Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 127

Khi thích một người, ánh mắt sẽ không tự chủ được mà tìm kiếm bóng hình người ấy, tâm tư cũng sẽ đặt hết tất cả lên người ấy, và chỉ cần nghĩ đến chuyện thân mật thì sẽ không nhịn được mà mặt đỏ tía tai.

“Tiểu Cửu, Tiểu Cửu?”

Trần bá xua xua tay trước mắt Cửu Nương, Cửu Nương mới hồi phục lại tinh thần, nàng vội vã đứng lên, nhìn về phía Trần bá và nói:

“Trần bá, có chuyện gì vậy?”

“Lão phu còn đang muốn hỏi ngươi bị làm sao vậy? Vừa nãy ta nhìn thấy ngươi ngồi một mình trong sân viện như kiểu mất hồn mất vía, gọi nhiều lần cũng không có phản ứng, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập tâm như vậy?”

Nàng đang suy nghĩ chuyện gì sao…?

Nàng mới đi ra từ phòng ngủ của Cung Vương thì còn có thể nghĩ được chuyện khác nữa?! Trước đây nàng không ngờ mình lại háo sắc như vậy, vừa rồi trong đầu nàng toàn là hình ảnh nửa thân trần cường tráng, săn chắc của Cung Vương.

“Hay là do hành trình mấy ngày nay khiến ngươi mệt mỏi, sắc mặt ngươi đỏ bừng giống như bị lửa thiêu rồi kìa. Chẳng lẽ bị sốt rồi sao?” Trần bá hoài nghi nói.

Cửu Nương xoa xoa hai má của mình, quả nhiên cực kỳ nóng.

“Có lẽ… có lẽ ta bị sốt thật rồi.” Nói là phát sốt vậy thôi, chứ nàng biết mình đang mắc cỡ vì mấy hình ảnh tr4n trụi kia.

“Không thoải mái thì trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ đi dạo quanh núi, tháng năm trên núi có rất nhiều quả dại, dùng để ngâm rượu thì cực thích hợp.”

Cửu Nương trả lời có lệ một tiếng, thật ra nàng rất muốn giả bệnh ở trong phòng đợi đến ngày trở về kinh thành, nàng không có dũng khí đối mặt với Cung Vương. Một người tốt như hắn mà nàng lại thừa dịp hắn bị hạ dược, mỗi lần thấy hắn là nàng luôn cảm giác có lỗi. Cung Vương ở trong mắt nàng là người tốt, là một người cao cao tại thượng… vậy mà vị trích tiên ấy lại bị người phàm như nàng vấy bẩn.

Ngày thứ hai Cửu Nương vẫn không có cơ hội để giả bệnh, sáng sớm Trần bá đã cho người đến gọi nàng và nói là muốn lên núi. Mặc dù không muốn ra khỏi phòng, nhưng chỉ cần không phải đối mặt với Cung Vương thì Cửu Nương rất cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, chứ đừng nói là đi lên núi tìm quả dại để ngâm rượu. 

Cửu Nương yêu thích ủ rượu không phải là chuyện ngày một ngày hai, cộng thêm việc nàng thích uống rượu trái cây nên nàng căn bản không cần suy nghĩ đã liền chuẩn bị đồ lên núi cùng Trần bá.

Tuy vùng này ít dã thú nhưng vẫn không an toàn, biết hai người muốn lên núi, Cung Vương còn phái hai thị vệ võ công cao cường theo bọn họ lên núi.

Trước năm Cửu Nương bảy tuổi, gia đạo còn chưa sa sút, gia đình nàng vẫn là một trong những thế gia ủ rượu nổi tiếng.

Vì ủ rượu ở suối nước nóng thì mùi hương của rượu càng tinh khiết, thơm thuần. Cho nên phủ đệ của gia đình nàng được xây dựng theo lối phong thuỷ giáp sông tựa núi, nàng cũng coi như là lớn lên trong núi. Lần lên núi này đối với Cửu Nương không khác gì ngựa hoang bị đứt cương.

“Tiểu Cửu, ngươi đi chậm một chút!” Trần bá đã lớn tuổi nên không theo kịp Cửu Nương.

Cửu Nương đeo một cái giỏ nhỏ, nghe thấy Trần bá nói vậy, nàng cũng thả chậm bước chân, nhưng mỗi khi nhìn thấy mấy loại thực vật lạ, ánh mắt nàng vẫn không nhịn được vẻ tò mò.

