Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 73

Thẩm Ngọc mới ở Thiên Cơ Lâu có mấy ngày nhưng đãi ngộ so với lần đầu tiên làm khách thì tốt hơn nhiều, chỉ cần vừa tỉnh ngủ là người bên ngoài đã lập tức biết rõ, sau đó sẽ có một giọng nữ nhất mực cung kính:

“Ngọc công tử, nô tỳ xin phép vào hậu hạ người rửa mặt.”

Lúc trước Thẩm Ngọc ra ngoài luôn giấu diếm thân phận và chỉ xưng tên là một chữ Ngọc nên Mai Tuyền Cơ mới gọi nàng là Tiểu Ngọc huynh đệ, cho đến tận bây giờ cũng vẫn không thay đổi.

Thẩm Ngọc mặc quần áo chỉnh tề, nàng bước nhanh đi đến cạnh cửa và kéo cánh cửa ra, lúc nhìn thấy hai hàng nữ tử một thân bạch y thì nàng hơi có chút bất đắc dĩ.

Thiên Cơ Lâu âm thịnh dương suy, nữ tử nhiều hơn nam tử rất nhiều, bọn họ có xinh đẹp hay không thì nàng cũng không biết vì nữ tử trong Thiên Cơ Lâu hầu như đều mang mạng che mặt.

Mấy việc như bưng trà rót nước đều là một tay mấy nữ tử này làm, tuy nhiên đừng nhìn vậy mà khinh thường các nàng, cho dù là quét tước trong sân hay bê vác đồ nặng thì các nàng ấy cũng một thân bản lĩnh.

Sắc mặt Thẩm Ngọc như thường, nàng nhẹ nhàng nói với mười ba nữ tử đang đứng trước cửa:

“Ta không có thói quen để người khác hầu hạ, với lại ta chỉ đến đây làm khách. Thỉnh các vị chuyển lời đến Mai lâu chủ là Thẩm Ngọc ta cần yên tĩnh hai ngày.”

Thẩm Ngọc nói xong liền gật đầu với nữ tử đứng đầu rồi lập tức đóng cửa lại.

Trở lại trong phòng, nàng đi qua đi lại trước bàn trà lo nghĩ phải dùng việc gì mới thu hút sự hứng thú của Mai Tuyền Cơ.

Nếu lấy tin tức thân phận nữ tử của nàng để trao đổi thì thật ra cũng không sợ Mai Tuyền Cơ uy hiếp được nàng, dù sao Hoàng thượng là Phương Duệ đều đã biết thân phận nàng, vậy nàng sao phải sợ? Hơn nữa nàng cũng xem như hiểu rõ Mai Tuyền Cơ, lấy tính tình hắn thì hắn sẽ không đem chuyện của nàng kể ra ngoài, chuyện khiến nàng sợ chỉ là nếu hắn biết thân phận nữ tử của nàng thì hắn thật sự sẽ làm như lời hắn nói là đem sính lễ tới cửa cầu hôn…

Lúc trước mỗi lần nhìn thấy nàng là Mai Tuyền Cơ luôn tiếc hận nói tại sao nàng lại là nam nhân, nếu nàng là nữ tử thì tốt biết bao… Thẩm Ngọc thấy rõ Mai Tuyền Cơ mang nhiều hi vọng nàng là nữ nhân và nàng cũng biết rõ Mai Tuyền Cơ có tâm tư với mình, chính vì vậy nàng mới trốn tránh không gặp hắn.

Hai năm vừa qua, Mai Tuyền Cơ cũng có đến kinh thành tìm Thẩm Ngọc để ôn chuyện, nhưng mấy lần đến đều về tay không nên sau này Mai Tuyền Cơ cũng không đi tìm để tự làm mất mặt chính mình nữa. Hắn hiểu lý do Thẩm Ngọc không muốn gặp hắn — Thẩm Ngọc là nam nhân bình thường nên sẽ không ở bên hắn để thành một cặp đôi đoạn tụ.

Mai Tuyền Cơ cũng nghĩ đến việc Thiên Cơ Lâu của hắn sau này còn cần có người thừa kế, với lại tình cảm đối với Thẩm Ngọc lúc đó chưa sâu nên hắn mới dứt khoát chôn giấu và quả thực hắn đã buông tay Thẩm Ngọc.

Vậy mà đến khi nghe được tin tức Thẩm Ngọc thì cả người hắn liền không nhịn được mà trở về Mạc Châu.

Mai Tuyền Cơ vốn đang đi tìm kho báu ở Thiểm Tây, trong lúc đang định xâm nhập để thăm dò thì hắn lại nghe được tin tức Thẩm Ngọc đến Mạc Châu. Mặc dù hắn biết rõ lý do Thẩm Ngọc đến Mạc Châu, nhưng hắn vẫn không nói hai lời dừng tất cả mọi việc trên tay để lập tức quay trở về.

Thẩm Ngọc vẫn rối rắm cả một buổi sáng, đến trưa ngoài cửa có người đến thông báo.

