Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 21

Phương Duệ hiểu rõ tình huống thân thể của mình nên hắn cũng không tự phụ mà cho rằng bản thân có thể một mình bình an vô sự trở về hoàng cung, vì thế hắn liền để hai ám vệ đi cùng hắn trở về thành. Đến khi an toàn vào trong thành thì hắn mới cho hai ám vệ kia lui về bảo vệ Thẩm Ngọc, còn hắn tự mình đi vào cung.

Lúc này Dung Thái đang đem tấu chương dời đến Tử Thần điện thì có tiểu thái giám đến bẩm báo với hắn rằng Vương thái giám đã trở về.

Phương Duệ thường xuyên muốn xuất cung, hơn nữa không phải dưới thân phận hoàng đế, điều này hiển nhiên là muốn dùng một thân phận khác để che dấu tai mắt xung quanh.

Thời điểm Phương Duệ biết Dung Thái lấy cho mình một thân phận thái giám thì hắn đã lẳng lặng nhìn Dung Thái thật lâu, nhìn đến nỗi Dung Thái thấp thỏm không yên!

Dung Thái chỉ sợ bệ hạ nhà hắn vô cùng bất mãn với thân phận này, nhưng cho dù có không hài lòng thì hắn cũng không có biện pháp khác nha! Chẳng lẽ lại để bệ hạ nhà hắn giả dạng thành cung nữ?

Giả dạng thành cung nữ… Chắc chắn sẽ bị người ta nhìn thấu, mặc dù bệ hạ nhà hắn “như hoa như ngọc” thật đấy nhưng làm gì có cung nữ nào to con như vậy!!

Nghe thấy Vương thái giám đã trở về thì vẻ mặt Dung Thái trở nên đặc biệt nghiêm túc, hắn nói với tiểu thái giám:

“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Hầu như mỗi ngày đều có cung nữ cùng thái giám trong cung đi ra ngoài mua đồ, mà Vương thái giám này mỗi ngày đều ở trong đội ngũ đó, đương nhiên trong hoàng cung không chỉ có mỗi một Vương thái giám. Khi đổi thân phận thì Phương Duệ chỉ cần xen lẫn vào trong đội ngũ mua đồ, thời điểm trở về lại hoà mình vào trong đội ngũ kia để hồi cung và đổi lại thân phận với Vương thái giám, hơn nữa lúc kiểm tra thẻ bài xuất nhập cung thì lính gác cũng không thể nhớ rõ ràng mỗi cung nữ cùng thái giám đã xuất cung, mà Phương Duệ lại biết rõ được sơ hở này nên mỗi lần trở lại hoàng cung đối với hắn cũng không mấy khó khăn.

Lúc vào đến Tử Thần điện thì sắc mặt Phương Duệ đã cực kỳ kém, đến khi cửa vừa được đóng lại thì hắn lập tức đứng không vững mà phải vịn vào cửa.

“Bệ hạ, người làm sao thế này?” Dung Thái nhanh chóng tiến tới đỡ lấy Phương Duệ.

Phương Duệ phất phất tay, cho dù đang sốt cao nhưng khi nói chuyện cũng không thấy giống người ốm nặng chút nào:

“Gọi thái y lại đây và nói trẫm bị phong hàn càng ngày càng nặng hơn.”

Màu da Phương Duệ tựa như bị phơi nắng dưới cái nóng thiêu đốt của mặt trời khiến Dung Thái đứng bên cạnh cũng cảm giác được khí nóng toát ra từ người Phương Duệ.

Dung Thái đại khái đoán được Phương Duệ thật sự bị nhiễm phong hàn nên không dám trễ nải, hắn đỡ Phương Duệ đến trên giường rồi ngay lập tức đi gọi thái y.

Tin tức bệnh trạng của Hoàng thượng ngày càng nghiêm trọng được truyền ra thì Thái hậu ở An Ý cung lúc nghe được tin này vẫn chỉ vân vê chuỗi Phật châu, vẻ mặt bà không có bất kỳ biến hoá gì, trong miệng thì lầm bầm kinh phật… người không biết thì còn tưởng rằng Thái hậu đang vì bệnh tình của Hoàng thượng mà cầu phúc.

Một lúc lâu sau có cung nữ đi vào thông báo:

“Thái hậu nương nương, Vương thượng thư đại nhân đang ở ngoài An Ý cung muốn cầu kiến Thái hậu nương nương.”