“Hôm qua còn có vẻ bệnh mà hôm nay đã trái ngược hoàn toàn.” Trần bá bất đắc dĩ nhìn bóng lưng vui vẻ của Cửu Nương, tuy nhiên tâm tình của ông cũng bị Cửu Nương lây nhiễm vui vẻ.

“Thể lực của lão già như ta không theo kịp mấy người trẻ tuổi các ngươi, ngươi đi bảo hộ Tiểu Cửu đi, ta tự đi theo phía sau.” Trần bá biết Cửu Nương sẽ không chịu ngồi yên, cho nên ông liền cho một thị vệ đi trước cùng nàng.

Không khí buổi sáng cực kỳ mát mẻ, Cửu Nương cũng không để ý thị vệ phía sau, nàng nhìn thấy quả dại là lập tức ngắt lấy, ngay tại lúc kiễng chân để hái quả dại còn ương trên cành cao, bên tai nàng đột nhiên truyền đến âm thanh hết sức khác lạ, nhưng cũng giống như nàng nghe nhầm. Cửu Nương vốn không để ý, bỗng nhiên nghĩ đến Trần bá đang ở trên núi, nàng liền khẩn trương nhìn về phía thị vệ và hỏi:

“Ngươi có nghe thấy…”

Cửu Nương còn chưa nói hết câu, sắc mặt thị vệ đã từ từ trở nên nghiêm trọng, Cửu Nương vừa nhìn liền biết có chuyện lớn xảy ra.

“Ngươi nhanh đi tìm Trần bá đi, ta tự mình lo được.” Hôm qua vừa tới đây, nàng đã nghe người ta nói vùng này có không ít đạo tặc, vùng núi này thuộc danh nghĩa Cung Vương nên người bình thường ít khi tới đây, cho nên cũng không ngoại trừ khả năng đạo tặc sẽ thành lập sơn trại ở trên núi, mà lần này bọn họ lên núi đã kinh động tới đám đạo tặc đó.

Ánh mắt thị vệ vừa chuyển, hình như nghĩ tới chuyện không hay, tròng mắt hắn bất ngờ mở lớn, sau đó hắn quay sang nói với Cửu Nương:

“Ngươi nhanh chóng xuống núi đi, nếu như gặp Trần bá thì bảo ông ấy cùng xuống núi.”

Nói xong lời này, thị vệ nắm trường kiếm bên hông rồi chạy sâu vào hướng cánh rừng, căn bản không cho Cửu Nương cơ hội hỏi tại sao.

Cửu Nương nhìn phương hương thị vệ rời đi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, thị vệ  này theo Cung Vương đến đây, hắn đương nhiên sẽ là tâm phúc của Cung Vương, có thể khiến cho hắn vội vàng rời đi như vậy, chẳng lẽ là… Cung Vương có chuyện?!

Cửu Nương tinh tế lắng nghe âm thanh như có như không, càng nghe nàng càng cảm thấy giống tiếng đánh nhau, không lâu sau đó trên bầu trời còn xuất hiện tín hiệu pháo sáng, Cửu Nương lại càng lo lắng hơn.

Sáng sớm hôm nay nàng đã không nhìn thấy Cung Vương, mà tất cả thị vệ theo Cung Vương đến đây đều ở lại trong toà nhà, nếu như đúng như lời Cung Vương nói, hắn sẽ lên núi để bái tế huynh đệ… vậy hiện tại chỉ có một mình Cung Vương!

Nếu chỉ là đạo tặc bình thường, mình Cung Vương cũng có thể xử lý đơn giản bọn chúng, nhưng nếu như nhóm người kia cố ý đến ám sát Cung Vương…

Cửu Nương lại nhìn phương hướng rời đi của thị vệ, ánh mắt nàng khẽ dao động, cho dù biết mình sẽ gây cản trở nhưng nàng lại không khống chế được hai chân của chính mình. Cửu Nương bước nhanh theo hướng thị vệ rồi từ từ tăng tốc độ, ba bước thành hai bước, cuối cùng là chạy như bay.

Thanh âm giao đấu của vũ khí càng lúc càng rõ, giống như ở rất gần. Cửu Nương cẩn thận lắng nghe, cuối cùng chạy về hướng sườn dốc, nàng gạt cành cây sang một bên thì bất ngờ nhìn thấy dưới sườn dốc là Cung Vương với thanh trường kiếm màu bạc, còn có cả thị vệ vừa nãy. 

