Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 18

Sau khi Lâm Duật Ngôn rời đi, Cố Diệu Dương lại quay về tầng một dưới mặt đất. Bên này là khu làm việc, chị Linh cũng ở đây, trên bàn bày mấy bản hợp đồng, đều là lời mời của các câu lạc bộ cao cấp trong giới, muốn ký hợp đồng với Cố Diệu Dương.

Chị Linh nói: “Mấy câu lạc bộ này không tệ, nhưng hơi xa tổng bộ, ở nước ngoài, nhưng về mặt đãi ngộ có đảm bảo đầy đủ, mạnh hơn chợ đen nhiều.”

Cố Diệu Dương kéo một cái ghế ngồi xuống, tiện tay cầm lên một bản hợp đồng nhìn một chút.

Chị Linh hơi kinh ngạc, thường ngày hắn không thèm để ý những chuyện này, hôm nay vậy mà lại có động tác, “Cậu cảm thấy… ơ?” Cô chuyển đề tài, tầm mắt rơi trên lỗ tai của Cố Diệu Dương, hỏi: “Bông tai ở đâu ra?”

Cố Diệu Dương nhướng mày, không nói cho cô, nhưng trong mắt lại lộ ra vui vẻ rõ ràng.

Chị Linh giật mình chốc lát, dựa vào ghế đốt thuốc lá nữ, cảm thấy có phần vui mừng. Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cô có thể nhìn thấy trong mắt của Cố Diệu Dương, một chút ánh sáng.

Chị Linh tên là Trâu Ngọc Linh, cô ngại ra vẻ, chưa từng công khai với bên ngoài, mười mấy tuổi đã bắt đầu dốc sức làm ở tầng lớp thấp nhất, hai đường hắc bạch đều biết chọn người, tất nhiên cũng quen biết ba của Cố Diệu Dương. Đó là một nhân vật lợi hại, khi còn sống, một tay che trời ở thành phố Lâm Châu.

Nhưng dù sao cũng là sống trong nghề, chuyện phạm pháp loạn kỷ cương đều đã từng làm, còn sống là mạng lớn, chết rồi, cũng là phải.

Tuy rằng Cố Diệu Dương không dính vào chuyện của cha, nhưng làm con của ông ta, bắt đầu từ khoảnh khắc sinh ra, đao đã gác trên cổ, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Hắn không thể đi học ở bên ngoài, cũng không thể quen biết bạn đồng lứa bình thường, mỗi ngày trừ học kỹ xảo phòng thân ra, chính là học với một giáo viên tư nhân, cho dù biết nhiều thứ, đối với hắn mà nói, cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Dẫu sao, hắn rất có thể không sống tới ngày mai.

Năm mười hai tuổi, chuyện trong dự đoán đã xảy ra, cha bị kẻ thù giết hại, mẹ cũng bị liên lụy, ngay cả Cố Diệu Dương cũng bị chém một đao, chỉ còn lại một hơi thở còn sống.

Chị Linh không biết hắn trốn thế nào, lần thứ hai nhìn thấy hắn, đó là trên võ đài của chợ đen. Hoặc nhiều hoặc ít, nhà họ Cố có chút ân tình với cô, cô cũng không có gì có thể giúp, đã bảo hắn tạm thời ở lại quán bar.

“Cậu cảm thấy, lão già Cố Hồng kia, còn có thể ra khỏi tù không?”

Chị Linh nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, trên đầu lọc thuốc lá dính một lớp son môi nhàn nhạt.

Cố Diệu Dương tiện tay lật hợp đồng nói: “Không biết.”

Chị Linh nói: “Tôi cảm thấy ông ta không ra được, cũng không có ảnh hưởng gì với cậu chứ?”

Cố Diệu Dương tựa như đang nghiên cứu điều khoản nào đó của hợp đồng, cũng không trả lời câu hỏi của chị Linh.

“Mấy năm qua từ đầu đến cuối cậu đều sống lăn lộn, là muốn đợi ông ta ra để báo thù cho cha mẹ cậu à? Hay là sợ ông ta đi ra bổ thêm cho cậu một đao?”

Cố Diệu Dương yên lặng phớt lờ.

Chị Linh nói: “Tôi khuyên cậu đừng đợi, đợi ông ta đi ra cũng là năm tháng nào rồi? Không chừng ngày nào đó ông ta bị ung thư chết trong tù đấy? Cậu vừa tròn mười tám tuổi, cuộc sống của cậu vừa mới bắt đầu, cậu cũng không thể luôn như vậy…”

“Lời này của chị nghe ra cũng giống người tốt.”Cố Diệu Dương giương mắt liếc cô, lạnh lùng mở miệng.

Chị Linh không tự cảm thấy, hỏi lại: “Tôi có điểm nào không giống người tốt?”

Cố Diệu Dương không muốn nói nhảm với cô, hợp đồng vẫn quay về bàn, đứng lên nói: “Cái này đi.”

Chị Linh chớp mắt mấy cái, chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của hắn: “Gì mà cái này?”

Cố Diệu Dương không giải thích, quay người rời đi, lại tăng thêm một câu: “Nhưng tôi không làm tuyển thủ.”

Ý của hắn là… đồng ý ký hợp đồng?

Chị Linh ngẩn ra mười mấy phút trong văn phòng, không nghĩ tới chuyện nói hơn hai năm, Cố Diệu Dương vậy mà đồng ý lưu loát như thế?! Vội vàng giẫm lên giày cao gót mười mấy centimet chạy tới cửa, la to với hành lang không người: “Vậy cậu muốn làm gì?!”

Không ai để ý tới cô, ngoại trừ tiếng vang trống rỗng.

Lâm Duật Ngôn về đến nhà vào giữa trưa, trước tiên thay quần áo trên người, cậu sợ dì phát hiện vết dầu giặt không sạch ở bên trên, hỏi cậu đi đâu với Trác Hàng. Cậu không giỏi nói dối, dì lại tình huống thế nào cũng sẽ nói với ba mẹ.

Ngược lại cũng không trách cô, đó là trách nhiệm công việc của cô.

Vừa đâm mạnh lên chiếc giường mềm mại, Lâm Duật Ngôn lại có chút cảm giác dường như đã cách một đời, rõ ràng mới trôi qua khoảng một tuần, lại giống hơn một năm, mỗi ngày đều vô cùng phong phú. Cậu gặp được rất nhiều chuyện chưa từng thấy, gặp một vài người đời này cũng không thể tiếp xúc, học được nấu mì xào rau giặt quần áo, mặc dù nấu cơm vô cùng khó ăn, quần áo cũng không sạch sẽ, thế nhưng chí ít những việc này, đều là cậu tự làm.

Liếc nhìn thời gian, muốn gửi tin nhắn ngắn cho Cố Diệu Dương báo bình an, lại bỗng nhiên nhớ ra, cậu chưa từng hỏi số điện thoại của Cố Diệu Dương.

Thôi bỏ đi.

Lâm Duật Ngôn nhắm mắt lại, nghĩ rằng sau này chắc là bọn họ cũng sẽ không liên lạc nữa, báo bình an hay không, cũng không quan trọng.

Nằm năm phút lại đột nhiên đứng lên, chạy đến phòng sách lấy ra một tờ giấy từ trong cặp.

Trên đó viết địa chỉ Cố Diệu Dương tùy ý để lại cho trường học, còn có một chuỗi số điện thoại rõ ràng sáng tỏ, Lâm Duật Ngôn vui vẻ cười lên, lưu số điện thoại vào, lại gửi một tin nhắn ngắn, tự giới thiệu.

Hồi lâu, không ai trả lời, Lâm Duật Ngôn để di động qua bên cạnh, quay về phòng.

Ngày hôm sau, ba đúng giờ trở về. Từ trước tới nay y đều đúng giờ, vừa đúng bảy giờ tối.

Lâm Duật Ngôn đứng ở phòng khách ngoan ngoãn đợi y vào nhà, kêu lên: “Ba ơi.”

Lâm Trí Viễn hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ âu phục màu xám đậm, đeo kính mắt, nét mặt nghiêm túc. Đã lâu không gặp con trai, cũng không thể hiện bất kỳ nhiệt tình gì, khẽ gật đầu, đi thẳng vào phòng ăn.

Dì đưa khăn bông ấm cho y lau tay, lại đưa cho Lâm Duật Ngôn một cái, bắt đầu mang thức ăn lên. Lâm Duật Ngôn quy củ ngồi xuống, cho đến khi ba cầm đũa, mới giơ tay gắp một viên tôm bóc vỏ.

“Gần đây đến nhà Trác Hàng?” Tiếng Lâm Trí Viễn như chuông nặng, hai đầu lông mày ẩn một chữ “xuyên” nhàn nhạt.

Lâm Duật Ngôn “Dạ” một tiếng, sợ mình nói sai, không dám nói thêm.

Dường như Lâm Trí Viễn hơi bất mãn với chuyện này, nhìn cậu nói: “Ba không ngăn cản con kết bạn với nó, nhưng cũng đừng thân thiết quá mức. Sau này các con là đối thủ cạnh tranh, đừng vì quan hệ tốt, quên mất điểm này.”

Lâm Duật Ngôn đáp lại một tiếng, cũng không phản bác. Trong lòng oán thầm ba luôn như vậy, cho nên cậu mới có thể không có bạn bè.

“Chọn xong trường đại học chưa?” Lâm Trí Viễn lại hỏi.

