Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 62

Thẩm Ngọc mới rời khỏi lều trại không được bao lâu là Phương Duệ liền nghe thấy một trận tiếng bước chân quen thuộc, mặc dù chưa lập tức nghĩ ra người đó là ai nhưng một câu “Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp” thì trong nháy mắt Phương Duệ đã biết đó là ai. 

Phương Trạm nhỏ hơn hắn ba tuổi, năm nay mới mười chín nhưng lại đi lính đã được bốn năm.

Tướng mạo người trong hoàng thất xưa nay luôn đặc biệt hơn người thường. Phương Duệ vốn có tướng mạo xuất chúng nên hoàng đệ Phương Trạm do cùng một mẫu thân sinh ra tất nhiên cũng sẽ không kém, mặt mày của hoàng đệ đều có vài phần giống Phương Duệ, tuy nhiên điểm khác biệt duy nhất đó là Phương Trạm so với Phương Duệ còn muốn cao hơn.

“Nhị hoàng đệ đã trở về rồi sao?!” Phương Duệ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, ánh mắt hắn như tên bắn rơi ở trên người Phương Trạm và hận không thể bắn thủng người của đệ đệ mình.

Thẩm Ngọc bất chợt căng thẳng khi nghe thấy giọng nói của Phương Duệ, nàng nhanh chóng đẩy Trạm Vương ra rồi chột dạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt mang chút tức giận của Phương Duệ… nhưng sau khi nhìn thoáng qua thì nàng mới nghĩ đến tại sao mình phải chột dạ cơ chứ?!

Thẩm Ngọc tự động đứng sang một bên và xem nhẹ ánh mắt lạnh buốt của Phương Duệ.

Nếu như nàng để ý thì không biết đã bị ánh mắt như hầm băng kia kẹp chết không biết bao nhiêu lần.

Nói thật cái ôm đột ngột vừa nãy của Trạm Vương khiến Thẩm Ngọc vô cùng kinh ngạc, nhớ lại lúc trước cũng vì Phương Duệ nên nàng mới quen biết Trạm Vương.

Đêm Nguyên Tiêu năm ấy, lúc Phương Duệ còn chưa lộ ra thân phận Thái tử thì hắn có hẹn nàng đến lễ hội đèn lồng để ngắm thả đèn hoa đăng, trùng hợp là nàng cũng gặp được Trạm Vương ở lễ hội. Lúc ấy Phương Duệ chỉ nói đây là đệ đệ của hắn nên nàng có nói chuyện vài câu với Trạm Vương. Sau này khi nàng vào triều làm quan thì Trạm Vương cũng đã đi đến biên cương, tuy thỉnh thoảng có gặp mặt nhưng một cái ôm đột ngột này giống như bọn họ cực kỳ thân thiết, thế nhưng vấn đề ở chỗ mối quan hệ của nàng và Trạm Vương cùng lắm cũng chỉ coi là đồng liêu mà thôi.

Thời điểm Phương Trạm nghe thấy giọng nói của hoàng huynh nhà mình thì toàn thân Phương Trạm cứng ngắc nhìn về phía Phương Duệ, ánh mắt hắn hàm chứa kích động cùng mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ.

Phương Trạm nhìn Phương Duệ lâu đến nỗi tựa như đang nhớ lại chuyện trước kia, sau khi kêu một tiếng “Hoàng huynh” thì hắn bèn tiến lên trước vài bước, trong lúc Phương Duệ trở tay không kịp thì Phương Trạm đã ôm lấy cổ Phương Duệ.

Phương Duệ có chút bất ngờ khi bị ôm, dù sao từ năm mười lăm tuổi thì đệ đệ đã rời khỏi hắn để đi đến biên cương làm lính. Mỗi lần Phương Trạm trở lại cũng là vội vã trở về rồi vội vã rời đi, thế nên hắn và Phương Trạm cơ hồ quanh năm suốt tháng cũng không nói được với nhau mấy câu.

Phương Duệ dùng chút lực đẩy Phương Trạm ra khỏi người, sắc mặt không tốt nhìn Phương Trạm rồi sau đó hắn mới dùng ánh mắt nói với Thẩm Ngọc: A Ngọc, nàng đi về nghỉ ngơi đi.