Nhưng xung quanh bọn họ lại có hơn mười hắc y nhân, trên mặt đất cũng có vài xác của hắc y nhân, xem ra trước khi thị vệ đến đây thì mấy y nhân kia đã bị Cung Vương đánh bại.

Cửu Nương không có ý định xuống hỗ trợ, nàng chỉ có công phu mèo cào, không những không thể giúp mà còn gây phiền phức cho bọn họ.

Võ công của Cung Vương ở kinh thành không có mấy người là đối thủ, ngay cả ở trên giang hồ hắn cũng được xếp vào hàng cao thủ, tâm phúc của hắn tất nhiên võ công cũng không hề thua kém. 

Còn đối phương giống như người trong tổ chức sát thủ, võ công tuy không bằng Cung Vương nhưng lại phối hợp với nhau vô cùng tốt.

Trái tim Cửu Nương như treo ngoài l0ng nguc, tay nàng nắm chặt cành cây, nàng rất sợ Cung Vương không địch lại mấy sát thủ ấy.

Hai phe giằng co nhau rất lâu, thị vệ của Cung Vương bất ngờ bị chém trúng bả vai, Cung Vương vung trường kiếm lên, tách sát thủ cùng thị vệ rồi đem thị vệ bảo hộ ở phía sau.

Thị vệ bảo hộ chủ tử là chuyện quá bình thường, thế nhưng chủ tử bảo hộ thị vệ lại là chuyện hiếm thấy.

Cửu Nương giật mình hoảng sợ, nàng đi về phía trước một bước lại không cẩn thận giẫm hụt vào khoảng không.

Cửu Nương theo phản xạ hét lên một tiếng, tiếng động này làm kinh động tới hai phe đang giao chiến.

Cung Vương lại càng kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn về phía Cửu Nương, trong lòng có mấy phần lo lắng nhưng vẫn không dám lơ là.

Cửu Nương bám vào cành cây mới tránh khỏi việc bị lăn xuống phía dưới, nàng hiện tại đang treo lơ lửng trên sườn núi, mà cành cây nàng bám lại  không được cứng cho lắm.

Cửu Nương liếc mắt nhìn xuống dưới, trong lòng mặc dù sợ nhưng nàng vẫn ngậm chặt miệng, nàng sợ chính mình phát ra tiếng sẽ quấy nhiễu đến Cung Vương.

Đối tượng của hắc y nhân là Cung Vương, chúng đương nhiên sẽ không chú ý tới Cửu Nương, toàn bộ đám người đều tập trung đối phó Cung Vương.

Biết Cửu Nương không bị ngã xuống sườn núi, trong lòng Cung Vương chỉ thầm mong nàng có thể kiên trì thêm một lúc, bây giờ hắn mà đi cứu nàng sẽ chỉ khiến nàng bị cuốn vào trong vòng nguy hiểm.

“Cẩn thận phía sau.” Cửu Nương đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Cung Vương nghe thấy tiếng Cửu Nương, trường kiếm trong tay nhanh chóng đảo chiều phóng xuống dưới nách, đâm trúng vào ngực của sát thủ phía sau lưng. Cung Vương dùng khinh công nhảy lên trên cao, tung đòn quật ngã sát thủ, sau đó rút kiếm ra khỏi người hắn ta.  

Vừa nãy có chừng hơn mười sát thủ, hiện tại đã không đến mười người.

Một trong số những sát thủ nghe thấy tiếng Cửu Nương nhắc nhở, ánh mắt hắn liền nổi lên sát khí nồng đậm, hắn ta rút con dao găm ở bên hông rồi phi dao về phía Cửu Nương.

Cung Vương luôn chú ý tới động tác của sát thủ, một kiếm xẹt qua cổ gi3t ch3t sát thủ trong chớp nhoáng. Cung Vương muốn ngăn chặn dao găm nhưng mấy sát thủ còn lại đồng loạt xông ra chắn phía trước hắn.

Dao găm bay vun vút về phía Cửu Nương, trùng hợp lúc này cành cây bị cửu Nương nắm lại không chịu nổi trọng lượng của nàng, “rắc” một tiếng vang lên, cành cây gần như sắp gãy, Cửu Nương cũng vì thế mà bị tụt xuống dưới. Chính vì cành cây trĩu xuống nên dao găm mới không đâm trúng Cửu Nương, mặc dù tránh thoát được dao găm, thế nhưng…

Dao găm lại đâm phập vào cành cây, khiến cho cành cây bị chặt đứt…

“Aaaaaa.” Cửu Nương lăn xuống theo sườn núi.