Chuỗi Phật châu trong tay Thái hậu ngừng chuyển động, bà mở mắt ra và nói:

“Cho Vương thượng thư vào.”

Vương Trung Nguyên đi vào trong điện, Thái hậu liền phất phất tay để cho đám cung nữ cùng thái giám lui ra ra ngoài.

Người vừa đi hết thì vẻ mặt Vương Trung Nguyên sốt ruột nói:

“Thái hậu nương nương, bệ hạ vì sao đột nhiên lại bệnh nặng?!”

Thái hậu ngồi ở trên ghế liếc mắt nhìn Vương Trung Nguyên rồi nói:

“Nhị ca, bệnh trên người hắn cũng không phải do độc của ai gia.”

Vương Trung Nguyên nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”

“Ai gia không có vội vàng như vậy.”

Nhận được đáp án của Thái hậu nên Vương Trung Nguyên thở phào một hơi, sau đó hắn ngồi xuống và khuyên nhủ:

“Thái hậu, bệ hạ dù sao cũng là nhi tử ruột của người… người như thế này không phải là có chút nhẫn tâm sao?!” Nói như thế nào thì đương kim Hoàng thượng cũng là chất nhi của hắn nên hắn ít nhiều cũng có một chút đau lòng.

Khoé miệng Thái hậu khẽ nhếch lên rồi lạnh lùng cười một tiếng, trong giọng nói không có một tý tình cảm nào:

“Ai gia đối với hài tử này đã hoàn toàn nản lòng thoái chí. Sau khi nữ nhân ở Tiêu Phòng điện kia chết thì hắn mới chịu kêu ai gia một tiếng [ ‘Mẫu hậu’ ], thế nên nhi tử của ai gia chỉ có một người là Trạm Nhi mà thôi.”

Vương Trung Nguyên hơi hơi nhíu mày nói:

“Thái hậu, lúc trước bệ hạ được nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Chiêu Đức Hoàng hậu cũng là do người đồng ý, dù sao chuyện này cũng không phải do bệ hạ lúc đó mới được đầy tháng tuổi có thể quyết định.”

Thái hậu vỗ “Rầm!!!” một tiếng lên trên mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ tức giận:

“Ai gia mặc kệ! Dựa vào cái gì mà nữ nhân thân phận đê tiện kia không những nhận được sự sủng ái của tiên hoàng mà còn khiến ai gia phải khom lưng cúi đầu trước nàng ta?!”

Vương Trung Nguyên nhìn ánh mắt chứa đầy hận ý của Thái hậu thì chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu:

“Vô luận thế nào thì cũng phải đợi đến ngày trước khi Thái tử được sinh hạ thì mới có thể động thủ.”

Thái hậu nghe vậy liền hít sâu một hơi, tức giận trên mặt biến mất không còn một chút dấu vết, khoé miệng bà khẽ cong khi nói sang một chuyện khác:

“Trạm Nhi cũng sắp trở về rồi.”

Nghe thấy tên của chất nhi khác thì đôi mắt Vương Trung Nguyên liền trợn to, trong giọng nói lộ vẻ kinh ngạc:

“Thái hậu, người…”

Thái hậu quay đầu nhìn về phía Vương Trung Nguyên và hỏi ngược lại:

“Có gì không thể chứ? Chỉ có Trạm Nhi mới là người nghe lời ai gia nhất.”

Vương Trung Nguyên thở dài một hơi, việc đã đến nước này thì hắn nhiều lời cũng vô ích. Muốn cho dòng họ Vương thị vĩnh viễn không suy yếu trong triều đình thì điều quan trọng nhất chính là không thể chống lại Thái hậu, thế lực hiện tại của Thái hậu ngay cả đến Hoàng thượng cũng không thể dễ dàng lay động được.



Nghỉ ngơi một ngày thì Phương Duệ mới hạ sốt, chỉ là vết thương trên ngực lại có chút vấn đề, trong khi đó Phương Duệ lại chỉ có thể để thái y kiểm tra phong hàn, còn nội thương trên ngực mình thì hắn lệnh cho Dung Thái đi lấy chế dược được tiến cống mang đến đây.

Dung Thái nhìn thấy vết thương của bệ hạ nhà mình bèn khuyên nhủ:

“Bệ hạ, bên cạnh Thẩm đại nhân có các ám vệ xuất sắc nhất luôn âm thầm bảo vệ nên người không cần lo lắng mà hãy ở trong cung dưỡng thương thật tốt đi.”

Phương Duệ mặc lại y phục, hắn nhìn Dung Thái đứng bên cạnh rồi vui vẻ nói:

“Trẫm làm sao có thể yên tâm giao Thẩm ái khanh cho bọn họ đây! Vạn nhất không thể bảo vệ thì bọn họ dù có mười cái đầu cũng không đủ để trẫm chém.”

Dung Thái: “….” Bệ hạ à, người sao có thể nói trắng ra trước mặt nô tài như vậy chứ?? T.T

Phương Duệ mặc xong y phục thì liền ngồi xuống bên cạnh bàn và lật xem tấu chương đã hai ngày nay chưa phê duyệt, lúc này đột nhiên nghĩ đến chuyện đã giao cho Dung Thái làm nên hắn bèn hỏi:

“Đúng rồi, lúc trước trẫm lệnh cho ngươi giải quyết tư chủ Thận Hình Tư – Tống Kiệt… chuyện đã tiến hành đến đâu rồi?”

“Khởi bẩm bệ hạ, chuyện tiến triển rất thuận lợi, chứng cứ đã bắt đầu thu thập được rồi.”

Phương Duệ “ừm” một tiếng rồi lại nói: “Như thế rất tốt.”

Lời vừa nói ra thì thái giám bên ngoài Tử Thần điện bẩm báo:

“Bệ hạ, Hạ phi nương nương cầu kiến.”

Phương Duệ khẽ nhếch miệng rồi nhìn thoáng qua Dung Thái, dáng vẻ của hắn giống như đang suy nghĩ, sau đó hắn hỏi Dung Thái:

“Ngươi nói trẫm có nên gặp nàng ta hay không?”

Dung Thái hơi cúi đầu đáp: “Ý của bệ hạ là nên gặp.”

Phương Duệ nếu đã không nói thẳng ra là không gặp vậy ý tứ chính là muốn gặp.

“Vậy thì gặp.”

Dung Thái đi ra cửa truyền lệnh, chờ đến khi đưa Hạ phi tiến vào trong điện thì hắn đã trông thấy bệ hạ nhà mình mặc một kiện áo choàng dày bịch, vẻ mặt mang bệnh ngồi ở trước thư án phê duyệt tấu chương.

Dung Thái: “…..” o.o

May mắn là hắn ở trong hoàng cung này đã lâu nên kiến thức rộng rãi, hắn cảm thấy chiêu thức cùng thủ đoạn của bệ hạ nhà mình càng ngày càng phong phú! Hắn vừa mới đi ra ngoài truyền lệnh một lúc mà bệ hạ có thể mặc thêm áo choàng rồi ngồi đàng hoàng ngay ngắn ở vị trí cũ!

Hơn nữa sắc mặt đang đỏ thắm tươi tắn kia bỗng chốc ngụy trang thành ốm yếu bệnh nặng…chiêu thức này chẳng lẽ còn không đủ phong phú hay sao?!

Lúc trước cùng bệ hạ mới bước chân vào giang hồ thì chiêu thức của bệ hạ còn không có phong phú như thế này đâu!

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Hạ phi dịu dàng khẽ cúi người.

Phương Duệ ho khan mấy tiếng rồi giơ tay lên nói:

“Hạ phi đứng lên đi.”

Hạ phi vừa đứng lên thì cung nữ phía sau nâng chén canh tiến lên mấy bước, Hạ phi bưng lấy chén canh và nói:

“Thần thiếp đã hỏi qua thái y, người bị phong hàn nên bồi bổ thân thể thật nhiều. Cho nên thần thiếp đã tự mình hầm canh gà nhân sâm cho bệ hạ.” Hạ phi nói xong thì để chén canh lên trên thư án.

Phương Duệ nhìn thoáng qua Hạ phi, thời điểm Hạ phi vừa cúi đầu thì bị lộ ra một chút da thịt, ánh mắt của nàng ta được che phủ bởi một tầng hơi nước khiến mọi người nhìn không ra tâm tư rất lớn bên trong, thế nhưng ai ngờ nữ nhân này lại muốn câu dẫn Hoàng thượng “Bệnh nặng”…chẳng lẽ nàng ta không sợ hắn “có tâm” nhưng “bất lực” sao?

