Tâm Ý Thành

Chương 10

Bước vào chánh điện, Trình Sở giận dữ đập tay lên bàn khiến cho những tấu chương lần lượt rơi xuống đất, tên thái giám bên cạnh cũng giật mình theo: "Xin hoàng thượng bớt giận". Vị hoàng thượng liền nghiến răng, bớt giận ư? Có thể nguôi được cơn giận này sao, khi mà ban nãy Tô Khiết chỉ vì không muốn thị tẩm mà làm đổ cả giá nến khiến ngài suýt nữa thì chết cháy trong phòng rồi! Nàng ta bất chấp cả mạng sống để bảo vệ lấy thứ tình yêu son sắt đối với Trình Khâm!

Chưa bao giờ Trình Sở thấy cuồng giận đến vậy, kể cả cái cảm giác đố kỵ mà đã khá lâu rồi bây giờ mới trỗi dậy. Kể từ khi người lên ngôi vị chí tôn, Trình Khâm vẫn sống yên phận với cương vị vương gia, bao năm chinh chiến sa trường bảo vệ biên cương Bắc Đại. Ấy vậy mà bây giờ vị hoàng đệ đó lần nữa lại tìm được người nữ nhi mình yêu thương sâu đậm, và chính Trình Sở cũng thấy nàng ta đặc biệt, thế nhưng trong mắt nàng chỉ có Trình Khâm, thử hỏi làm sao người chịu được?

Nếu như là trước đây thì Trình Sở dĩ nhiên sẽ khiến cho Tô Khiết thuộc về mình, thậm chí có thể gây tổn hại cho nàng ta ra sao nhưng rồi người nam nhân ích kỷ độc ác này bỗng nhiên mưu tính về một chuyện nào đó, và tiếp theo quyết định ngồi chờ thử xem Trình Khâm sẽ làm gì, biết đâu lại có vở tuồng thú vị diễn ra!

Khi đó ở Tuỳ cung, Tô Khiết từ từ mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Thái công công. Hắn chậm rãi đỡ Tô tần ngồi dậy, hỏi han tình trạng hiện tại của nàng xong thì liền ra dấu cho đám cung nữ lui ra ngoài, bấy giờ mới hạ giọng:

- Hoàng thượng bị một phen kinh tâm nên đã rời khỏi Tuỳ cung rồi.

Đối diện, Tô Khiết lấy làm nhẹ nhõm, thế ra chuyện mạo hiểm làm ngã giá nến không phải vô ích. Dẫu đây chỉ là kế sách tạm thời trước mắt nhưng thoát khỏi hoàng thượng được lúc nào thì hay lúc ấy.

- Tô tần, ban nãy thái y có đến xem mạch cho người.

- Phải rồi, thái y có nói gì không? Mấy ngày qua ta thấy không khoẻ...

- Người có hỉ mạch rồi, Tô tần.

Tô Khiết tức thì chớp mắt nhìn Thái công công, vị thái giám đó mang gương mặt vô cùng nghiêm túc lẫn căng thẳng, chứng tỏ lời vừa nói kia không phải đùa! Hỉ mạch, có nghĩa nàng mang thai rồi sao? Thảo nào thời gian qua cơ thể nàng lại đột nhiên biến đổi như vậy, hoá ra là do mang thai. Khẽ khàng đặt tay lên bụng mình, nàng chợt mỉm cười, đứa trẻ này là giọt máu của vương gia! Đang lâng lâng hạnh phúc thì nàng liền nghe Thái công công cất tiếng:

- Đây là lần đầu tiên hoàng thượng đến Tuỳ cung, vậy đứa trẻ đó...

- Công công, chuyện này tuyệt đối không được để hoàng thượng biết!

- Thế nghĩa là đứa trẻ trong bụng người có liên quan đến Viễn Phù Vương?

Nhận được cái gật đầu thật khẽ từ Tô Khiết, Thái công công lắc đầu thở dài. Quả nhiên chẳng sai! Trước, hắn thắc mắc cớ sao thất vương gia lại không muốn người nữ nhi này được sủng hạnh, nếu nàng ta trở thành ái phi thì đây là việc tốt cho vương phủ, bây giờ thì hắn đã hiểu là do ngài yêu Tô Khiết! Cũng chẳng hiểu ra làm sao nàng lại mang thai với vương gia, chuyện này xem ra rắc rối đây!

- Tô tần yên tâm, Viễn Phù Vương đối với nô tài không bạc nên sẽ không phản trắc lại ngài ấy, nô tài cũng căn dặn thái y tuyệt đối giữ kín chuyện này với hoàng thượng. Điều bây giờ chỉ còn chờ xem, vương gia sẽ tính toán như thế nào...