Những viên đá sắc nhọn cứa rách y phục Cửu Nương, c4m vào trong máu thịt khiến nàng có cảm giác như đang bị hành hình.

Cửu Nương thấy mình quả thực làm vướng chân Cung Vương.

Cửu Nương mới vừa lăn xuống từ sườn núi, mấy thị vệ trong thôn trang nhận được pháo tín hiệu cũng đã chạy đến đây trong khoảng thời gian ngắn, sáu bảy sát thủ còn sót lại căn bản không đủ tạo thành uy hiếp. Khi nhóm thị vệ đuổi đến đây, Cung Vương liền đem đống hỗn loạn giao cho bọn họ, còn hắn chạy nhanh về hướng Cửu Nương.

Cửu Nương may mắn không bị đụng đầu vào đá, đúng là trong cái rủi cũng có cái may. Nước mắt nàng đảo quanh trong hốc mắt, búi tóc cũng bị bung ra, trên người còn có cả vết máu, lúc từ dưới đất đứng lên, nàng cảm giác tay trái của mình giống như bị phế.

Cung Vương lần đầu tiên nhìn thấy một Cửu Nương chật vật như thế.

Cửu Nương ý thức được tóc của nàng đã bị bung ra, lúc nhìn thấy Cung Vương, nàng giật mình định vươn tay búi lại mái tóc, nhưng Cung Vương lại đột nhiên quát:

“Đừng động!”

Bị quát như vậy, Cửu Nương không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhất, nàng mím chặt môi, không chỉ cánh tay cùng lưng bị đau, mà cả đau đớn từ những chỗ khác khiến cho viền mắt nàng đỏ ửng.

Trong lúc Cửu Nương còn đang hoảng loạn, Cung Vương đã đi tới trước mặt Cửu Nương, hắn đem thanh kiếm c4m vào trong vỏ rồi cúi người đem Cửu Nương bế lên.

Trên mặt Cung Vương đã không còn nét ôn hoà như trước, hắn nhíu mày, mím chặt môi không nói, toàn thân hắn toả ra một loại khí thế doạ người. Chính loại khí thế doạ người này khiến cho Cửu Nương không dám lên tiếng, cũng càng không dám đối diện với hắn.

Cung Vương dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy Cửu Nương xuống núi, lúc về đến thôn trang, Trần bá đã sớm xuống núi. 

Nghe tin Cung Vương có khả năng gặp nguy hiểm, Trần bá vẫn luôn đợi bên ngoài thôn trang. Khi nhìn thấy Cung Vương ôm Cửu Nương trở lại, cả người ông liền ngốc ngay tại chỗ. Nhìn kỹ lại thì Tiểu Cửu đâu phải là một tiểu thiếu niên, người ta rõ ràng là một tiểu cô nương!

Cung Vương trực tiếp ôm Cửu Nương về phòng của chính mình, hắn còn dặn người bưng nước ấm qua đây, sau đó đem nàng đặt lên trên giường của hắn.

“Vương gia… ta, ta có thể tự mình về phòng xử lý vết thương, không phiền…” Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra thì nàng đã bị cái trừng mắt của Cung Vương làm cho im bặt.

“Nói xong chưa?” Giọng nói của Cung Vương lạnh lẽo.

Cửu Nương nuốt một ngụm nước bọt, cho dù chưa nói hết thì nàng vẫn gật đầu, dưới ánh mắt doạ người của Cung Vương, nàng dường như đã quên mất trên người mình còn có vết thương.

Nước nóng được bưng lên, Cung Vương cũng lấy ra kim sang dược trong tủ quần áo.

“Ra ngoài.” Lời này là nói với nha hoàn.

Nha hoàn cung kính lui ra ngoài và còn thuận tay đóng cửa lại.

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, sắc mặt Cửu Nương tái nhợt không một chút máu, nàng mấp máy môi nửa ngày mới nói:

“Vương gia, nô tài có thể tự mình xử lý vết thương.”

“Bụp” một tiếng vang lên, Cung Vương mạnh mẽ đặt kim sang dược lên mặt bàn.

“Sao vậy? Mới chỉ qua mấy ngày mà đã bắt đầu rụt rè rồi?” Biểu tình của Cung Vương lạnh lùng, nhìn như rất tức giận.

Mới chỉ qua mấy ngày… đã bắt đầu rụt rè…

Cửu Nương kinh ngạc nhìn về phía Cung Vương, thì ra hắn đã sớm phát hiện!!!

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment