Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 24

Cố Diệu Dương cố tình không hỏi, trả lời không ngoài hai cái, đi chơi hoặc là đi du lịch, lặp đi lặp lại một ý tứ.

Hắn kéo Lâm Duật Ngôn cùng nhau về ký túc xá, cũng không nói lời nào, tư liệu tên ngốc này tra cho hắn rất đầy đủ, trái dặn đi dặn lại phải đội mũ, phải dặn đi dặn lại mang khăng quàng cổ, còn mình thì quên hết, chóp mũi cóng đến đỏ bừng.

Cũng không biết có phải lạnh cóng rồi không, nhếch miệng lên không thu về được, thoạt nhìn ngốc nghếch.

May mà câu lạc bộ gần ký túc xá, mười mấy phút đã đến.

Lâm Duật Ngôn đã tham quan nơi ở mới của Cố Diệu Dương trong video từ trước, cũng không cảm thấy lạ lẫm, mở vali trước khi vào nhà, lấy ra một đôi dép bông đeo vào chân.

“Ngày thường cậu đều tan làm vào thời gian này à?”

Cố Diệu Dương gật đầu, chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa lên cao nhất: “Bên này trời tối khá sớm.”

Trước đó Lâm Duật Ngôn tra tư liệu, mùa này bốn năm giờ trời đã tối rồi, lại nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, không khỏi cảm thán: “Chỗ này thật sự rất đẹp.”

Cố Diệu Dương không lên tiếng, đứng trước máy hát lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.

Lâm Duật Ngôn nghiêng đầu sang vừa vặn chạm mắt với hắn, nhìn nhau vài giây với hắn, không nhìn nổi, ngượng ngùng rời tầm mắt hỏi: “Cậu đói bụng không?”

“Không đói lắm.” Cố Diệu Dương nói: “Muốn ăn gì?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Trong tủ lạnh có gì? Chúng ta tự nấu đi?” Hình như cậu nghiện nấu cơm rồi, làm thế nào để cùng vào bếp với Cố Diệu Dương càng tốt hơn. Cố Diệu Dương mở tủ lạnh ra để cậu tự nhìn, một nửa là bia, nửa còn lại là bảy tám điếu thuốc lá.

Khóe miệng Lâm Duật Ngôn giật giật, không nghĩ tới còn thảm hơi lúc sống ở phố Văn Xương, khi đó còn có bà Hồ làm dưa muối.

“Cứ cho là…” Cậu lẩm bẩm nói hồi lâu với cái tủ lạnh, nhưng âm thanh càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cơ bản không có tiếng.

Cố Diệu Dương hỏi: “Cái gì?”

Lâm Duật Ngôn vội ho một tiếng, nhìn chằm chằm mặt đất nhỏ giọng lặp lại: “Cứ, cứ cho là sống một mình, cũng không nên lúc nào cũng hút thuốc uống rượu… không, không tốt lắm.”

Lại sợ Cố Diệu Dương chê cậu quản nhiều, không đợi trả lời đã vội vàng chạy tới cửa, mặc quần áo nói: “Chúng ta đến siêu thị xem đi? Có thể mua ít đồ muốn ăn.”

Cố Diệu Dương gật đầu, đội mũ lên giúp cậu, cùng nhau ra ngoài.

Thành phố Mostin này có rất nhiều tên gọi khác, trong một năm thì có nửa năm đều có tuyết rơi, nhiều người thích gọi nơi đây là làng tuyết, bởi vì thật sự quá nhỏ, còn không rộng bằng hai khu của Lâm Châu cộng lại. Nhưng lại thật sự rất đẹp, những ngôn nhà mái chóp tinh tế xen kẽ nhau, thiết kế cảnh đường phố độc đáo, ngay cả ghế dài và đèn ở ven đường cũng có đôi có cặp, bông tuyết rơi thành đám, rơi trên ghế dài, ánh đèn vừa chiếu, đã biến thành tinh thể hình thoi đua nở.

Trong siêu thị không nhiều người, đều là người dân của vùng lân cận, Lâm Duật Ngôn nhìn thấy mấy người trẻ tuổi cùng màu da, cũng đều là học sinh. Người di dân tới đây rất ít, dù sao chỉ có cảnh tuyết là đẹp, chất lượng cuộc sống cũng không phải rất cao.

Lâm Duật Ngôn lựa chọn tỉ mỉ ở kệ hàng bên cạnh, dầu muối tương dấm cũng không ít, đậu bắp, nấm Khẩu Bắc, tảng thịt bò tươi đẫm máu… Rất nhiều thứ cậu không biết nấu, nhưng cậu lại muốn cải thiện bữa ăn cho Cố Diệu Dương, mặc dù không biết câu lạc bộ có nuôi cơm hay không, nhưng khi cậu một mình, chắc chắn sẽ không nấu cơm.

