhi thần vẫn lựa chọn hoàng huynh.”

Vẻ mặt Thái hậu trong nháy mắt cứng ngắc, ánh mắt bà lộ ra vẻ không thể tin.

“Trạm nhi! Tại sao ngươi có thể đối xử với mẫu hậu như vậy?!”

Thái hậu hoảng loạn khiến đám đại thần đứng về phía Thái hậu cũng bắt đầu sợ hãi.

Vương Trung Nguyên càng ngăn không được hoảng loạn trong lòng, hắn khuyên nhủ:

“A Trạm ngươi phải hiểu, chỉ cần ngươi nghe theo Thái hậu thì hôm nay ngươi có thể trở thành người đứng trên vạn người, đừng có làm chuyện mù quáng.”

Phương Trạm không trả lời, hắn kiên quyết đứng phía sau lưng Phương Duệ.

Lựa chọn rất rõ ràng.

Phương Duệ nhìn thẳng vào Thái hậu, hắn thản nhiên nói:

“Mẫu hậu, hiện tại ngươi đầu hàng vẫn còn kịp.”

Thái hậu cười lạnh một tiếng rồi nhàn nhạt nói:

“Chẳng qua là người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc mà thôi.”

Thái hậu nói xong, phía ngoài Đại Nguyên Điện đột nhiên có người chạy vào, hoảng hốt nói:

“Bệ hạ! Xảy ra chuyện lớn rồi, phản quân của Đông Cương dường như có người tiếp ứng, bọn chúng đang đánh vào hoàng cung!”

Lúc này sắc mặt Thái hậu mới đại biến, “Làm sao có thể?!” Bà muốn tạo phản, nhưng tại sao lại dính cả vào Đông Cương!?

Thẩm Ngọc từ chỗ ngồi đi xuống, nàng nắm lấy tay Phương Duệ.

Phương Duệ cười trấn an Thẩm Ngọc: “Mọi chuyện đều nằm trong tay trẫm, không có việc gì đâu.”

Không hiểu sao dưới đáy lòng Thẩm Ngọc lại xuất hiện một tia bất an, nàng thầm mong do chính mình đã nghĩ nhiều.

“Vâng, nhưng chàng vẫn phải cẩn thận.”

Thời điểm Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, trong mắt lộ ra nhu tình, nhưng ánh mắt lúc đối diện với Thái hậu lại dần lạnh đi, giọng hắn như băng sương:

“Người đâu, áp giải Thái hậu về An Ý Cung, không có ý chỉ của trẫm, không được phép bước ra khỏi An Ý Cung nửa bước, đem những người còn lại nhốt toàn bộ vào đại lao cho trẫm.”

Trong đám đại thần bị bắt giam có người khóc lóc, có người cầu khẩn xin tha thứ… nhưng Phương Duệ lại quyết tâm một lần thanh tẩy sạch sẽ những người có dị tâm trong triều.

Sau khi toàn bộ đám đại thần tạo phản bị nhốt lại, Phương Duệ cũng rút kiếm ra khỏi Đại Nguyên Điện.

Đợi Phương Duệ dẫn lính ra ngoài, trong điện chỉ còn lại một người bảo vệ Thẩm Ngọc, mà ở dưới tay áo Tiêu phi lại là con dao găm sắc bén, nàng ta nhìn về phía Thẩm Ngọc, khéo léo che giấu sự ghen tị rồi bước gần đến chỗ Thẩm Ngọc.

“Hoàng hậu nương nương, nơi này không tránh khỏi nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về cung trước thì tốt hơn.”

Thẩm Ngọc nhìn Tiêu phi đang tiến gần về phía mình, nàng gật đầu một cái.

Tiêu phi thấy thời cơ đã đến, nàng ta giơ tay cầm dao găm lên với tốc độ sét đánh ngang tai đâm về phía ngực Thẩm Ngọc.

Nhưng Thẩm Ngọc so với Tiêu phi lại càng nhanh hơn.

Dao găm trên tay Tiêu phi đột nhiên bị một cục đá từ xa đánh trúng và rơi xuống đất, vẻ mặt Tiêu phi thoáng chốc ngơ ngẩn, mà kề trên cổ nàng lại là một lưỡi dao sắc bén.

Ánh mắt Thẩm Ngọc trở nên lạnh lẽo, tuy nhiên vẻ mặt nàng lại rất bình tĩnh.

“Tiêu phi, ngươi quá thiếu kiên nhẫn.”

Tiêu phi trợn to đôi mắt nhìn Thẩm Ngọc, vẻ mặt nàng ta không thể tin:

“Ngươi tại sao lại biết mà đề phòng ta?!”

Ám vệ từ trong bóng tối xuất hiện và chế trụ người Tiêu phi, lúc này Thẩm Ngọc mới buông lỏng tay.

“Người đề phòng ngươi không phải ta, mà là bệ hạ! Bệ hạ vốn đã biết ngươi là gián điệp Đông Cương!”

Tiêu phi khiếp sợ không nói nên lời, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào, rõ ràng nàng đã rất cẩn thận!

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment