Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 55

Hai người lên lầu lấy ít đồ, lại tiện thể mang theo Hồ Đông Đông định đưa nó về nhà, bà Hồ ngày càng già, nhưng cơ thể coi như khỏe mạnh, nhà mới cách công viên khá gần, mỗi ngày sẽ đi tản bộ rèn luyện cơ thể. Năm đó Cố Diệu Dương trở về đã tìm cho bà cụ một bảo mẫu phụ trách sinh hoạt hằng ngày, nhưng bà cụ không chịu ngồi yên, thường vẫn kiên trì làm ít dưa chua thủ công, bảo Đông Đông đưa tới.

Ngày thường Lâm Duật Ngôn không hay dùng trong ba lô đựng năm sáu bình, xách lên nặng trĩu.

Cố Diệu Dương nhìn không nổi, giơ tay nhận lấy, đeo trên cổ Hồ Đông Đông. Chuyện này nếu đặt ở ngày thường, Đông Đông chắc chắn phải gào to phàn nàn vài câu, ai ngờ hôm nay trung thực lạ thường, lúc sắp đi đến cửa, còn luôn che nửa bên mặt trốn bên cạnh Cố Diệu Dương.

Cố Diệu Dương liếc nó, “Làm gì đấy?”

Hồ Đông Đông căng thẳng: “Không, không có việc gì.” Lại gọi Lâm Duật Ngôn một tiếng, chỉ vào cửa nói: “Anh Duật Ngôn, sao người kia vẫn chưa đi?”

Lâm Duật Ngôn thuận ngón tay nhìn sang, quả nhiên trông thấy Uông Kỳ ngồi trên bậc thang ở cửa phòng vẽ tranh. Trước tiên cậu bảo Cố Diệu Dương đợi một lát, rồi đi tới.

Cố Diệu Dương gật đầu, xoay người nhìn Hồ Đông Đông lấm la lấm lét từ trên xuống dưới, “Một trường?”

Hồ Đông Đông hoàn chỉnh đáp một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Diệu Dương, cũng không biết đã làm việc gì trái với lương tâm, sợ vị bạn cùng trường này vạch trần nó.

Tiếng chuông gió “leng keng leng keng” vang lên lại dừng, Uông Kỳ nghe thấy tiếng bước chân vừa định quay đầu, phát hiện Lâm Duật Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh nó.

“Cậu với ba cậu, tại sao phải làm vậy?” Lâm Duật Ngôn luôn luôn trực tiếp, nghĩ không thông, thì hỏi thẳng.

Hình như Uông Kỳ cũng đoán được bị phát hiện rồi, cắn miệng nghĩ ngợi, mới nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của em.”

Trong nhà Uông Kỳ không có tiền, cha là công nhân bốc vác không có văn hóa gì, chỉ có thể dựa vào khuân vác miễn cưỡng cung cấp cho con trai đi học. Bởi vì con trai thích vẽ tranh từ nhỏ, lúc vợ còn, hai người vẫn cố gắng tiết kiệm tiền muốn cho con trai thi trường nghệ thuật, nhưng làm sao tính được số trời, vợ bị bệnh nặng, tiêu hết tất cả số tiền tích góp nợ rất nhiều tiền, cuối cùng vẫn đi. Ba Uông trông như thô lỗ, thật ra là kiểu người bướng bỉnh, khổ nữa mệt nữa cũng không thể khổ vợ con, mắt thấy Uông Kỳ sắp lên lớp mười một, vẫn chưa từng nghiêm túc học vẽ tranh, muốn đăng ký cho con cái lớp mỹ thuật, nhưng học phí thật sự rất đắt, trong nhà còn có rất nhiều nợ nần chưa trả. Trùng hợp ngày ấy, trong nhà xưởng ba Uông làm việc truyền ra một chuyện, nói một con sâu rượu tổ bọn họ  cả ngày bạo hành gia đình con cái, bị phê bình giáo dục sao đó tạm giữ mười lăm ngày, đứa con nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, cho tiền cho quà còn có người định giúp nó đi học.

“Sau đó ba em, muốn thử cách này xem, nhưng ông ấy không ngờ thầy lợi hại như thế, tối hôm qua bị dọa đến không dám đi ngủ, sợ chị Linh tìm tới cửa.”

Lâm Duật Ngôn nghe xong vẻ mặt phức tạp, làm thế nào cũng không ngờ, lần đầu tiên đánh nhau trên đường, đối thủ cũng sợ giống như cậu.

“Vậy em, không ngăn cản ông ấy à?”

Uông Kỳ im lặng một hồi, thành thật nói: “Thực ra em cũng mang theo tâm lý gặp may, hy vọng có thể có người thương xót em, giúp em một chút là được rồi.”

Lâm Duật Ngôn cười nói: “Em còn rất thành thật.”

Uông Kỳ lắc đầu: “Là em lừa anh.”

Lâm Duật Ngôn không so đo chuyện này với nó, ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ mỗi người đều có lòng thông cảm, tỉ như vừa rồi em đã nói cảnh ngộ chân thực của em, anh cũng cảm thấy em rất đáng thương. Nhưng anh có thể sẽ không đi giúp em, bởi vì anh cảm thấy, dựa vào lòng thương cảm của người khác để sống tiếp, không bằng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình để sống tiếp.”

Dừng hai giây lại nói: “Nếu em muốn học vẽ tranh cũng có thể. Không có tiền cũng được, vậy em có gì để trao đổi với anh không?” Nói rồi, lại cố ý chỉ chỉ tờ quảng cáo thông báo tuyển người dán trên cửa kính.