“Ngọc công tử, Lâu chủ thiết yến chiêu đãi công tử ở Vân Uyển, thỉnh công tử đến Vân Uyển.”

Thẩm Ngọc nghe vậy liền suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên nàng nghĩ ra được một biện pháp, hiện tại mới là ngày đầu tiên nàng muốn dùng tin tức để trao đổi nhưng chưa có nghĩ tới đánh vào mặt tâm lý, không bằng cứ tiếp xúc trước vài ngày xem tình huống như thế nào, biết đâu mấy ngày này nàng tận tình khuyên bảo thì hắn sẽ nói ra tung tích Tuyết Thiềm Thừ thì sao?

Thẩm Ngọc lập tức nói với người ngoài cửa:

“Cảm phiền chờ ta một chút.”

Một lát sau Thẩm Ngọc mới từ trong phòng đi ra và cùng người hầu gái đến Vân Uyển.

Kiến trúc của Thiên Cơ Lâu không xa hoa mà rất tinh xảo, nàng theo người hầu gái đi qua hành lang trải dài, ước chừng thời gian khoảng một nén nhang thì nàng mới đến Vân Uyển.

Sân nhỏ bên ngoài Vân Uyển có hai hàng hầu gái đứng chỉnh tề, ngoài ra trên mặt đất còn được trải thảm đỏ kéo dài từ sân vào đến bên trong, lúc đi đến trước Vân Uyển thì hầu gái liền đẩy cánh cửa ra và đưa tay làm dấu xin mời.

Thẩm Ngọc nhìn thoáng vào bên trong, chiếc bàn lớn tưởng chừng như vươn đến tận cửa, còn trên bàn cũng được bày đầy các loại sơn hào hải vị.

Nhìn một màn này…Thẩm Ngọc cảm thấy Mai Tuyền Cơ so với Hoàng đế có khi còn phô trương hoành tráng hơn.

Mai Tuyền Cơ thấy Thẩm Ngọc bèn đứng dậy khỏi chỗ, hắn lắc lắc quạt và đi đến bên cạnh nàng rồi đắc ý nói:

“Một bàn chín mươi chín món ăn này đều do một tay ta tự chọn.”

Thẩm Ngọc: “……..” Tự hắn chọn mà giọng điệu hắn nói cứ như là tự hắn làm chín mươi chín món này.

“Nếu Tiểu Ngọc huynh đệ không thích thì ta sẽ phân phó cho nhà bếp đổi món ăn khác.”

Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua một bàn đầy những món mà đến cả nàng cũng không biết hết tên thì vội vàng lắc đầu nói:

“Như vậy là được rồi.”

Thiên Cơ Lâu có thể không xa hoa nhưng tính tình Mai Tuyền Cơ lại xa hoa có thừa.

Sau khi Thẩm Ngọc ngồi xuống thì Mai Tuyền Cơ liền chọn vị trí ngồi gần nàng nhất và ân cần giúp Thẩm Ngọc gắp thức ăn:

“Ăn nhiều một chút! Nhìn ngươi đi này, vài năm rồi mà người cũng không có thêm tý thịt. Ta biết ngươi vì thứ đồ chơi kia bị ức hiếp nên cơm ăn cũng không ngon, hay là ngươi suy nghĩ một chút… ngươi hãy từ quan rồi đến chỗ ta cùng làm Lâu chủ tiêu dao tự tại có được không?!”

Thẩm Ngọc: “……..” Nàng còn chưa bắt đầu lôi kéo người mà Mai Tuyền Cơ đã bắt đầu muốn đoạt người.

“Ngươi tự nhìn lại bản thân mình một chút đi, ta nhớ trước đây nhìn ngươi còn mập mạp như đứa trẻ, vậy mà hiện tại cái cằm cũng nhọn đến nỗi có thể làm vũ khí được rồi.” Mai Tuyền Cơ nhìn khuôn mặt gầy đi một vòng của Thẩm Ngọc mà đau lòng không chịu nổi, hắn lại cầm lấy một cái bát không và gắp đầy thức ăn đặt ở trước mặt nàng.

Thẩm Ngọc sờ sờ cằm của chính mình, nàng không hề có cảm giác cằm mình nhọn như lời Mai Tuyền Cơ đã nói.

Cảm thấy ý định của mình sắp bị Mai Tuyền Cơ đánh lạc hướng, nàng bèn bỏ bát đũa xuống và rất nghiêm túc nhìn về phía hắn:

“Thông tin về Tuyết Thiềm Thừ còn có chỗ để thương lượng hay không?”

Mai Tuyền Cơ cũng dừng lại động tác gắp thức ăn, hắn để đũa xuống, vẻ mặt từ tươi cười nịnh nọt chuyển sang thành thật.

“Còn!”

Vẻ mặt Thẩm Ngọc vẫn nghiêm túc như cũ, nàng không vì một chữ “Còn!” của Mai Tuyền Cơ mà lộ ra nét mặt tươi cười.

“Đợi thêm nửa năm nữa thì ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.”