Sau đó ánh mắt Phương Duệ lại rơi vào bát canh gà trên thư án. Hắn có thể uống canh, nhưng hắn chỉ sợ sau khi mình uống xong sẽ khiến thanh bạch mà Thẩm Ngọc luôn giữ gìn suốt mười năm liền không còn!

Phương Duệ thu hồi ánh mắt rồi lại nhìn lên Hạ phi, vẻ mặt hắn lộ ra chút ốm yếu cùng vui vẻ:

“Hạ phi có tâm, chỉ là trẫm mới uống thuốc xong nên không thể uống thêm canh.”

Lời có thể nói lung tung nhưng riêng đồ ăn này nọ thì hắn tuyệt đối không thể ăn bậy bạ! Ba nữ nhân trong hậu cung, vô luận là người nào thì cũng đều hung mãnh hơn cả sài lang hổ báo mà hắn từng gặp qua, ba người này chính là Hồng thuỷ mãnh thú(*).

(*)Hồng thuỷ mãnh thú: là dòng nước lũ và thú dữ. Câu này được dùng để ví với những tai hoạ ghê gớm, đáng sợ.

Đời trước vì ứng phó Thái hậu nên hắn mới bất đắc dĩ đi đến tẩm cung của Lệ phi, hắn vốn tính toán mình ngủ trên giường còn Lệ phi sẽ gác đêm, ai biết vừa vào đến cửa thì Lệ phi đã nhào tới định giở trò với hắn khiến hắn chạy trối chết về tẩm cung của chính mình.

Lúc đó hắn còn hoài nghi Lệ phi có phải bị quỷ nhập vào người hay không?

Còn thủ đoạn của Hạ phi lại càng trực trực tiếp hơn… nàng ta bỏ thuốc vào trong thức ăn, may mắn tâm lý hắn vững vàng nên đã đem Hạ phi đang thoát hơn phân nửa y phục đuổi ra ngoài, sau đó hắn lấy ra thoại bản trong hộp gỗ được giấu ở dưới gầm giường và tưởng tượng nhân vật trong thoại bản biến thành hắn và Thẩm Ngọc rồi tự mình giải quyết…

Và từ lúc đó trở đi toàn bộ trên dưới hoàng cung đều lan truyền thân thể hắn có vấn đề về sinh lý, những cung nhân ngày xưa hay to gan thích lộ ngực, lộ chân ở trước mặt hắn đều đặc biệt tự giác mặc quần áo chỉnh tề kín đáo.

Dần dà hắn liền có chút chột dạ… dùng thân thể có vấn đề để ngăn chặn sự câu dẫn của nữ nhân thật sự là biện pháp tốt sao? Dù sao thân thể hắn cũng không có vấn đề, có vấn đề là tâm của hắn. Trong lòng hắn đã có chủ nên tự nhiên muốn giữ mình trong sạch và không hề trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa hắn đã nhận định là mình thích nam nhân nên làm sao có thể bị mấy nữ nhân xinh đẹp kia làm cho có phản ứng được?

“Thần thiếp không biết bệ hạ đã dùng thuốc. Nếu bệ hạ không phiền thì buổi tối thần thiếp lại hầm canh gà nhân sâm cho bệ hạ.” Hạ phi nói chuyện dịu dàng khiến người ta không phát hiện ra nàng có nửa điểm tâm tư.

Mặc dù Phương Duệ hắn thật sự không nhìn ra tâm tư của nàng ta nhưng đời trước hắn đã trải qua nha!

“Không cần, mấy ngày nay trẫm không có khẩu vị gì nên chỉ muốn ở tẩm cung tĩnh dưỡng nhiều một chút, Hạ phi không cần phải nhọc lòng.” Đêm nay có khi hắn còn không ở Tử Thần điện ý chứ!

Phương Duệ đã nói đến nước này nên Hạ phi cũng khó mà nói cái gì, vì thế nàng đành phải nói:

“Vậy bệ hạ hãy đáp ứng với thần thiếp nhất định phải bồi dưỡng thân thể thật tốt.”

“Nhất định rồi!” Thân thể không tốt thì làm sao có thể đi gặp Thẩm ái khanh nhà hắn đây?!
Bình Luận (0)
Comment