Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phì” một tiếng, Cố Diệu Dương bật cười.

Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu cười cái gì?”

“Chó Phốc trông thế này?” Cố Diệu Dương đi tới trước giá vẽ, xoa cằm cẩn thận quan sát mấy giây. Giấy vẽ để trống một diện tích lớn, ở giữa có một cái bóng béo tròn vo, bốn cái chân nhỏ ngắn, một cái mũi hình tròn, mũi còn hếch lên trời, hai hạt đậu đen giống như đôi mắt nhỏ ở bên trên, còn nghiêm túc làm nổi bật.

Nếu miễn cưỡng phải nói điểm nào giống chó Phốc nhất…

Thật đúng là không có điểm nào…

Lâm Duật Ngôn vốn muốn bác bỏ, nhưng “thân vô trường vật”, thừa dịp hắn đi xa, lén lút xê dịch tới cửa nhanh như một làn khói chạy đến thư phòng. Cặp sách ở đó, cậu lấy thư, lại cầm theo điện thoại. Nếu như Cố Diệu Dương không có ác ý, thì đưa thư cho hắn, nếu như hắn có hành động khác, lập tức báo cảnh sát.

thân vô trường vật: ngoài cái thân ra không có vật dư thừa nào khác

Lâm Duật Ngôn không nói với dì nấu cơm trong nhà có khách không mời mà đến, sợ làm cho lo lắng không cần thiết. Tuy là cậu thấp hơn Cố Diệu Dương một cái đầu, nhưng nếu thật sự đánh nhau...

Bỏ đi, được rồi, vẫn nên cầm theo cây gậy bóng chày ở góc tường vậy.

Cậu biết Cố Diệu Dương hẳn là rất dữ, mặc dù chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hắn đánh người, nhưng nghe Trác Hàng nói, ngay cả trùm trường ngày thường bắt nạt kẻ yếu nghênh ngang đi trong trường, nhìn thấy hắn cũng muốn trốn đi.

Cho nên chắc chắn hắn không phải người hiền lành. Tính cách cực kỳ ác liệt có thể thấy được chút ít.

Lâm Duật Ngôn mang theo dụng cụ phòng thân quay lại phòng vẽ tranh, muốn đưa thư cho Cố Diệu Ngôn để hắn mau mau rời đi, lại phát hiện hắn cầm một cây bút chì, ngồi trước bảng vẽ.

“Cậu…” Lâm Duật Ngôn muốn hỏi hắn làm gì, lời nói đến bên miệng, lại biến thành: “Cậu biết vẽ?”

Cố Diệu Dương không để ý tới cậu, cầm bút chì vẽ phác thảo đơn giản, đặt bút nhanh mà ngắn gọn, ngón út kéo trên giấy, hỗ trợ làm nhòe.

Lâm Duật Ngôn giật mình, nhất thời quên đưa thư, yên tĩnh nhìn hắn vẽ, một vài nét vẽ, một con chó phốc hoạt bát đáng yêu nhảy nhót trên giấy, trên người còn có đường cong cơ bắp rõ ràng, vô cùng chân thật.

“Nghe nói mẹ cậu là nhà thiết kế thời trang?” Cố Diệu Dương ngước mắt nhìn cậu.

Lâm Duật Ngôn: “Ừm.” Lại nghi ngờ nói: “Làm sao cậu biết?”

Cố Diệu Dương ném bút sang bên cạnh, liếc nhìn gậy bóng chày trên tay cậu, đứng lên nói: “Ngay cả nhà cậu ở đâu tôi còn biết, biết thông tin của cha mẹ cậu, không phải dễ như trở bàn tay à?”

Bối cảnh gia đình của Lâm Duật Ngôn không tính là bí mật gì, hỏi thăm cũng khá dễ

dàng. Cậu nhìn giấy vẽ, hơi đỏ mặt, Cố Diệu Dương chỉ vào tác phẩm vừa hoàn thành, hỏi: “Đây là con gì?”

Lâm Duật Ngôn không tình nguyện nói: “Chó phốc.”

Lại chỉ bức vẽ của Lâm Duật Ngôn, “Vậy con này?”