Lâm Duật Ngôn nói: “Bây, bây giờ vẫn chưa bắt đầu báo…”

“Đi học quản lý đi.” Lâm Trí Viễn không nghe cậu nói xong, tự quyết định: “Ba đã tìm được trường cho con rồi, viện quản lý ở thành phố. Không thể đi xa quá, ngày nghỉ phải đến công ty thực tập.”

Lâm Duật Ngôn giật mình, để đũa xuống nói: “Nhưng ba à, con muốn báo nghệ thuật…”

Lâm Trí Viễn nhíu mày, ngắt lời cậu lần nữa: “Con vẫn muốn học vẽ tranh?”

Lâm Duật Ngôn gật nhẹ đầu.

Lâm Trí Viễn không khách sáo nói: “Con vẽ được không?”

Nói xong câu đó, Lâm Duật Ngôn triệt để im lặng lại, ba ăn cơm xong liền đi, y còn có hội nghị phải họp, không đợi con trai ăn cơm xong.

Lâm Duật Ngôn nghe tiếng đóng cửa nặng nề, cúi đầu từ đầu tới cuối, tôm bóc vỏ trong đĩa còn thừa lại một nửa, cậu kìm nén một chút, vẫn không kìm được, rơi nước mắt.

Đúng là cậu vẽ không đẹp, nhưng ba nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến cậu cảm thấy buồn.

Điện thoại vang lên không ngừng, dì giúp cậu cầm xuống từ trên lầu, Lâm Duật Ngôn nói tiếng cảm ơn, rời khỏi phòng ăn nghe máy.

Là Cố Diệu Dương gọi điện thoại tới, hắn nhận được tin nhắn bây giờ mới có thời gian trả lời.

Lâm Duật Ngôn mang theo giọng mũi dày đặc, rầu rĩ nói tiếng: “Alo.”

Cố Diệu Dương lập tức hỏi: “Giọng bị sao vậy?”

“Không sao đâu.” Lâm Duật Ngôn bịa đại cái lý do: “Vừa hắt xì.”

Ngược lại là bên Cố Diệu Dương lộn xộn, nghe ra không ở trong nhà, “Cậu đến quán bar à?”

Cố Diệu Dương nói: “Không có.” Cũng không biết nói một câu đổi vé với ai, mới hỏi: “Cậu gửi tin nhắn có chuyện gì?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn nói với cậu một tiếng, tôi đã đến nhà.”

“À.”

Trong lòng cậu tủi thân, lại không dám khóc ra tiếng, trước tiên che che giấu giấu giả vờ hắt hơi một cái, mới hít mũi nói: “Vậy, vậy không có chuyện gì, tôi cúp trước.”

Cố Diệu Dương nói được, đồng thời cúp điện thoại.

Lâm Duật Ngôn khe khẽ thở dài, mở cửa phòng vẽ tranh ra, ngồi dưới đất lật những thứ vẽ từ nhỏ đến lớn, có một số tàm tạm, có một số xác thực chẳng ra làm sao. Rõ ràng mấy ngày trước mới khôi phục lòng tin, một câu của ba, lại đánh cậu xuống đáy hố. Cậu cảm thấy không còn mặt mũi, rất muốn tìm một chỗ trốn đi, không hiểu tại sao, liền nghĩ đến Cố Diệu Dương. Sau lưng hắn rất an toàn, nếu như hắn ở đây thì tốt rồi, có thể để cậu tạm thời trốn một lát.

Không biết qua bao lâu, “tùng” một tiếng, cửa sổ ban công giống như bị người đập một cái, Lâm Duật Ngôn nghi hoặc đứng lên, đi tới đẩy cửa kính ra.

Gió bên ngoài hơi lạnh, hình như trời âm u, trên tường rào bên ngoài sân có thêm một tầng lưới phòng hộ, trước đó vài ngày là cậu bảo dì lắp, nghe nói đã mở điện, không ai dám leo vào.

Cậu cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy một người đứng dưới đèn đường bên ngoài tường, bên cạnh còn đặt một cái vali.

Là Cố Diệu Dương.

“Cậu, sao cậu lại tới đây?”

Cố Diệu Dương dựa lưng vào cột đèn, nhẹ nhàng nói: “Tới nhìn cậu khóc.”

Lâm Duật Ngôn suýt nữa quên mất vụ này, vội vàng lau mắt sưng đỏ, đè nén tủi thân tăng lên gấp bội, nghẹn ngào phủ nhận: “Tôi, tôi mới không khóc.”

Nói xong, nước mắt to như hạt đậu đã không nể mặt mũi rơi xuống, thậm chí còn dữ dội hơn vừa nãy.

Lâm Duật Ngôn lau lung tung, nghĩ thầm quá kỳ lạ. Cậu căn bản không biết phần tủi thân thêm vào này là từ đâu tới, nhưng bắt đầu từ một giây nhìn thấy Cố Diệu Dương, nó đã khó giải thích mà đến.
Bình Luận (0)
Comment