Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 117

Trời vào thu, lá cây màu xanh chuyển dần sang vàng, màu vàng của lá dường như nhuộm kín cả bầu trời.

Tiết trời dìu dịu, không còn nắng chói chang, thay vào đó là những cơn gió se lạnh lùa qua hàng cây bên đường.

Ấy vậy mà khu vực Đại Lý vẫn nóng bức như ngày hè.

Tại Lâu vương phủ ở Đại Lý.

“Tỷ… tỷ đừng đi, người kia không thích hợp với tỷ!” Lâu Dịch giữ vạt áo Lâu A Cửu, ánh mắt bất an.

Lâu Dịch mười một tuổi đã thừa kế ngôi vương được sáu năm, trong sáu năm này thì có đến năm năm là tỷ tỷ của hắn làm chỗ dựa cho hắn.

Hắn không muốn tỷ tỷ rời khỏi nơi này, càng không muốn tỷ tỷ mình vì nam nhân kia mà vứt bỏ hắn.

Quận chúa A Cửu của Đại Lý, ở giữa phố xá đông người, trước bao nhiêu người dân kinh thành đã dũng cảm tỏ tình với Đô đốc Đông Xưởng “Nếu như không cưới ngươi thì cuộc đời này A Cửu không gả”.

Hiện tại tin này đã truyền đến Đại Lý, không ai ở đây là không biết. Bọn họ vừa khen quận chúa A Cửu dũng cảm trong tình yêu, lại vừa chê ánh mắt nhìn người của quận chúa thật sự quá kém.

Ai cũng biết Đô đốc Đông Xưởng tuy là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, nhưng hắn lại là một thái giám hàng thật giá thật.

Bách tính Đại Lý rất kính trọng Lâu A Cửu, lúc nghe được tin đồn từ thành Kim Đô, bọn họ vốn không tin nhưng quận chúa của bọn họ lại không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.

Chuyện này khiến mọi người nơi đây sợ hết hồn, họ âm thầm cầu mong cái người Đô đốc Đông Xưởng kia vĩnh viễn đừng phát hiện ra quận chúa của bọn họ là một nữ nhân tốt đến nhường nào.

Lâu A Cửu nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay đang nắm lấy vạt áo mình, nàng cúi đầu nói:

“A Dịch, đệ cũng đã mười một tuổi rồi, không thể quá mức dựa dẫm vào tỷ. Năm xưa phụ vương của chúng ta cũng lên làm vương gia của Lâu phủ ở tuổi của đệ, thế nên đệ cũng phải tự mình xông pha một lần.”

Lâu Dịch lắc đầu như trống bỏi: “Tỷ, đệ không có bản lĩnh này, không có tỷ làm phụ tá cho đệ thì đệ căn bản không thể làm tốt ngôi vị vương gia.”

Lâu A Cửu có thể nhìn ra được đệ đệ nhà mình tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất có năng lực về chính trị. Lúc trước vì bận xử lý chuyện Thái hậu, dường như nửa năm nàng đều ở kinh thành, trong nửa năm này A Dịch đã quản lý Đại Lý rất tốt.

“Tỷ đã ở bên đệ suốt mười một năm, chờ đến sau này đệ cưới Vương phi, chẳng lẽ đệ nhẫn tâm để bà cô như tỷ nhìn vợ chồng hai người ân ái sao?” Lâu A Cửu cong khoé miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lâu A Cửu chưa bao giờ cười trước mặt người ngoài, phải nói là từ khi Lâu Dịch kế nhiệm Vương vị thì nàng liền đeo lên cho mình một lớp mặt nạ.

Mặt nạ chính là phương thức tốt nhất để người khác không nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Tỷ, vậy tỷ cũng có thể tìm một người ở Đại Lý, vì sao nhất định phải đến kinh thành, hơn nữa người kia còn là một thái giám.”

Lâu A Cửu khẽ lắc đầu, nàng kiên nhẫn giải thích với Lâu Dịch:

“Chuyện tình cảm không thể nói trước được, ngay chính bản thân tỷ biết rõ hắn là một thái giám, nhưng vẫn không nhịn được bị hắn hấp dẫn.”

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là cùng nhau không chế xe ngựa bị phát điên trên đường phố ở kinh thành. Lần thứ hai bọn họ gặp mặt là sau khi khống chế được xe ngựa, thời gian còn chưa tới một nén nhang, hắn theo đuôi bị nàng phát hiện. Tốc độ ra đòn của hai người đều ngang nhau, chỉ là nàng không đề phòng nên khiến hắn không cẩn thận nắm phải ngực nàng.