Lâm Duật Ngôn mím môi không nói lời nào, hai bức tranh đặt cạnh nhau cao thấp rõ ràng, một bức gọi là chó phốc, một bức gọi là… lợn Hà Lan.

Cậu cảm thấy có phần rất mất mặt, đưa thư cho hắn, ngoài miệng nói: “Cậu có thể đi.” Sau đó quay đầu, tự chạy trước.

Cố Diệu Dương lắc cổ, đáp một tiếng. Cầm lá thư nhiều ra trên tay ném cho tóc vàng, bảo hắn ta cầm.

Tóc vàng tên là Thiệu Chinh, là người mà Lâm Duật Ngôn đụng phải trong nhà ngang, đi theo sau Cố Diệu Dương hỏi: “Chỉ vì đưa cho mày cái này?”

Cố Diệu Dương miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, đi ra ngoài từ cửa phía Bắc. Bảo vệ ở cửa hình như không nhìn thấy hai người họ, đợi người đi rồi, lại đóng cửa lại.

“Hôm đó tao thực sự không nhìn ra là nó.” Thiệu Chinh biết Cố Diệu Dương không có ý định cầm lá thư này, gấp hai lần, nhét vào trong túi. Đợi mấy phút, Cố Diệu Dương không đáp lời, Thiệu Chinh cũng không nói tiếp, bình thường trong tình huống này ngậm miệng là được rồi, hắn ta quen biết Cố Diệu Dương đã nhiều năm, biết hắn không phải người thích nói chuyện.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, đó là khi đối mặt với người tên Lâm Duật Ngôn kia.

Thiệu Chinh chỉ từng gặp Lâm Duật Ngôn hai ba lần, cho nên ấn tượng về cậu cũng không khắc sâu, nhưng hắn ta vẫn biết, người này là đồ chơi mới được phát hiện của Cố Diệu Dương, rảnh rỗi nhàm chán, sẽ đùa hai lần.

Đùa xong thì tâm trạng sẽ tốt, giống như nuôi con cún con mèo.

Thỉnh thoảng Thiệu Chinh cảm thấy Lâm Duật Ngôn thật xui xẻo, ngày khai giảng đó “cứu” ai không được, cố tình “cứu được” Cố Diệu Dương, kết quả đã bị hắn để mắt tới. Nếu muốn giải thoát, đoán chừng chỉ có thể đợi bản thân Cố Diệu Dương chơi chán rồi, bằng không thì muốn chạy? Đào sâu ba thước cũng có thể bị lôi sống ra.

Hắn ta nhìn bóng lưng của Cố Diệu Dương không khỏi rùng mình một cái, lại nhìn thoáng qua trong nhà Lâm Duật Ngôn, nhún vai.

Ngày nghỉ hè thứ ba, Trác Hàng nhớ tới bạn thân của mình lần nữa, vác đôi mắt thâm quầng thức đêm cày game, gọi điện cho Lâm Duật Ngôn, hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.

Từ nhỏ họ lớn lên cùng nhau, trước đó cha mẹ cũng làm ăn qua lại, tuy sở thích khác biệt, nhưng miễn cưỡng có thể nói chuyện được với nhau. Hai người cũng không đến nhà hàng cao cấp đắt đỏ để ăn cơm, tìm một quán ăn nhanh ở gần trường, gọi phần Hamburger gà, cộng thêm hai cốc đồ uống, Trác Hàng đến hơi muộn, đầu trọc da đen, trên mặt còn có mấy chấm đỏ, giống như bị cháy nắng.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Mày bị làm sao thế?”

Trác Hàng nói: “Đừng nhắc nữa, hôm qua ông già cắt dây mạng của tao, làm cho tao xách máy tính ngồi xổm ở cửa nhà hàng xóm chực một ngày một đêm, buổi trưa nắng gắt quá, suýt nữa cháy nắng mất lớp da.”

Khóe miệng Lâm Duật Ngôn giật một cái, đẩy đồ uống đến trước mặt cậu ta, tiếp tục nói chuyện.

Trong lúc nghỉ hè, buôn bán ở gần trường học vắng ngắt, nhà hàng không có người nào, lác đác lẻ tẻ chỉ ngồi mấy bàn. Bàn bên cạnh có mấy cậu trai cũng là học sinh của trường họ, cùng khóa, từng đối mặt, nhưng không quen nhau.

