Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 134

Cửu Nương ngồi ngây người tại chỗ, nàng đang định chạy trốn thì trong thuyền hoa im phăng phắc truyền ra tiếng nói:

“Tiểu Cửu, lên thuyền!”

Bốn chữ này khiến Cửu Nương cảm thấy như mất đi linh hồn.

Ban đêm gió mát, chỉ có mình Cửu Nương lên thuyền, Trần Tử Hạo tha thiết nhìn theo thuyền hoa lại một lần nữa ra ngoài sông, trông hắn giống như bị người ta vứt bỏ, dáng vẻ mang theo vài phần thê lương.

Trên thuyền xuất hiện thêm một người, Đức An mơ màng tỉnh dậy, nàng dụi dụi mắt, mê man nhìn về phía Cửu Nương, sau đó nhìn về phía Cung Vương.

“Hoàng bá mẫu?”

Trong khoảng thời gian ngắn, thuyền hoa còn yên ắng hơn so với vừa nãy.

Cung Vương cúi đầu mang theo vui vẻ hỏi Đức An.

“Đức An muốn hoàng bá mẫu sao?”

Đức An rất tin tưởng  Cung Vương, nàng ngoan ngoãn gật đầu:

“Đức An muốn!”

Cửu Nương giật mình, lời Cung Vương nói khiến nàng tâm loạn như ma, nàng cũng không biết phải nói gì mới tốt, thế nên đành phải cúi đầu ngồi yên một chỗ.

Phương Duệ liếc mắt nhìn Cửu Nương cúi đầu tựa như e thẹn, rồi lại nhìn về phía hoàng bá có vẻ xuân phong đắc ý, trông đắc ý đến nỗi không biết xấu hổ…

“Hoàng bá, người muốn cưới vương phi sao?” Phương Duệ cũng gia nhập hàng ngũ bát quái.

“Có lẽ vậy.” Lời này của Cung Vương làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, nhưng cũng đoán không ra là hắn nói thật hay nói đùa.

Phương Duệ nghe vậy, hắn liền mang theo chút cung kính nhìn về phía Cửu Nương.

Tiếng đàn du dương, ánh trăng sáng tỏ, trên mặt sông là bóng của những chiếc đèn lồng, một khung cảnh mờ ảo thơ mộng.

Đem Phương Duệ cùng Đức An đến cạnh bờ sông, chỗ đó có thị vệ đang chờ.

Hai đứa nhỏ đều lưu luyến không rời, Cung Vương phải hứa với bọn họ đến hội hoa đăng vào tết Nguyên Tiêu sẽ dẫn hai người ra ngoài chơi, lúc này Phương Duệ và Đức An mới cam tâm tình nguyện cùng thị vệ về hoàng cung.

Cung Vương và Cửu Nương cũng lên bờ, Cung Vương ra ngoài không mang theo thị vệ, hiện tại chỉ có hai người bọn họ.

Đêm đã khuya, dòng người trên đường phố cũng thưa dần, quán nhỏ ven đường đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để về nhà.

Cửu Nương bước thong thả bên cạnh Cung Vương, mặt nạ bạch miêu trên mặt cũng đã đưa cho Đức An, thế nên biểu tình thấp thỏm hoàn toàn không thể che giấu.

Thôi xong rồi, vừa nãy bên cạnh có tiểu thái tử cùng tiểu công chúa, Cung Vương mới không vấn tội nàng. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Cung Vương nhất định sẽ hỏi nàng sao không đồng ý đi hội hoa đăng với hắn, mà lại đi cùng Trần Tử Hạo thả đèn hoa đăng.

Biểu tình trên mặt Cửu Nương quá rõ ràng, ánh mắt Cung Vương luôn rơi trên mặt Cửu Nương, chỉ cần liếc một cái là hắn có thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Đi chơi hội hoa đăng vui không?” Cung Vương giọng điệu nhàn nhạt, ngữ khí hình như không khác ngày thường là mấy.

Cửu Nương nuốt một ngụm nước bọt, nàng không nói vui cũng không nói không vui.

“Hôm nay mấy nha đầu trong Nam Uyển muốn rủ nô tỳ đi chơi hội hoa đăng, đúng lúc gặp được cháu trai của quản gia nên mọi người mới cùng nhau đi.”