Độ khó của bò bít tết hơn lớn, Lâm Duật Ngôn quay đầu lại hỏi: “Chúng ta có thể cùng nấu cơm không?”

Cố Diệu Dương hỗ trợ đẩy xe, liếc qua nguyên liệu nấu ăn trong xe: “Xác định là cùng nhau? Mà không phải cậu đứng bên cạnh quấy rối?”

Lâm Duật Ngôn cấp tốc bỏ bì bít tết vào giỏi hàng, lẩm bẩm: “Tui kém cỏi thế à? Lại nói, cậu cho rằng ai cũng lợi hại như cậu, nhìn một chút là có thể học được? Cũng nên cho người khác thêm chút thời gian học tập chứ.”

Cố Diệu Dương vốn không có biểu cảm gì, nghe cậu nói xong đột nhiên cười, Lâm Duật Ngôn lập tức căng thẳng, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu cười cái gì?”

Cố Diệu Dương đẩy xe đi ngang qua cậu, giọng điệu nhẹ nhàng mà nói: “Không có gì.”

Lâm Duật Ngôn không tin, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, kỹ càng ngẫm lại đối thoại của hai người, bỗng nhiên giật mình, vội vàng bưng miệng lại.

Trên đường về yên tĩnh hơn nhiều, Lâm Duật Ngôn ôm thùng dầu ô liu nặng trịch, đi theo sau lưng Cố Diệu Dương. Lúc gần đến nhà, chạy hai bước vượt qua hắn, trộm liếc qua khóe miệng vẫn giương lên của hắn, rầu rĩ nói: “Cậu đã cười suốt dọc đường.”

Cố Diệu Dương nói: “Có vấn đề gì?”

Cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là cậu chưa trả qua suy nghĩ đã nói ra lời khen ngợi, cứ cảm thấy hơi xấu hổ.

Lâm Duật Ngôn không muốn để cho Cố Diệu Dương biết trong lòng cậu nghĩ gì, nếu như bị hắn biết được, chắc chắn sẽ bị cười nhạo rất lâu.

Hai người cùng nấu cơm tối, Cố Diệu Dương cầm muôi rán bò bít tết, Lâm Duật Ngôn đứng ở bên cạnh làm giá đỡ điện thoại, nói lật trang thì lật trang, bảo tạm dừng thì tạm dừng, thông minh vượt trội.

Hẳn là Cố Diệu Dương cười mệt rồi, cuối cùng khôi phục biểu cảm lạnh lùng trước kia, Lâm Duật Ngôn vui vẻ ngâm nga, thả lỏng không ít.

Mặc dù không thể phủ nhận, hắn cười lên nhìn rất đẹp.

“Còn thêm cái gì?”

“Hửm?”

“Phối đồ ăn.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi muốn ăn măng tây.” Lại hỏi: “Hôm nay ở cửa câu lạc bộ, nghe thấy họ nói, cậu tới để làm huấn luyện viên?”

“Ừm.” Cố Diệu Dương nấu ít nước, tiện tay sờ lên túi quần, bên trong có một hộp thuốc lá, móc ra một nửa lại nhét vào. Bóc măng tây tươi, ném vào nước rửa sạch.

Lâm Duật Ngôn nói: “Tại sao muốn chọn làm huấn luyện viên? Không phải có cơ hội làm tuyển thủ sao?”

Bình thường mà nói, nếu có cơ hội này bày ở trước mặt, phần lớn người đều chọn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chưa kể Cố Diệu Dương còn trẻ như vậy, năng lực cũng mạnh, hắn có thể một mạch leo lên, cho đến khi đứng ở đỉnh trong giới chuyên nghiệp, trở thành ngôi sao chiến đấu muôn người chú ý. Trái lại huấn luyện viên có rất nhiều hạn chế, không thể lộ diện, chỉ có thể làm vài công việc sau màn.

Cố Diệu Dương không lên tiếng, vớt măng tây đã chần được ra, lại đối chiếu sách dạy nấu ăn giội một lần nước lạnh, Lâm Duật Ngôn tưởng rằng không nhận được câu trả lời, một lúc lâu sau, mới nghe hắn nói: “Tôi không xứng với độ cao như vậy.”

Lúc nói những lời này, vẫn luôn nhìn Lâm Duật Ngôn, giống như nói với cậu.

Cũng giống như hướng về phía muôn người chú ý, sàn đấm bốc hào quang chói mắt mà nói.