Lần này Mai Tuyền Cơ rất biết cách nói uyển chuyển, chứ không hề nói mấy lời như chờ thứ đồ chơi kia chết rồi tính sau.

Nghe được lời này, Thẩm Ngọc biết Mai Tuyền Cơ xem ra nhất quyết không chịu nói.

“Mai lâu chủ, ngươi biết rõ vì sao ta phải tìm Tuyết Thiềm Thừ, ngươi cũng biết rõ Hoàng thượng trúng độc rất nặng, hiện tại việc cấp bách nhất là cần Tuyết Thiềm Thừ để làm thuốc dẫn… Nếu như Hoàng thượng có mệnh hệ gì thì thời cuộc nhất định sẽ rung chuyển, thiên hạ nhất định sẽ đại loạn.”

Mai Tuyền Cơ hơi cong môi cười, hắn xoè quạt rồi lắc lắc ở trước ngực:

“Chẳng qua chỉ đổi một người khác ngồi lên ngôi vị Hoàng đế mà thôi, đối với Thiên Cơ Lâu của ta cũng không có ảnh hưởng, ngược lại Tiểu Ngọc huynh đệ…” Mai Tuyền Cơ nhìn về phía Thẩm Ngọc, trong con ngươi mang theo sự vui vẻ giống như nhìn thấu chuyện gì đấy, hắn hỏi: “…Tự mình vội vã từ Tây Lệ chạy đến Mạc Châu rồi sốt ruột hỏi thăm tung tích của Tuyết Thiềm Thừ thật sự chỉ vì sợ thiên hạ đại loạn?”

Trái tim Thẩm Ngọc như đập lỡ một nhịp nhưng trên mặt nàng không hề lộ ra nửa điểm sơ hở, nàng nhìn Mai Tuyền Cơ rồi nói:

“Ta đã từng nói qua, bệ hạ đối với ta mà nói không chỉ là quan hệ quân thần mà còn là tình nghĩa giữa bằng hữu với nhau.” Thẩm Ngọc nói ra lời này rất tự nhiên, thế nhưng trong lòng thì bắt đầu chột dạ.

Trừ quân thần, trừ bằng hữu thì giữa bọn họ còn làm mấy chuyện mà người khác không thể nhìn thấy, ví dụ như ôm ấp, ví dụ như hôn môi…

“Chậc chậc, những mối quan hệ này đều khiến ta ghen tỵ… dù sao trước đây cũng không phải ta quen Tiểu Ngọc huynh đệ trước mà là thứ đồ chơi kia nhanh chân hơn ta.”

Thẩm Ngọc xê dịch ghế gần về phía Mai Tuyền Cơ, sau đó rất biết lựa lời hùa theo:

“Tuyền Cơ đại ca, nếu ngươi nghĩ thiên hạ này thật sự đổi…”

“Đợi chút!” Mai Tuyền Cơ chợt đóng lại quạt giấy, hắn cắt đứt lời nói của Thẩm Ngọc và nheo mắt hỏi, “Ngươi vừa mới gọi ta là gì?”

“Tuyền Cơ đại ca.” Thẩm Ngọc lặp lại một lần nữa.

Sau khi thân thiết với Phương Duệ thì Thẩm Ngọc cũng bắt đầu học được bản lĩnh lừa người dối mình, cách này không được thì lập tức đổi sang cách khác.

“Mặc dù biết ngươi vì Phương Duệ nên mới gọi ta một tiếng Tuyền Cơ đại ca, nhưng không hiểu sao ta nghe vào vẫn thấy rất lọt tai.” Khoé miệng hắn cũng bắt đầu nhếch lên.

Thẩm Ngọc thấy tâm tình Mai Tuyền Cơ chuyển biến tốt liền nhân cơ hội hỏi: “Vậy chuyện Tuyết Thiềm Thừ… Tuyền Cơ đại ca có thể suy nghĩ thêm một chút được không?”

Mai Tuyền Cơ liếc qua Thẩm Ngọc: “Cũng không phải là không có cách gì thương lượng.”

Thẩm Ngọc nghe vậy bèn vén tay áo rồi cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào bát cho Mai Tuyền Cơ:

“Tuyền Cơ đại ca cũng nên ăn nhiều một chút đi.”

***

Phía bên kia đã ăn no rồi kê cao gối ngủ, còn phía bên này Phương Duệ đang ra sức thúc ngựa đuổi đến Mạc Châu.

Vì để tránh tai mắt của Thiên Cơ Lâu, Phương Duệ dọc đường đi đã không ngừng thay đổi thân phận, lúc thì hắn cải trang thành người đưa tin, lúc thì lại là ông lão hơn năm mươi tuổi.

Hành trình bảy ngày đến Mạc Châu đã được Phương Duệ rút ngắn thành bốn ngày rưỡi.

Thẩm Ngọc ở Thiên Cơ Lâu dự tính dùng chiêu đánh vào tâm lý đối phương căn bản không biết bệ hạ nhà mình ít ngày nữa sẽ tới Mạc Châu.
Bình Luận (0)
Comment