Cung Vương nghe vậy, khoé miệng khẽ nhếch, hắn không chịu bỏ qua cho Cửu Nương mà tiếp tục lặp lại câu hỏi:

“Đi chơi hội hoa đăng vui không?”

“…..”

Cung Vương dừng lại bước chân, Cửu Nương cũng dừng lại. Khoé mắt Cung Vương mang theo ý cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, “Bản vương chẳng qua chỉ hỏi ngươi đi chơi có vui hay không, sao dáng vẻ ngươi giống như bị bản vương bắt nạt vậy?”

Cửu Nương hơi bĩu môi, giọng điệu vừa nãy rõ ràng là muốn dấy binh hỏi tội nàng, vậy mà giờ còn hỏi nàng làm sao!

“Đi chơi vừa vui vừa không vui.” Cửu Nương đành phải ăn ngay nói thật.

“Vui vì cái gì? Không vui vì cái gì?”

Cung Vương mang bộ dáng phải truy cứu đến cùng, hại Cửu Nương hối hận tại sao không nói chỉ chơi không vui, hiện tại chính nàng lại tự đào hố cho mình nhảy xuống.

“Vui vì đèn hoa đăng đẹp, không vui vì có quá nhiều người ầm ĩ.” Đèn hoa đăng năm nay đúng là nổi bật, vừa rồi đứng trên thuyền nàng đếm không hết đèn trời đang bay lên, cảnh tượng lung linh giống như những ngôi sao sáng chói trên bầu trời cao.

“Vui vì đèn hoa đăng đẹp… hay là vui vì người đi bên cạnh?”

Cửu Nương ngây người, sau đó lập tức cúi đầu nói: “Là đèn hoa đăng thực sự đẹp.” Nàng không thể ăn ngay nói thật mọi chuyện, mới nãy ở cùng một chỗ với mấy nha đầu, nàng lo lắng sẽ gặp phải Cung Vương cùng Trần Tử Hạo nên còn tâm tình đâu mà ngắm đèn hoa đăng có đẹp hay không. Đến khi đi cùng Trần Tử Hạo, nàng lại lo lắng sẽ đụng phải Cung Vương, cả đêm nay tâm tình nàng đều lo lắng hãi hùng, còn lúc ở trên thuyền ngắm đèn trời thấy rất đẹp… không ngoại trừ khả năng do người bên cạnh nàng là hắn.

Chẳng qua chỉ trả lời vấn đề bình thường mà Cửu Nương cúi đầu giống như có chuyện giấu giếm. Cung Vương liếc mắt nhìn Cửu Nương đang cúi đầu, ánh mắt hắn dần dần lạnh lẽo.

Có lẽ là vì người bên cạnh đi…

“Muộn rồi, về phủ.”

Giọng điệu của Cung Vương thiếu đi sự ôn hoà của ngày thường, lại nhiều thêm vài phần lạnh lẽo, điều này khiến Cửu Nương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cửu Nương không biết phải làm sao, nàng đành phải theo Cung Vương trở về Vương phủ, người hai bên bờ sông đã sớm rời đi, chỉ còn lại những dãy đèn lồng treo trên mái hiên.

Ánh đèn mờ tối dập dờn trong gió, cả quãng đường hai người đều không nói chuyện, bầu không khí nặng nề xung quanh ép Cửu Nương không dám thở mạnh.

Cung Vương là chiến thần trên chiến trường, bình thường hắn thu liễm lại vẻ uy nghiêm thần vũ và dùng một dáng vẻ nho nhã để giao tiếp với mọi người, chính điều này đã khiến cho người ta dường như quên mất hắn là Vương gia nhưng cũng là một tướng quân uy vũ, khiến cho kẻ địch chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật. Loại uy vũ này của hắn không phải giả dối và cũng không có mấy người có thể chịu đựng được.

Cho nên Cửu Nương cũng cảm giác được tâm tình Cung Vương đang biến hoá. Tự nhiên bị người kia giận dỗi, nàng bĩu môi, trong lòng không nhịn được mà thầm oán: Nàng nói câu nào đắc tội với hắn sao? Tính khí thất thường còn hơn cả hoa khôi trong thanh lâu!