Thẩm Ngọc đối mặt với ánh mắt Phương Duệ… vậy mà nàng lại thật sự có thể hiểu được ý tứ trong mắt hắn, sau khi nhiều lần nhìn thoáng qua Phương Trạm thì nàng mới khẽ gật đầu rời đi.

Phương Duệ thu hồi ánh mắt trên người Thẩm Ngọc, sau đó xoay người hướng về phía lều trại và nói với Phương Trạm ở phía sau lưng:

“Theo trẫm vào.” Giọng nói này của hắn cực kỳ không thân thiện.

Sau khi vào trong lều trại, Phương Duệ ngồi xuống ghế rồi híp mắt hỏi Phương Trạm:

“Hình như trẫm còn chưa bảo đệ hồi kinh, vậy mà bây giờ đệ đã về đến đây… chẳng lẽ không sợ trẫm phạt đệ tội sơ sẩy trên cương vị công tác sao?”

Phương Trạm nghe vậy nhưng trên mặt lại không hề có một chút căng thẳng, ngược lại còn nói:

“Hồi đầu năm đệ trở về không phải hoàng huynh cũng đã hứa với thần đệ rằng cứ nửa năm có thể trở về một lần để thăm mẫu hậu hay sao? Lẽ nào hoàng huynh lại không tính lời này?!”

Phương Duệ thoáng hồi tưởng lại một chút, nhưng bởi vì đã quá nhiều năm nên hắn căn bản không nhớ rõ mình đã nói lời này với Phương Trạm, hơn nữa dù hắn không có nói mấy lời đó thì hắn cũng không có ý định trị tội Phương Trạm, với lại vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ của bọn họ thì thật không đáng, huống chi hắn còn chờ Phương Trạm bỏ gian tà để theo chính nghĩa!

“Triều chính bận rộn nên trẫm làm sao còn nhớ mình đã từng nói những lời này, hơn nữa đệ cũng đã trở về thì trẫm còn có thể làm thế nào được?” Vẻ mặt Phương Duệ lộ ra chút bất đắc dĩ, sau đó hắn liếc mắt nhìn vẻ phong trần mệt mỏi trên người Phương Trạm rồi hỏi: “Sao đệ lại chạy đến nơi này?”

Nhìn dáng vẻ của Phương Trạm không giống như đã trở lại kinh thành, thêm nữa căn cứ vào thời gian thì đội ngũ đi săn mới đến đây được nửa canh giờ, nếu như Phương Trạm đã trở lại kinh thành thì cũng phải chạm mặt với Phương Duệ trước mới đúng.

“Lộ trình của thần đệ vốn là trở lại kinh thành, nhưng đệ lại nghe nói hoàng huynh sẽ đến núi Tây Lệ để săn bắn, cho nên thần đệ không có hồi cung mà tiện đường đi đến núi Tây Lệ luôn.”

“Mẫu hậu cũng biết đệ trở về chứ?”

Nghe vậy thì Phương Trạm có chút sững sờ, sau đó hắn nói chi tiết:

“Chính mẫu hậu bảo thần đệ trở về.”

Trán Phương Duệ dần dần nhăn lại, hắn cũng đoán rõ được mục đích của Thái hậu. Hiện tại Phương Trạm mới trở về nên rất nhiều chuyện đều tin tưởng Thái hậu, vì thế hắn không thể nói quá nhiều về chiến lược của mình cho đệ đệ.

“Vừa nãy trước khi ôm trẫm thì đệ còn ôm cả Thẩm ái khanh, trẫm vậy mà không biết hoàng đệ cùng Thẩm ái khanh lại thân thiết như vậy.”

Nhớ tới mình đã nhìn thấy một màn vừa nãy là Phương Duệ lại có một loại xúc động muốn một cước đá bay Phương Trạm trở lại biên cương ngay lập tức.

Tên tiểu tử này ngay cả hoàng tẩu tương lai cũng dám ôm!

Phương Trạm mở to mắt nhìn về phía bình phong thêu hoa văn non sơn rồi trả lời:

“Quá lâu không trở lại kinh thành cho nên lúc nhìn thấy Thẩm đại nhân một cái là đệ liền nhất thời kích động.”

Phương Duệ: “………” Là vì kích động nên mới nhất thời ôm Thẩm Ngọc rồi lại nhất thời ôm lấy hắn??