Nhưng hắn còn xấu hổ hơn cả nàng, gương mặt kia đỏ lừ từ cổ cho đến tận mang tai giống như phát hoả, ngay cả xin lỗi cũng ngắc ngứ mãi không nói được một câu.

Lâu A Cửu thản nhiên nở một nụ cười, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra lúc mình nhắc đến hai chữ “Tình cảm”, thì ánh mắt nàng đột nhiên trở nên dịu dàng.

Lâu Dịch chưa từng nhìn thấy tỷ tỷ của mình lại lộ ra vẻ dịu dàng như vậy. Hắn thoáng giật mình, ở trong ấn tượng của hắn thì tỷ tỷ cũng hay cười với hắn, nhưng trong nụ cười lại thiếu một tia dịu dàng, nhiều thêm một phần nghiêm khắc.

Nhìn thấy tỷ tỷ vì nam nhân kia mà trở nên dịu dàng, Lâu Dịch vốn hạ quyết tâm không cho tỷ tỷ đi liền bỗng chốc thoả hiệp.

Hắn do dự nửa ngày rồi mới hỏi:

“Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đến kinh thành?”

Lâu A Cửu “Ừm” một tiếng. Nàng từng nghĩ đợi đến khi trở về Đại Lý, nàng sẽ không bao giờ đi tìm hắn, cũng sẽ không bước một chân đến kinh thành. Thế nhưng trước khi trở về, bệ hạ lại cho nàng một tia hy vọng.

Dung Thái bình thường là người sâu không lường được, hình như trừ bệ hạ ra thì không có người nào khiến hắn mềm lòng.

Nếu nói hắn không có ý với nàng thì khi nàng suýt nữa bị chỉ hôn với Thế tử Nam Triệu, hắn đã không vi phạm thánh ý là không đi tuyên chỉ.

Thấy tỷ tỷ đã quyết định đi, Lâu Dịch cũng biết chuyện mà tỷ tỷ quyết sẽ không ai có thể khiến tỷ ấy dao động.

Nếu không phải tính tình tỷ tỷ quyết đoán dứt khoát thì chính quyền Đại Lý đã không được củng cố như ngày hôm nay.

“Tỷ, nếu tỷ đã muốn đến kinh thành, đệ sẽ không ngăn cản tỷ. Nhưng đệ muốn đích thân hộ tống tỷ đến kinh thành.”

Lâu A Cửu cong khoé môi, ánh mắt giống như nhìn thấy tiểu tâm tư của đệ đệ nhà mình:

“Đệ xác định muốn hộ tống ta đến kinh thành?”

Dưới cái nhìn của tỷ tỷ, Lâu Dịch không thể không thừa nhận:

“Được rồi, thật ra đệ cũng chỉ muốn nhìn người mà tỷ thích là người như thế nào, phải biết rõ ràng thì đệ mới yên tâm giao tỷ cho người nọ. Chuyện mà tỷ đã quyết định, đệ cũng không ngăn cản được. Vậy chuyện mà đệ quyết định, tỷ cũng không cần khuyên đệ. Bây giờ đệ sẽ lập tức gửi một phong thư hoả tốc đến kinh thành, để bẩm báo bệ hạ.”

Chuyện Lâu Dịch quyết định, Lâu A Cửu cũng không một câu phản đối.

… …

Thành Kim Đô.

Hôm nay trên buổi triều sớm, Phương Duệ ở ngay trước đại điện đã cho người tuyên chỉ để Đô đốc Đông Xưởng – Dung Thái chính thức tiếp nhận chức tư chủ Thận Hình Tư.

Cách đây một năm, hàng loạt xác chết đã được tìm thấy dưới hồ Trầm Nghi tại Thận Hình Tư, vụ án này gây rúng động cả kinh thành, tất nhiên Tư chủ Thận Hình Tư cũng đã sớm bị chém đầu, từ đó vị trí Tư chủ được để trống gần một năm, còn Dung Thái được tạm thời đảm nhiệm chức vụ này.

Bây giờ Phương Duệ hạ chỉ cũng sớm nằm trong dự liệu của mọi người, với lại ai cũng biết rõ năng lực của Dung Thái, hắn là người có thủ đoạn cứng rắn, không chút lưu tình. Hiện tại Dung Thái được chính thức nhậm chức Tư chủ Thận Hình Tư, cũng không có ai dám đứng ra phản đối.

Thận Hình Tư có quy định luật bất thành văn, đó là Tư chủ đều phải chuyển đến đấy, cho nên hậu viện Thận Hình Tư luôn có sẵn nơi ở.