Cung Vương càng bước càng nhanh, Cửu Nương chân ngắn nên bị bỏ lại phía sau một khoảng xa, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cung Vương và thấy hắn rất quái dị. Có phải do nàng từ chối hắn, mà Trần Tử Hạo lại xuất hiện cùng nàng ở hội hoa đăng nên hắn cảm thấy mất mặt? Nhưng vừa nãy nàng đã giải thích rồi mà, hắn là Vương gia, tức giận thì cũng phải có lý chứ!

Đi qua con đường nhỏ cạnh bờ sông, tâm tình Cửu Nương còn chưa đến nỗi buồn bực.

Nghĩ đến lúc vừa rồi ở trên thuyền, nghe thấy Cung Vương trả lời thái tử là có lẽ sẽ cưới Vương phi, điều này chứng tỏ hắn đã có suy nghĩ muốn cưới. 

Cung Vương đã có ý định đó, nếu để Vương phi tương lai biết được nàng và Cung Vương từng có quan hệ thân mật, Vương phi làm sao sẽ bỏ qua cho nàng, có mà coi nàng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng bắt đầu tức giận, nếu như đêm đó không xảy ra chuyện gì thì làm sao hắn có thể điều nàng đến Đông Uyển, rồi tự nhiên cho nàng vài phần mặt mũi.

Cửu Nương chạy đuổi theo Cung Vương, nàng cắn cắn môi rồi nói:

“Vương gia, người đang tức giận?”

“Không có!” Cung Vương không thèm liếc mắt nhìn Cửu Nương, hắn tiếp tục bước nhanh về hướng Vương phủ.

Cửu Nương cực kỳ chắc chắn Cung Vương đang tức giận, còn vì sao tức giận thì nàng không rõ lý do.

Cửu Nương hít một hơi thật sâu, nàng dừng bước chân, sau đó nói với bóng lưng Cung Vương:

“Nếu Vương gia thấy phiền khi nhìn thấy nô tỳ, vậy thà rằng cho nô tỳ trở về Nam Uyển, để nô tỳ không phải ngày ngày khiến Vương gia mất hứng.”

Nghe được lời này, Cung Vương liền dừng bước chân. Hắn quay người nhìn về phía Cửu Nương, ánh mắt khẽ tối, giọng nói cũng trầm hơn:

“Thật sự không biết vì sao bản vương mất hứng?”

“Là vì nô tỳ đi cùng cháu trai của quản gia à?” Cửu Nương vô tội chớp mắt, nàng không dám chắc mà hỏi lại.

Cung Vương hít một hơi thật sâu, hắn tiến gần về phía Cửu Nương, ánh mắt sáng như đuốc nhìn nàng.

Đến khi khoảng cách chỉ còn hai bước chân, Cửu Nương không được tự nhiên lùi về sau một bước.

“Đúng vậy.”  Cung Vương trả lời không hề che giấu.

Cung Vương thẳng thắn như thế, khiến Cửu Nương hoảng sợ, nàng không nhịn được mà tiếp tục lùi về phía sau hai bước, ai biết được lúc nàng lùi về sau thì Cung Vương lại tiến tới gần, khoảng cánh hai người càng gần hơn.

Cửu Nương nắm chặt vạt áo, nàng càng khẩn trương khi Cung Vương tới càng gần.

Cung Vương hơi nheo mắt, giọng điệu mang theo chút ái muội khó phát hiện ra, “Nàng thật sự không hiểu ý tứ của bản vương?”

“Ý… ý tứ gì?” Cửu Nương khẩn trương đến nỗi sắp cắn vào đầu lưỡi chính mình. Cung Vương bỗng nhiên hỏi nàng như vậy, khiến nàng có một suy nghĩ táo bạo, đó là — Cung Vương để ý đến nàng??

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đến cả Cửu Nương cũng thấy hoảng sợ.

“Nàng trả lời bản vương trước đã, tối nay là vì đi cùng với nam nhân khác ngắm đèn hoa đăng, cho nên mới cảm thấy vui sao?”