Tô Khiết cảm giác ngực như có gì đè nặng, nửa thấy vui mừng nửa lại vô cùng lo lắng. Trong bụng nàng là đứa con của Trình Khâm, cho dù Thái công công bịt kín việc tày trời này thì cũng không kéo dài được bao lâu. Giả như hoàng thượng biết được, nàng và cả con nhất định không thoát khỏi cái chết! Áp hai bàn tay lên bụng mình, nàng hi vọng vương gia sẽ sớm đưa mẹ con nàng rời khỏi cung...

Tất nhiên, Trình Khâm không thể không biết cái chuyện đêm nay hoàng thượng đã đến Tuỳ cung và muốn thị tẩm Tô Khiết, kể cả việc lửa đột nhiên bốc cháy ở trong phòng làm kinh động hoàng thượng, còn Tô Khiết thì may mắn được cứu thoát. Người báo lại cho ngài hay tất cả sự tình, là Ân Kiện! Và cũng chính hắn đã nhảy vào cửa sổ để cứu Tô tần vừa ngất đi lúc đó.

Từ nãy đến giờ, Trình Khâm cứ đi qua đi lại trong thư phòng, dáng vẻ sốt ruột khó tả. Ngài liên tục tự hỏi, tại sao hoàng thượng lại muốn thị tẩm Tô Khiết sau khi ngài đã xin được ban phi? Lý nào hoàng thượng lần nữa lại muốn đoạt lấy người nữ nhi mà ngài yêu thương? Nhớ lại sáng nay, vẻ mặt cùng lời nói từ người đều nhỏ nhẹ khiến ngài cứ ngỡ rằng sự việc sẽ không đến nỗi tồi tệ, nào ngờ... Rốt cuộc, trong lòng hoàng huynh đó sự đố kỵ vẫn chẳng hề thay đổi!

- Vương gia có dự tính gì không?

- Đến nước này, ta không thể tiếp tục để Khiết Khiết ở trong cung nữa. Sáng sớm ngày mai ta phải vào cung gặp hoàng thượng để nói rõ!

- Liệu hoàng thượng có đồng ý ban phi?

- Ta sẽ cố gắng thuyết phục người, hi vọng người sẽ nể tình.

- Vương gia phải cứu Tô Khiết, vì Tô Khiết đã mang thai...

Vị vương gia thâm trầm này lập tức nhìn thuộc hạ, như thể chưa kịp nghe rõ những điều vừa rồi. Bước lên phía trước một chút, Ân Kiện nói rõ ràng hơn:

- Thái công công đã báo lại cho thuộc hạ biết, thái y chuẩn mạch cho Tô tần và khẳng định là hỉ mạch. Vương gia, đứa trẻ ấy có phải là của ngài?

Không đáp lời thuộc hạ, Trình Khâm chậm rãi ngồi xuống ghế, đôi mắt đứng yên lúc này vẫn còn hiện rõ sự bất ngờ và tiếp theo liền nhen nhúm một niềm vui không thể nói thành lời. Khiết Khiết đã mang thai, đứa trẻ đó chính là giọt máu của ngài, là kết tinh tình yêu của đêm đáng nhớ ấy. Bỗng nhiên ngài thấy mơ hồ lắm, khi những điều hạnh phúc cứ lần lượt kéo đến.

- Ngày mai cho dù thế nào đi nữa, ta cũng bằng mọi giá đưa Khiết Khiết trở về!

Đôi mắt trở nên sâu thẳm, Trình Khâm đang nghĩ đến cái giá phải đánh đổi.

*****

Trình Sở biết rõ Trình Khâm sẽ đến diện kiến nên có ý bắn cung ở vườn thượng uyển cốt để chờ, vì vậy lúc vị vương gia xuất hiện thì hoàng thượng vẫn điềm nhiên lắp tên vào cung rồi bắn, bên tai nghe rõ câu hành lễ quen thuộc. Đưa cung cho tên thị vệ, Trình Sở thấy Trình Khâm đứng yên lặng trong chiếc áo khoác lông chồn cao sang, liền khoát tay cho miễn lễ.

- Ngươi đến đây vì chuyện của Tô tần đêm qua?

- Đúng vậy thưa hoàng thượng, thần đệ cúi mong người hãy ban phi!

- Ngươi biết tranh đoạt nữ nhi với thiên tử thì sẽ ra sao không, thất vương gia?