Uông Kỳ quay đầu nhìn một chút, lập tức đứng lên: “Em, em có thể tới đây quét dọn vệ sinh không?”

Lâm Duật Ngôn liên tục gật đầu, cười nói: “Có thể.”

Tiễn Uông Kỳ đi, lại đưa Hồ Đông Đông lấm la lấm lét về nhà, Cố Diệu Dương mới đánh tay lái đi về phía nhà mình với Lâm Duật Ngôn.

Tâm trạng Lâm Duật Ngôn không tệ, dọc đường đi đều ngâm nga bài hát, Cố Diệu Dương thản nhiên liếc cậu một cái, ngón tay gõ gõ trên vô lăng. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên ngón áp út đeo nhẫn cưới, chiếc nhẫn là kiểu cơ bản rất đơn giản, lúc Lâm Duật Ngôn đi học nhất định phải vừa học vừa làm, tích góp tiền lương mấy năm, mua trước khi kết hôn.

“Em rất vui?” Cố Diệu Dương đột nhiên mở miệng, ngắt lời ca không đúng nhịp điệu của Lâm Duật Ngôn.

“Đúng á.” Lâm Duật Ngôn nói: “Em không ngờ đứa trẻ kia sẽ chủ động nhận lỗi, thú thật em vẫn thật sự muốn dạy nó.”

Cố Diệu Dương hỏi: “Tại sao? Nó có gì đặc biệt?”

Lâm Duật Ngôn ngẫm nghĩ, “Hình như cũng không có, đại khái có điểm giống em hồi bé? Muốn học vẽ tranh, còn hơi rụt rè?”

Cố Diệu Dương nói: “Nó không rụt rè, ở trước mặt em vẫn luôn rất bình tĩnh, rõ ràng đã biết cách của ngày hôm qua không thể thực hiện được, đã đổi một cách mới.”

Lâm Duật Ngon cảm thấy giọng điệu của hắn hơi là lạ, nghiêng đầu sang hỏi: “Chuyện này không phải rất bình thường ư?”

“Bình thường?”

“Đúng mà, nếu là em, cách thứ nhất không làm được, chắc chắn sẽ nghĩ cách thứ hai.”

“Cho nên em cảm thấy nó rất có đạo lý?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không có đạo lý à? Mục đích của nó chỉ muốn vẽ tranh. Hơn nữa trước đó em đã muốn giúp nó, nó có thể sử dụng cách đúng đắn đến tìm em, em cảm thấy rất vui.”

Cố Diệu Dương lại kéo vấn đề lại: “Vậy tại sao em phải giúp nó? Nó có gì đặc biệt?”

Lâm Duật Ngôn khó hiểu nói: “Hôm nay anh sao thế? Giúp nó là vì nó muốn học vẽ tranh…”

“Trên đường nhiều người muốn học vẽ tranh như vậy, sao em khăng khăng giúp nó? Anh cũng muốn học, sao không thấy em giúp anh?”

“Hả?” Lâm Duật Ngôn kinh ngạc: “Anh vẽ giỏi hơn em, em giúp anh thế nào? Dạy anh làm thế nào vẽ chó phốc thành lợn Hà Lan?”

Cố Diệu Dương kéo căng khóe miệng, biểu cảm chưa thay đổi: “Đây không phải trọng điểm.”

“Vậy trọng điểm là gì?”

“Trọng điểm là vừa nãy em nói những lời kia, làm chuyện kia. Rất có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu không thể xóa đi, trong lòng một đứa trẻ vừa bước vào tuổi dậy thì.”

“Đây không phải rất tốt à?” Lâm Duật Ngôn nói: “Tốt xấu gì bây giờ em cũng là thầy giáo, không nên dạy nó một vài đạo lý đơn giản sao?”

Cố Diệu Dương nói: “Em không sợ nó yêu em?”

“??” Lâm Duật Ngôn khiếp sợ: “Sao có thể?”

Cố Diệu Dương nhướng mày, tiện tay cầm một viên kẹo hoa quả bỏ vào miệng, thản nhiên nói: “Sao không có khả năng? Năm đó em cũng không nói với anh nhiều như thế, cùng lắm chỉ nắm tay anh chạy hai bước, chẳng phải anh đã quyết định em, yêu em rồi?”

Ba giờ sáng.

Ký túc xá giáo viên trên tầng hai của phòng vẽ tranh.

Hứa Trạch đang ngủ say, bị tiếng chuông điện thoại liên tiếp đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, kết nối rồi hỏi: “Hơn nửa đêm làm gì vậy?”

Là Lâm Duật Ngôn gọi điện thoại tới, chẳng nói gì cả, hít mũi một cái trước.

Hứa Trạch nhận ra không đúng, ngồi dậy lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Giọng Lâm Duật Ngôn hơi rầu rĩ, khổ sở nói: “Tôi với Cố Diệu Dương cãi nhau.”

“Cãi nhau?” Chuyện này ngược lại có phần hiếm lạ, mặc dù Hứa Trạch không tính là người chứng kiến nguyên vẹn tình yêu của họ, nhưng cũng biết bọn họ ân ái nhường nào, yêu thương cưng chiều nhau cũng không đủ, sao lại cãi nhau?

Thế là hỏi: “Vì sao?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Anh ấy ghen bậy.”

“…”

Hứa Trạch ngã về giường: “Nửa đêm đánh thức chó rồi giết?”

“Không phải.” Lâm Duật Ngôn một mình ôm đầu gối, mắt đỏ hoe nói: “Có lẽ chúng tôi thập niên chi dương rồi…”
Bình Luận (0)
Comment