Lần đầu tiên Lâm Duật Ngôn nghe hắn nói lời thất vọng thế này, trong nháy mắt cũng không biết tiếp lời thế nào. Tuy rằng hiểu không nhiều, nhưng cậu biết trong lòng Cố Diệu Dương phải cất giấu chuyện cũ rất nặng nề, có thể là vấn đề vừa nãy chọc vào nỗi đau của hắn, mới khiến ánh mắt hắn thoạt nhìn hơi suy sụp.

Lâm Duật Ngôn lại muốn làm cho hắn cười, cười chế giễu cũng được.

Bưng bò bít tết rán chín tìm được phòng ăn, hối hận xoay vài vòng. Sớm biết đã không hỏi, bây giờ làm thế nào mới có thể khiến hắn vui vẻ trở lại? Nghĩ cả buổi cũng không biết nên làm gì, đột nhiên liếc về hai chai rượu vang đặt ở góc tường, hai mắt tỏa sáng.

Không phải nói nhất túy giải thiên sầu ư? Cùng hắn uống chút rượu, có phải là có thể quên đi chuyện đau lòng không?

Đúng, cứ làm như thế!

Cố Diệu Dương lại xào đại một món, mới ra khỏi phòng bếp, Lâm Duật Ngôn đã ngồi bên bàn ăn chuẩn bị xong rồi, trên bàn có thêm hai ly rượu vang, cũng không biết lục ở đâu ra.

Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu muốn uống rượu?”

Lâm Duật Ngôn trịnh trọng gật đầu: “Chúc mừng tôi đường xa mà tới.”

Cố Diệu Dương hỏi: “Cậu biết uống rượu không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đương nhiên biết, đừng xem thường người.” Tư thế cậu rót rượu cũng rất chuyên nghiệp, lúc ba mẹ không bận, thỉnh thoảng cũng sẽ mở tiệc rượu ở biệt thự ngoại thành, cậu chỉ vụng trộm nếm một ngụm, vừa đắng vừa chát căn bản không ngọt.

Nhưng hôm này vì tiếp Cố Diệu Dương, chuẩn bị không thèm đếm xỉa, hy vọng hắn có thể uống nhiều một chút, sau đỏ ngủ một giấc thật ngon.

“Cạn ly.” Lâm Duật Ngôn ực một hớp trước, lại vội vàng cắt miếng bò bít tết nhét vào miệng, lấp đi cảm giác đắng chát.

Cố Diệu Dương lắc lư ly rượu, nhìn cậu mấy giây, mới nói: “Uống ít thôi, cậu vẫn là vị thành niên.”

Lâm Duật Ngôn bác bỏ: “Cậu cũng vừa trưởng thành chưa được mấy ngày.”

Có tư cách gì nói tôi?

Đương nhiên nửa câu sau không dám nói ra, yên lặng để trong lòng.

Uống liên tiếp mấy ngụm, tựa như đã quen hương vị đắng chát này, dần dần, còn có thể nếm ra một chút xíu vị ngọt?

Lâm Duật Ngôn giống như phát hiện đại lục mới, chớp chớp mắt, lại rót một ly, uống mãi đã quên dự tính ban đầu, nghiêng đầu nghĩ một lát, không nhớ nổi tại sao chạm cốc với Cố Diệu Dương.

Xem ra tửu lượng của cậu thật sự không tệ, mặt không đỏ tim không đập mạnh, còn ăn hết sạch bò bít tết, Cố Diệu Dương cũng không quản cậu nữa, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với cậu.

Cho đến khi cơm nước xong xuôi, mới nhận ra có gì đó không đúng, hắn đi tới đâu Lâm Duật Ngôn theo tới đó, hắn bưng bát đĩa, Lâm Duật Ngôn cũng bưng bát đĩa đi theo.

“Hôm nay không rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Diệu Dương cầm lấy bát đũa trong tay cậu để trên tủ bát, nhìn Lâm Duật Ngôn chậm chạp mà gật đầu, lại nghe cậu nói: “Ngủ ngon, vậy tôi đi rửa mặt.”

Nói xong, giơ tay vặn vòi nước trong phòng bếp, bỗng nhiên đâm đầu vào.

“Ấy!” Cố Diệu Dương giật nảy mình, vội vàng kéo cậu ra, lại tìm cái khăn mặt sạch sẽ phủ lên đầu giúp cậu lau khô.

Lâm Duật Ngôn nhìn vòi nước, lại ngước mắt nhìn Cố Diệu Dương, tủi thân nói: “Nước, nước tắm sao lạnh vậy…”
Bình Luận (0)
Comment