Mau chóng và chẳng hề nghĩ ngợi, Trình Khâm quỳ xuống đồng thời nói rõ:

- Từ nhỏ đến lớn, bất kỳ điều gì hoàng thượng muốn thì thần đệ đều nhường hết, từ thứ nhỏ nhất cho đến lớn nhất, từ không quan trọng cho đến rất quan trọng. Vì người, thần đệ đã tự biến mình thành kẻ thụt lùi ở trước mặt tiên đế, thậm chí không dám có ý định tranh đoạt ngôi vị thái tử, kể cả cái chết của mẫu phi và cả Tôn tiểu thư cũng không muốn oán trách người.

- Trình Khâm, ngươi hận trẫm lắm đúng không?

- Phải, thần đệ từng rất oán hận hoàng thượng, nhưng cũng từ lâu rồi thần đã không còn sức lực để hận người nữa! Thần đệ hiểu rõ cương vị và bổn phận cũng như số mệnh của mình, vì vậy chưa bao giờ làm trái bất kỳ điều gì hoàng thượng muốn! Thần đệ bao nhiêu năm chinh chiến, chẳng màng hư vinh chức tước, một lòng phục vụ người. Giờ đây, Trình Khâm này chỉ mong muốn được cùng nữ nhi mình yêu thương sống bên nhau, chỉ cần nàng ấy thôi là đủ.

- Tô Khiết đối với ngươi quan trọng đến vậy sao?

- Khiết Khiết là người duy nhất trong kiếp này, thần đệ không muốn từ bỏ!

Trình Sở chăm chú nhìn Trình Khâm với vẻ hoàn toàn tĩnh lặng, bởi đây là lần đầu tiên vị hoàng thượng nhận ra ánh mắt buồn bã ấy kiên tâm đến như vậy, là lần đầu tiên người có chút dao động khi hiểu thế nào là yêu ai đó đến sâu đậm và cũng là lần đầu người biết rằng, cuối cùng hoàng đệ này cũng đã tìm thấy tâm ý thật sự!

- Với chiến công của ngươi, việc được ban một phi tần nhỏ bé là chuyện không khó, tuy nhiên trẫm vẫn muốn đổi lấy từ ngươi một thứ khác.

- Có phải hoàng thượng ám chỉ thành Nghê Hoàng?

Trình Sở hài lòng trước sự nhanh nhạy từ Trình Khâm, liền bảo ngài đứng dậy.

- Hoá ra ngươi cũng đã chuẩn bị cả rồi.

- Thành Nghê Hoàng chủ lực về quân sự do nắm giữ một nửa binh lực của Bắc Đại. Vì cùng tiên đế Nam chinh Bắc chiến nên thần đệ được người giao phó chủ quản thành Nghê Hoàng. Ngoài Yên Kinh - kinh thành nơi thiên tử tại trị, còn có bốn thế lực lớn của bốn vương gia vây quanh. Nếu không tính thần đệ thì còn lại là nhị vương gia, lục vương gia và thập vương gia. Giả như bây giờ người nắm giữ thành Nghê Hoàng thì việc thâu tóm các thế lực kia đã không còn khó khăn nữa.

- Trình Khâm à, ngươi chưa bao giờ làm trẫm thất vọng. Nếu đã biết rõ ràng như vậy thì ngươi quyết định thế nào?

- Thần đệ chinh chiến nhiều năm, công lao tước vị đều đã đủ, cho dù bây giờ chỉ làm một vương gia không binh quyền thì cũng chẳng có gì oán trách. Huống hồ, thần đệ giao binh lực lại cho hoàng thượng, âu cũng là lẽ đương nhiên.

- Khá khen cho thất vương gia anh dũng uy phong, chấp nhận vì một nữ nhi mà từ bỏ binh quyền bao năm qua.

Một kẻ luôn có mọi thứ như Trình Sở mãi mãi không thể hiểu được cảm giác của người chưa bao giờ nắm giữ được điều gì mình muốn như Trình Khâm. Là đơn độc, là trống rỗng, là khổ đau và không hiểu thế nào là hạnh phúc, vì thế chỉ cần được giữ lấy thứ quan trọng nhất thì ngài cam tâm từ bỏ tước vị lẫn danh quyền. Chưa kể, Trình Sở đâu biết rằng ngoài Tô Khiết ra thì giờ đây Trình Khâm còn phải bảo vệ đứa con ở trong bụng nàng...

- Được rồi, trẫm sẽ ban Tô tần cho ngươi, đổi lại sẽ lấy toàn bộ binh quyền của thành Nghê Hoàng, ngươi hãy đưa binh phù cho trẫm.

- Thần đệ muốn chắc chắn rằng Khiết Khiết đã về đến vương phủ.