Cửu Nương bất ngờ trợn tròn hai mắt, nàng không hề nghĩ ngợi mà lập tức phản bác:

“Làm gì có chuyện đó, ta vốn có ý định thả xong đèn hoa đăng là trở về vương phủ, ai ngờ ngươi lại bảo ta lên thuyền!”

Mỗi khi sốt ruột là Cửu Nương lại xưng hô loạn xạ, mà Cung Vương thì không hề ý kiến về cách xưng hô ngang bằng này của nàng.

“Thật không?” Ánh mắt Cung Vương lộ vẻ nghi ngờ.

“Đương nhiên… là thật, là thật.” Lần này đến lượt Cửu Nương không hiểu, ánh mắt nàng tràn đầy hoang mang.

“Vì sao Vương gia… lại để ý… để ý ta đi ra ngoài cùng ai?”

Cung Vương quả thực bất lực, người đâu mà… đần độn!

“Bản vương hỏi nàng, nàng có cảm thấy bản vương già không?”

Cửu Nương nhìn vẻ bên ngoài tuấn dật của Cung Vương, nàng nhanh chóng lắc đầu, nếu hắn mà già thì trên đời này không có ai trẻ tuổi.

“Trông bản vương có xấu trai không?”

Cửu Nương tiếp tục lắc đầu, hai chữ “xấu trai” hoàn toàn không thể xuất hiện trên người Cung Vương.

“Vậy nàng có thích bản vương hay không?”

Cửu Nương ngơ ngác lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng lại mãnh liệt gật đầu. Gật đầu xong nàng mới phát hiện ra Cung Vương hỏi vấn đề gì, dường như lắc đầu hay gật đầu cũng đều không đúng.

“Ta, ta không có ý tứ kia.”

Cung Vương cười nhạo một tiếng, hắn cong môi nói:

“Thế nhưng bản vương lại thích nàng.”

Cung Vương giơ tay lên nghịch lọn tóc bên tai Cửu Nương, hắn cuốn lọn tóc trên ngón tay, ánh mắt dịu dàng như biển rộng, hắn nói tiếp:

“Bản vương vốn có ý định tối nay đưa nàng ra ngoài chơi hội hoa đăng, sau đó nói cho nàng biết bản vương muốn lập nàng làm Vương phi, nhưng ai ngờ nàng lại cùng nam nhân khác vừa nói cười vừa thả đèn bên bờ sông.”

Có trời xanh chứng dám, nàng tuyệt đối không nói cười với Trần Tử Hạo… Nhưng hình như chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là câu trước đó của hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, Cửu Nương ngây người như phỗng.

Cung Vương muốn nạp nàng làm vương phi? Nàng nghe nhầm!

Tuyệt đối là nghe nhầm!

Cửu Nương ngẩng đầu nhìn bầu trời, nàng mấp máy môi một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt.

“Vương gia, đến giờ tý rồi. Đêm đã khuya, chúng ta nhanh chóng trở về Vương phủ thôi.”

Vừa dứt lời, Cửu Nương luống cuống tay chân đi lướt qua người Cung Vương.

Mới đi được vài bước, nàng đã bị Cung Vương kéo cổ tay, hắn từ phía sau ôm lấy nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng khiến nàng toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy.

Cung Vương hít sâu một hơi, giọng điệu có chút tự giễu:

“Nói ra thật sự sẽ khiến người ta chê cười, bản vương tới từng này tuổi mới động tâm, hơn nữa còn động tâm với một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình một giáp.”

Cửu Nương giống như bị sét đánh ngang tai, nàng không hề nghe nhầm… Cung Vương thật sự động tâm với nàng.

“Vương… Vương gia, người đừng trêu đùa nô tỳ.” Cửu Nương có chút luống cuống, thanh âm nàng run rẩy.

“Bản vương đã bao giờ trêu đùa nàng? Bản vương đưa nàng đến Đông Uyển, để nàng bên cạnh người bản vương, mọi nơi mọi chốn đều bảo vệ nàng, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ rõ ràng… đúng là nha đầu ngốc.” Cung Vương bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Không phải là không đủ rõ ràng, căn bản là Cửu Nương chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia.

“Bản vương cũng không ép nàng, cho nàng thời gian suy nghĩ thật kỹ.”

—ooOoo—
Bình Luận (0)
Comment