Một cậu trai trong đó thần bí nói: “Biết hôm qua tao đi đâu không?”

Có người thuận miệng hỏi: “Đi đâu?”

Cậu chàng thừa nước đục thả câu, oai phong lẫm liệt nói: “Phố Văn Xương.”

“Cái gì?!”

“Móa! Thật hả?” nam sinh ngồi cùng bàn vốn không có hứng thú gì, lúc này cũng kinh ngạc tiến tới: “Làm thế nào để đến? Chỗ đó không cho người lạ đi vào thì phải?”

“Đúng á đúng á, đến như nào? Mày, mày bây giờ không phải ma chứ? Còn sống đi ra?”

Ngay cả Trác Hàng cũng để đồ uống xuống, lắng tai nghe.

Nam sinh kiêu ngạo nói: “Đi với anh trai tao.”

“Thật sao?” Vẫn có người không tin, tò mò hỏi: “Trong đó trông như thế nào? Thật sự giống như trên diễn đàn đã nói?”

“Gần thế.” Nam sinh nói: “Thật ra cũng không đáng sợ vậy đâu, chỉ là một con phố cũ rất bình thường, kiến trúc hơi cũ, chen chen chúc chúc, cảm giác mấy chục năm chưa từng phát triển, còn có sửa giày.”

“Đừng coi thường sửa giày được không, không chừng là đại ca nơi nào đó lui tới.”

Lâm Duật Ngôn cũng tò mò nghe ngóng, nhưng nghe không hiểu, hỏi Trác Hàng: “Phố Văn Xương là chỗ nào?”

Trác Hàng nói: “Mày không biết?”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu.

“Cũng đúng, chỗ đó không có trên bản đồ.” Trác Hàng thần bí nói.

Phố Văn Xương nằm ở góc phía Tây Bắc của thành phố Lâm Châu, nhìn trên bản đồ, là một mảng đất trống chưa khai thác, việc không ai quản lý. Có một đám người sống trong đó, người sống tạm bợ và tay đấm chiếm đa số, còn có phạm nhân đã ra tù, cùng với tội phạm hình sự chạy trốn và côn đồ.

Trác Hàng nhỏ giọng: “Nghe nói vào đó cảnh sát cũng không quản được, sống hay chết, đều không liên quan với bên ngoài.”

Lâm Duật Ngôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Thật sự có chỗ như thế này hả? Vậy tội phạm hình sự chạy đến đó, chẳng phải lại có thể làm xằng làm bậy rồi?”

Trác Hàng nói: “Đúng là có thể làm xằng làm bậy, nhưng mày đừng quên, sống trong con phố đó đều là cùng loại người, sau khi đi vào ai hiếp đáp còn chưa chắc chắn đâu, không hẳn dễ chịu hơn trong ngục giam. Lần trước tao nhìn thấy một tin tức trên diễn đàn, nghe nói tội phạm chạy vào được một tuần, lại tự bò ra đi tự thú, toàn thân bị thương, còn đứt một cánh tay.”

Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt: “Còn, còn có diễn đàn?”

“Đương nhiên là có, có điều phải vượt tường*, vả lại hội viên chỉ có mười mấy người, hoàn toàn giữ bí mật.” Nam sinh bên cạnh vẫn đang nói những gì nghe nhìn, Trác Hàng hơi kích động, muốn tiến tới hỏi thăm một chút, học sinh cấp ba mà, đều thích những chuyện kiểu này, càng bí ẩn, càng cảm thấy mong ngóng.

vượt tường: phải dùng phần mềm VPN để fake IP

Lâm Duật Ngôn nói: “Mày cũng muốn vào đó xem hả?”

Trác Hàng: “Tất nhiên muốn, thần tượng của tao ở ngay đó!”

Lâm Duật Ngôn khiếp sợ: “Thần tượng của mày là tội phạm hình sự?”

“Sao có thể!” Trác Hàng nói: “Anh ta là tay anh chị của phố Văn Xương, mười hai tuổi cha mẹ đều mất, vì sinh tồn mới chạy vào.”

chó Phốc

lợn Hà Lan
Bình Luận (0)
Comment