Dù gì Trình Khâm cũng là người mưu tính kỹ càng nên việc đòi hỏi này chẳng có gì phải ngạc nhiên. Tâm tư Trình Sở khó lường vì vậy cẩn thận vẫn hơn!

Thiết nghĩ thất hoàng đệ còn chưa bị ái tình làm cho mu muội đầu óc, vị hoàng thượng cười nhạt một tiếng, tiếp theo lệnh cho người đưa Tô Khiết về vương phủ.

Độ hai canh giờ sau, vệ quân trở về bẩm báo Tô tần đã về đến vương phủ an toàn, bấy giờ Trình Sở liền nhìn sang Trình Khâm hệt muốn hỏi, đã được chưa?

- Thần đệ cảm tạ long ân của hoàng thượng!

Dâng binh phù xong, Trình Khâm quỳ xuống hành lễ rồi đứng dậy rời đi.

Mân mê tấm binh phù mà bao năm qua luôn muốn nắm trong tay, vành môi Trình Sở cong lên đầy thoả mãn đồng thời trong đôi mắt ấy phản chiếu rõ ràng sự thâm độc, chẳng hề chần chừ ra lệnh cho tên công công hầu bên cạnh: "Cho gọi Quý phu nhân của thất vương gia đến gặp trẫm! Nhớ, tuyệt đối phải bí mật!".

*****

Vừa bước chân vào cổng vương phủ, Trình Khâm đã nghe tiếng gọi thật lớn của Tô Khiết, cùng lúc bóng dáng nàng chạy vội đến chỗ ngài. Bắc Đại đang lúc trở trời, mọi thứ trở nên ẩm ướt hơn với những trận mưa rả rích ngày đêm, lúc ở trong cung ngài thấy trời còn hanh nắng thế mà về đến đây trời đã mưa to rồi. Và Tô Khiết chẳng màng đến chuyện mưa gió, cứ hối hả chạy ra ngoài đón ngài.

- Khiết Khiết, sao ngươi lại chạy ra ngoài đây?

- Thấy vương gia, Khiết Khiết rất vui!

- Ngươi thật là, chẳng biết quý sức khoẻ gì cả, lại còn đang mang thai nữa.

- Vương gia biết rồi sao?

- Bất cứ chuyện gì của ngươi, ta đều biết hết.

Lúc cả hai đã chạy vào hành lang trú mưa, Trình Khâm quan sát khắp người Tô Khiết, thân thể nàng đều ướt từ trên xuống dưới. Thật không biết nói gì với nàng, cứ y hệt một đứa trẻ quen được ngài chăm sóc chở che. Vương gia cởi áo khoác lông ra phủ lên người Tô Khiết, rồi bảo mau về phòng thay y phục! Nói xong, ngài lập tức bế lấy nàng, bước vội về phòng ngủ khi ngoài kia mưa tuôn trắng xoá.

Mặc Tô Khiết nói mình có thể tự thay y phục nhưng Trình Khâm vẫn chẳng hề bận tâm, nhanh chóng trút bỏ từng lớp vải lụa đẫm nước ra khỏi người nàng. Thân thể trắng ngần ướt đẫm cứ run rẩy, vì lạnh và vì ngượng ngùng. Dù cho đêm đó ngài và nàng đã cùng nhau ân ái, tấm thân trần trụi này đều phô bày ra hết trong mắt ngài thế nhưng bây giờ nàng vẫn rất xấu hổ. Thấy Tô Khiết bắt chéo hai tay ở trước ngực như muốn che giấu, vương gia điềm nhiên bảo:

- Nếu ngươi biết thẹn như vậy thì lần sau đừng để bản thân bị ướt nữa.

Tô Khiết nhận ra, lời vương gia nói quả nhiên đúng đắn. Đã trưởng thành thế này rồi mà sao nàng vẫn luôn làm những chuyện khiến ngài khiển trách.

Trình Khâm chậm rãi lau hết lớp nước trên người Tô Khiết, làn da nàng mỏng manh quá, trắng muốt như hoa lan, chạm đến đâu là sẽ thấy ửng hồng ngay, vì vậy ngài phải thật nhẹ nhàng. Sự mềm mại của chiếc khăn cọ nhè nhẹ vào người cộng thêm bàn tay dịu dàng chậm rãi kia, dường như tay ngài đang vuốt ve âu yếm thân thể mình bất giác khiến nàng bứt rứt kỳ lạ. Từ cổ, vai, ngực, eo, mông và cả tay chân nàng đều được ngài lau chùi cẩn thận kỹ lưỡng, cả ánh mắt ngài cũng men theo từng đường nét mỹ miều đó. Ôi, nàng sắp chết vì ngượng!