“Hoàng đệ, không phải đệ mới trở lại hồi đầu năm sao?” Mới có tám tháng không thấy nhưng mấy lời của Phương Trạm nói ra khiến hắn cảm giác như đệ đệ tám năm không trở lại kinh thành.

Phương Trạm thu hồi tầm mắt khỏi tấm bình phong, sau đó hắn đối mặt với Phương Duệ và còn đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng nói:

“Thần đệ ở biên cương, bên cạnh lại còn không có người thân nên một tháng đều dài như một năm. Nếu tính như lời thần đệ nói thì cũng phải tám năm đệ chưa trở lại kinh thành.”

Được lắm! Không ngờ tiểu tử này còn có suy nghĩ trùng với hắn, lại còn tám năm…? Tại sao đệ ấy không nói một ngày dài như một năm luôn đi!

Xem ra Phương gia mặt dày đều là do tổ truyền!

“Vậy lần này đệ trở lại kinh thành bao lâu?”

“Hoàng huynh, lần này đệ trở về có lẽ thời gian sẽ rất lâu, vì thế thỉnh hoàng huynh phê chuẩn.”

Phương Duệ thoáng suy nghĩ, Phương Trạm ở lại kinh thành lâu nhất cũng chính là khoảng thời gian bệnh tình của hắn nguy kịch. Lúc ấy đệ đệ ở kinh thành gần một năm, còn những lúc khác thì ở lâu nhất cũng chỉ ba tháng.

Phương Duệ khẽ nghiêng thân thể về phía trước bàn rồi híp mắt hỏi:

“Vậy đệ muốn ở lại bao lâu?”

Phương Trạm suy nghĩ một chút rồi đưa ra ba đầu ngón tay: “Ba tháng.”

Nghe được đáp án này thì Phương Duệ có chút ngơ ngác, đời trước Phương Trạm nói với hắn muốn ở lại kinh thành ba tháng là vào khoảng thời gian hai năm sau, đấy cũng chính là thời điểm Thái hậu trở mặt với hắn, hai năm…

Chẳng lẽ đời này thời gian lại đến sớm hơn hai năm.

Phương Duệ sợ run một hồi, nhưng sau khi hồi phục tinh thần thì hắn lại khẽ nhếch miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, một lúc lâu sau hắn mới trêu ghẹo nói:

“Muốn ở lại kinh thành lâu như vậy… hay là đệ muốn có Vương phi rồi?”

Nam tử ở độ tuổi này nghe thấy người khác đề cập đến chuyện thành thân thì đa số đều sẽ xấu hổ, nhưng dáng vẻ của Phương Trạm lại không có một chút gì gọi là xấu hổ mà còn thẳng thắn trả lời:

“Thần đệ ngược lại muốn nói Vương phi của thần đệ còn chưa đến tuổi cập kê đâu.”

Phương Duệ nghe vậy khoé miệng khẽ giựt giựt, dựa theo trí nhớ của hắn thì khi đó quả thực Thái hậu tìm cho Phương Trạm một Vương phi khoảng mười ba tuổi… quả thực là còn chưa đến tuổi cập kê. Nhưng kiếp này hắn nhất định giúp Phương Trạm tìm được một Vương phi thật tốt, bởi vì cái người kiếp trước kia quá mức khôn khéo, quá mức tham lam…

“Bệ hạ, Lôi tướng quân đến.” 

Phương Duệ vốn còn định tán gẫu thêm vài câu, nhưng khi nghe thấy thái giám bẩm báo rồi lại nhìn sang vẻ phong trần mệt mỏi của Phương Trạm thì hắn liền nói:

“Đệ đi quãng đường dài như vậy cũng mệt mỏi rồi, trước tiên đi tắm rửa đổi xiêm y rồi buổi tối cùng trẫm uống vài chén rượu.”

Phương Trạm lập tức chắp tay nói: “Được, vậy thần đệ xin được cáo lui.”

Phương Trạm vừa ra đến bên ngoài lều trại là lập tức gặp Lôi Thanh Đại.

Lôi Thanh Đại cũng không vội vã đi vào mà còn ngạc nhiên mừng rỡ nói:

“Trạm Vương điện hạ, ngài trở về từ khi nào vậy?”

