Tàn [Alltake]

Chương 4


Nụ cười của cậu làm ông bố đã sợ càng thêm sợ.

Thẩm phán ra hiệu cho cậu nói. Cậu gật đầu rồi bắt đầu trình bày

-" Đầu tiên, con xin chào tất cả mọi người. Con là Hanagaki Takemichi 5 tuổi. Con là con của bọn họ"
-" Con biết là bọn họ đang ly hôn và giành quyền nuôi dưỡng con nhưng mọi người ít ra phải cho con quyền lựa chọn chứ. Tại sao thẩm phán là người ngoài mà có quyền lựa chọn cho cuộc đời của con? Con là con người mà con có quyền lựa chọn chứ, không ai hỏi ý kiến của con mà tự mình quyết định vậy"

Mọi người bất ngờ trước lời nói của cậu. Cái phóng viên thì liên tục ghi ghi chép chép. Đây sẽ là chủ đề hot. Mẹ cậu thì bất ngờ vì đứa con của mình đã trưởng thành thật rồi. Còn bố cậu sợ toát mồ hôi lạnh.
-" Takemichi tại sao con lại ăn nói như vậy. Mau ra ngoài đi. Bố mẹ sẽ giải quyết nhanh. Rồi bố sẽ dẫn con đi ăn đi chơi nha"

Thẩm phán ra dấu im lặng. Rồi hỏi cậu
-" Được, dựa theo luật thì đúng là con được quyền chọn. Vậy con chọn ai?"

-" Con chọn mẹ"

Người mẹ mừng rỡ rơi nước mắt. Bà trước nay lạnh nhạt với cậu, bà ít tâm sự hay nói chuyện với cậu. Mọi điều bà quan tâm đều thể hiện qua hành động. Còn bố cậu thì vẻ tức giận hiện rõ trên mặt. Hậm hực định lên tiếng thì luật sư đã khéo áo ngăn ông lại.


Thẩm phán tiếp tục hỏi -" Lí do tại sao con chọn mẹ. Theo như ở đây, mẹ con có vẻ không quan tâm con nhiều hơn bố con. Và bố con sẽ chu cấp đầy đủ cho con hơn là mẹ"

-" KHÔNG. CON CHỌN MẸ. Có rất nhiều lí do giờ con sẽ nói"_Cậu nói lớn cố ý nhấn mạnh

-" Thứ nhất, mẹ và bố cưới nhau là bị ép buộc. Thứ hai, mẹ vẫn luôn quan tâm con nhưng không phải là lời nói mà là hành động. Thứ ba, con không quan tâm chu cấp tiền bạc gì hết. Con có thể tự lo con lớn rồi. Bây giờ thay vì nói thì hãy kiểm chứng đi"

-" Kiểm chứng?"

-" Ngài sẽ hỏi vài câu hỏi của cuộc sống bth, bố mẹ và con viết đáp án vào giấy, sau đó so kết quả là xong, mong thẩm phán chấp nhận"

-" Ừm ý tưởng rất hay, truyền cho mỗi người giấy và bút"

-" Câu hỏi đầu tiên. Cậu bé thích ăn gì?"
Căn phòng yên tĩnh, có thể thấy đc tiếng sột xoạt ghi trên giấy

-" Câu thứ 2. Cậu bé thích làm gì mỗi thời gian rãnh?"
...
-" Câu thứ 3. Cậu bé thích chơi thứ gì?"
...
-" Câu thứ 4. Cậu bé ghét ăn cái gì?"
...
-" Câu cuối cùng. Buổi tối cậu bé thường làm gì?"

-" Rồi mỗi người tự đọc đáp án lên. Đáp án đã được viết lên giấy rồi. Không được quyền thay đổi"

-" Câu thứ nhất "

-" Con trai thích ăn đồ ngọt, các loại bánh kẹo. Nhưng đặc biệt thích ăn bánh kem dâu tây"_người mẹ bình tĩnh trả lời
Bố cậu thì ngược lại ông chả biết gì về cậu cả. Thấy người mẹ có câu trả lời khác làm ông run sợ lấp bấp trả lời -" Con-con trai thích...ăn mì Ramen"

-" Mẹ trả lời chính xác"


Mọi người trong phòng che miệng ngăn không được cười nhưng vẫn nghe được một số âm thanh khúc khích

-" Câu thứ hai "

-" Thời gian rãnh thằng bé thường đến thư viện gần nhà đọc sách"_Bà đã vô tình thấy cậu hay đến thư viện, hỏi người quản lý thì biết thời gian rãnh là cậu chạy đến đây đọc sách
-" Thời gian rãnh, Takemichi thường đi chơi xung quanh nhà"_Bố cậu không nghĩ là con trai mình sẽ đọc sách. Ông nghĩ là con trai thì thường sẽ hay đi chơi

-" Câu trả lời chính xác là của mẹ"

Bà mừng rỡ, nước mắt túa ra, vừa lau vừa nhìn cậu cười

-" Câu thứ ba "

-" Takemichi rất thích chơi nhạc cụ, trong phòng thằng bé có một cây sáo trúc "_Mẹ cậu đã từng thấy cậu thổi sáo. Cậu thổi rất hay, cậu đã học ở trong sách. Cậu còn mượn sách về các loại nhạc cụ nữa. (Bịa nha ae tui k bt Takemichi có thích k nx)
Bố cậu suy nghĩ ngược lại. Ông tặng cho cậu quả bóng và trò chơi game. Cậu có vẻ rất thích nên ông nghĩ là con trai thì chỉ thích đá bóng và chơi game thôi -" Con trai thích đá bóng và chơi game"

-" Của mẹ lại đúng"_Cậu nói rồi còn chìa cây sáo ra cho mọi người xem

Ông bố bây giờ rất tức giận. Ông đập bàn quát lên -" Mấy cái đó đàn bà ở nhà nên biết. Chứ tôi đi làm tôi có biết GÌ đâu"

Hửm lời nói của ông vô lý vcl. Vừa nãy ổng vừa nói là ổng hay nói chuyện với cậu, còn mẹ thì không. Giờ ổng lại nói là người mẹ biết ổng đi làm nên không biết. Thật là xuất sắc.


-" Đủ rồi. Quyền lựa chọn của con đã được chấp thuận. Con sẽ sống với mẹ con"

-" Không công bằng thưa tòa. Đó là việc làm của phụ nữ nên tôi không biết thưa tòa"

Mẹ cậu vui sướng vì đã giành lại được cậu bà thầm nghĩ
"Cảm ơn ông trời, sau tất cả. Ngài đã ban cho con một đứa con ngoan và hiểu chuyện. Con hứa sẽ bảo vệ thằng bé."
"Thằng bé đã thật sự trưởng thành rồi. Ta yêu con Takemichi. Con là báu vật trời ban cho ta"

-" Ngưng, chẳng phải lúc nãy ông đã nói là người mẹ không quan tâm con sao. 5 câu hỏi thì bà ấy đã trả lời đúng hết 3 câu rồi. Những câu hỏi này sẽ nói lên được sự quan sát và chăm sóc. Ông nói xem ông đã bao giờ quan sát tôi chưa. Và có lựa chọn tôi cũng chọn mẹ thôi. Thà sống khổ còn hơn sống bẩn. Tôi muốn tố cáo ông vì tội ăn hối lộ. Thưa tòa đây là bằng chứng"_Cậu nói rồi lụt trong cặp ra một tệp giấy dày

Sau khi xem và đối chứng. Tòa tuyên án cho bố cậu 10 năm tù. Cuộc đời của ông đã sụp đổ. Nhưng cậu chưa bỏ qua cho ông dễ vậy đâu. Ông phải xuống mồ, chính tay cậu sẽ tiễn ông xuống mồ.

Mẹ chạy tới òa khóc ôm chầm lấy cậu. Cậu cười tươi ôm lấy mẹ. Đây là nụ cười thật đầu tiên sau khi cậu sống lại.
/tách/

______________________________

Bình Luận (0)
Comment