Trình Khâm đem cả thân thể trần trụi của Tô Khiết quấn vào trong chăn ấm, tiếp theo bế nàng đến bên trường kỷ đặt xuống, mang nàng ôm chặt vào trong lòng. Bên ngoài mưa vẫn rơi, trong phòng được ủ ấm bởi vòng tay to lớn của vương gia, Tô Khiết chưa bao giờ cảm giác êm đềm và hạnh phúc đến thế. Cúi xuống nhìn nàng đang áp mặt lên ngực mình, mắt nhắm lim dim, cổ và bờ vai lộ ra khỏi tấm chăn dày quấn ngang, Trình Khâm hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà.

- Chuyện đêm qua ở Tuỳ cung, ta đã biết cả rồi. Có phải chính ngươi làm đổ giá nến không? Việc liều lĩnh như vậy cũng dám làm à? May là có Ân Kiện cứu ngươi.

Nghe trách, Tô Khiết chậm rãi mở mắt ra rồi lại chậm rãi ngước mặt lên nhìn:

- Khiết Khiết làm vậy để thoát khỏi hoàng thượng.

- Được rồi, chuyện cũng đã qua, thật tốt khi ngươi vẫn bình an. Kể từ giờ ngươi cứ an tâm ở lại vương phủ, đã có ta ở bên cạnh rồi.

- Khiết Khiết không tin được hoàng thượng chấp nhận ban phi cho ngài.

- Trên đời này chẳng có chuyện gì dễ dàng, để có được ngươi thì ta phải dùng thứ khác đánh đổi. Đó là giao binh quyền thành Nghê Hoàng cho hoàng thượng.

- Nếu vậy thì từ giờ, vương gia sẽ thế nào?

- Ta sẽ là một vương gia bình thường sống bên cạnh vương phi của mình.

- Nhưng liệu hoàng thượng có còn gây khó dễ gì cho ngài?

- Ta đã cho thứ mà hoàng thượng muốn nhất, vả lại ta bây giờ không còn là thế lực khiến người lo ngại nữa. Dù gì ta và người cũng là huynh đệ ruột, có căm ghét đến mấy cũng sẽ không đến mức tuyệt đường sống của ta. Điều ta muốn lúc này là sống bình yên bên cạnh ngươi, Khiết Khiết và cả đứa bé này nữa.

Dứt lời, Trình Khâm đưa tay vào trong chăn, xoa nhẹ lên chiếc bụng nhẵn nhụi đang khẽ co lại do giật mình trước sự va chạm nóng hổi kia. Từ nãy đến giờ thì không sao, nhưng chỉ vừa được vuốt ve một chút thì Tô Khiết đã bối rối rồi. Kể từ lúc nào, thân thể này đã nhạy cảm như vậy? Hay vì người đang chạm vào nàng chính là vương gia nên nàng mới mẫn cảm đến thế? Như hiểu Tô Khiết đang nghĩ gì khi gò má đỏ bừng lên, Trình Khâm ý nhị càng xoa nắn chiếc bụng nhẵn mịn, chồm người dậy một chút để kề môi cắn nhẹ vành tai nàng, thì thầm:

- Cơ thể ngươi thích ta chạm vào sao, lần nào cũng đều phản ứng như vậy.

Tô Khiết thẹn thùng đỏ cả tai, liền chống chế bằng một câu thừa thãi:

- Khiết Khiết khát nước ạ...

Kín đáo mỉm cười, Trình Khâm quay qua chiếc bàn bên cạnh, rót rượu vào trong ly rồi cầm lên, nhưng thay vì đưa nó cho Tô Khiết thì ngài liền uống cạn. Trong khi nàng vẫn còn khó hiểu thì vị vương gia lãnh ngạo đó liền buông tay làm rơi chiếc ly xuống đất, âm thanh va chạm vừa vang lên thì cũng là lúc ngài nắm giữ chiếc gáy nhỏ nhắn đồng thời đặt môi lên bờ môi hé mở vì chờ nước kia. Dẫu đang hôn ấy thế Tô Khiết thấy đôi mắt ngài vẫn nhìn mình như đang cười, dòng rượu trắng từ môi ngài chảy truyền qua môi nàng, mùi thơm dâng lên thấm đượm. Ngài cứ làm như thế khá nhiều lần, uống rượu rồi hôn nàng.

- Ngươi hết khát chưa?

- Vương gia... Khiết Khiết sẽ say...

- Thì ngươi cứ say.
Bình Luận (0)
Comment