Phương Duệ nghe thấy âm thanh của Lôi Thanh Đại thì lòng hắn lại càng thêm nặng nề. Những người kiếp trước từng liên quan đến hắn đều lần lượt gặp gỡ nhau, hơn nữa Phương Trạm cũng đã trở về nên xem ra kiếp này nhất định có rất nhiều chuyện sẽ diễn ra sớm hơn… vậy thì hắn cũng nên chuẩn bị sẵn sàng!

***

Sáng sớm, khi những tia nắng rực rỡ chiếu lên trên núi khiến ngọn núi nhìn từ đằng xa giống như được trải một lớp vàng kim óng ánh. Tuy nhiên mùa thu ở trên núi vẫn lạnh hơn so với bình thường rất nhiều, vì thế mỗi người đều tự chuẩn bị cho mình trang phục tương đối dày dặn.

Từng đợt tiếng kèn vang lên làm chim muông trong rừng sợ hãi bay nháo nhác từng đợt.

Phần lớn mọi người đều thay trang phục cưỡi ngựa với tinh thần cực kì phấn chấn, nhưng riêng Thẩm Ngọc lại cảm thấy mình không có lòng nhiệt huyết như những người đang vào núi săn bắn kia.

Lúc Phương Duệ đi ra khỏi lều trại thì trên người hắn mặc một thân trang phục màu đen cùng với lớp áo giáp mỏng cùng màu, đầu tóc được buộc gọn thành búi, màu đen của mũ quan kết hợp với áo giáp rồi lại phối với khoé miệng hơi mỉm cười khi nhìn thấy Thẩm Ngọc khiến cho vẻ ngoài của Phương Duệ vừa tà mị lại vừa cuốn hút.

Lệ phi cùng Hạ phi cơ hồ nhìn không chớp mắt.

Cho dù đang cúi đầu nhưng Thẩm Ngọc vẫn cảm giác được có ánh mắt nóng rực rơi ở trên người mình.

Nàng cụp mắt xuống rồi âm thầm nhìn bộ ngực được siết chặt đến nỗi so với nam nhân còn muốn phẳng hơn, thấy cổ áo của mình không hề hở hang thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên ánh mắt không đứng đắn của Phương Duệ khi nhìn nàng lại khiến nàng nhiều lần hoài nghi có phải hay không nàng mặc trang phục không được cẩn thận.

Phương Duệ thỉnh thoảng dùng loại ánh mắt này để trêu chọc Thẩm Ngọc nên hắn cũng rất nhanh phát hiện ra ánh mắt của đám người Lệ phi nhìn mình cũng giống như khi hắn nhìn Thẩm Ngọc, đến lúc vừa quay đầu về phía sau thì hắn lại còn bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Phương Trạm.

Phương Duệ quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư… hoàng đệ của hắn hình như không giống với lúc trước, không chỉ chững chạc hơn rất nhiều mà kể cả ánh mắt cũng thay đổi.

“Hoàng thượng, đã đến giờ vào núi đi săn rồi.” Dung Thái ở một bên nhắc nhở.

Phương Duệ ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi gật đầu một cái.

Lúc Phương Duệ chưa ra thì Lôi Thanh Đại đã tuyên bố một vài quy tắc được thay đổi trong năm nay.

Đêm qua nhóm binh lính đã thả một đám con mồi được buộc dây đen ở chân vào trong rừng, ai săn được nhiều con mồi buộc dấu hiệu nhất thì sẽ chiến thắng, tổ đội đi săn sẽ là hai người một đội.

Thẩm Ngọc đang định nhảy lên lưng ngựa thì ngang hông nàng đột nhiên xuất hiện một đôi tay, Thẩm Ngọc đề phòng quay đầu lại thì chỉ thấy Phương Duệ đang đỡ thắt lưng nàng và nghiêm trang nói:

“Để trẫm đỡ ngươi không lại ngã bây giờ.”

Thẩm Ngọc: “…..” Bệ hạ có thể nể mặt nàng được hay không?

Nàng dù sao từ mười mấy tuổi đã học cưỡi ngựa, hơn nữa cũng chưa bao giờ bị ngã chỉ vì leo lên lưng ngựa đâu!
Bình Luận (0)
Comment