Phủ đệ tuy không xa hoa nhưng lại là một khu riêng biệt, có vườn hoa cây cảnh, hồ sen xanh biếc cùng hòn non bộ trải dọc trên đường đi, ngoài tiếng nước chảy róc rách trên hòn non bộ dường như không còn một âm thanh nào khác.

Nơi đây khiến cho người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, giống như kiểu cảm giác cảnh còn người mất.

Dung mạo của Dung Thái không hề tầm thường, nếu mặc thường phục kết hợp với một đầu tóc đen như mực đứng ở trong đám người, sẽ khiến cho nhiều nữ tử phải liếc mắt nhìn.

Có lẽ nhiều năm ở trong cung, rồi năm mười tuổi từng đi một vòng qua quỷ môn quan, nên đôi mắt hắn luôn lộ ra vẻ âm u làm cho lòng người lạnh run.

Không biết hắn đã đứng ở trong sân viện bao nhiêu lâu, tóc dài hoà cùng y phục, cho đến cả mặt mũi cũng bị gió đêm thổi cho lạnh lẽo. Vậy mà hắn vẫn đứng bất động ngắm ánh trăng trên bầu trời.

Một lúc lâu sau, phía sau Dung Thái truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, vẻ trầm tư trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ âm u lạnh lẽo, ngữ khí như đóng băng:

“Có chuyện gì?”

Cẩm y vệ bẩm báo: “Đô đốc, bệ hạ nói ngày mai Lâu vương sẽ đến kinh thành và lệnh cho ngài chuẩn bị tiếp đón Lâu vương chu đáo.”

Thời điểm Dung Thái nghe thấy hai chữ “Đại Lý”, trong ánh mắt hắn chợt loé lên chút cảm xúc khác thường.

“Chỉ có Lâu vương?”

“Bệ hạ không nhắc đến người khác.” Cẩm y vệ bẩm báo đúng sự thật.

Không nghe thấy tên Lâu A Cửu, Dung Thái thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại xen lẫn một chút hụt hẫng, hắn kìm nén cảm xúc của bản thân rồi lạnh lùng nói:

“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Cẩm y vệ rời đi, Dung Thái ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã bị mây đen che khuất, sau đó tự giễu nở nụ cười.

Hắn không phải chỉ vì thân thể mình không trọn vẹn mà không tiếp nhận tình cảm của Lâu A Cửu, cũng không phải vì hắn không có tình cảm với nàng. Đối với Lâu A Cửu, đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết để ý đến một người, biết động tâm, d0ng tình… nhưng hắn không tiếp nhận nàng là còn một nguyên nhân khác, hắn cúi đầu nhìn hai tay mình rồi khẽ thở dài một hơi.

Hai tay hắn đã không sạch sẽ, ngay từ khi Phương Duệ cứu hắn khi hắn chỉ còn thoi thớp thở, rồi cho hắn bát cơm, cho hắn chỗ ấm áp để ngủ… hắn liền thề từ nay về sau mình sẽ dùng cả tính mạng để hết lòng phục vụ Phương Duệ, vì Phương Duệ mà gạt bỏ mọi trở ngại và giúp được Phương Duệ leo lên ngai vàng.

Cũng chính vì thế mà đôi tay này của hắn đã dính không ít máu, mặc dù hiện tại hắn leo lên được đỉnh vinh quang đến đâu, thì mỗi lần nhìn thấy Lâu A Cửu, hắn sẽ cảm thấy nàng như tia nắng rực rỡ dưới ánh mắt trời, dù đứng bất cứ đâu cũng có thể toả sáng… còn hắn bất quá cũng chỉ là một bụi cỏ sống trong góc tối, không có cách nào chạm đến nàng.

Nàng xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn, chứ không phải là thân thể không trọn vẹn hay đôi bàn tay dơ bẩn này của hắn.

Lâu vương đến kinh thành, Dung Thái liền đứng đợi ở cửa Nam, vừa qua giờ ngọ, từ rất xa đoàn người đã dần xuất hiện.

Càng lúc càng tiến gần, tuy khoảng cách vẫn còn xa nhưng thời điểm nhìn thấy người kia cưỡi trên bạch mã đi đến, tay Dung Thái khẽ run, các ngón tay hắn cơ hồ bấu chặt vào lòng bàn tay.

Nàng ấy thật sự tới đây, từ lúc rời kinh đô trở về Đại Lý, không ngờ thời gian đã trôi qua nửa năm.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment