Dư Xán Nhi nhìn hắn
một cái, “Hề Thành, ta vừa rồi thấy ngươi bơi cũng không tệ lắm, có phải ngươi thường hay bơi ở Ngọc Hà không?”
Hề Thành thè lưỡi, “Dư thúc, không nói gạt thúc, gia gia không để ta tới
gần bờ sông, hôm nay là lần đầu tiên ta xuống sông đó. Nhưng thúc ngàn
vạn không cần nói cho gia gia biết nha.”
Dư Xán Nhi thật sâu nhìn hắn một cái, qua hồi lâu, mới vươn ngón út, “Ta
sẽ giữ bí mật này cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc.”
“Dư thúc, chuyện gì a?” Hề Thành nghi nói.
“Tương lai nếu ta muốn ngươi giúp ta một việc thì ngươi phải nhớ hôm nay thiếu ân tình này, vô luận chuyện gì cũng phải cố sức hoàn thành, tuyệt đối
không thể đổi ý.”
Hề Thành tuy rằng kỳ
quái, nhưng trong miệng vẫn đáp ứng nói: “Ta thiếu Dư thúc một cái mệnh, tất nhiên là lấy cái gì báo đáp cũng không quá đáng. Ta đáp ứng thúc là được.”
Dư Xán ở vỗ vai hắn một cái, liền đứng dậy rời đi. Hề Thành bởi vì vừa rồi đã chịu kinh hách nên cũng
không còn tâm trí ở lại chơi đùa. Hắn mặc xong quần áo, vừa mới chuẩn bị đi thì sau lưng lại truyền đến tiếng Nhị Ngưu Tử “Vịt lên cạn, như thế
nào, sợ rồi sao? Chết sống cũng không dám xuống nước có phải hay không?”
Hề Thành hướng hắn làm cái mặt quỷ, “Ta đều đã ở trong nước bơi qua mấy
vòng ngươi mới tới. Ta hiện tại không có hứng thú, chuẩn bị đi về đây.”
Nhị Ngưu Tử dùng đầu ngón tay ở trên mặt vuốt vài cái, “Căn bản là ngươi sợ đi. Đồ nhát gan, hài tử toàn thôn này đều biết ngươi lá gan nhỏ nhất.”
Hề Thành làm sao buông tha hắn liền chạy tới nắm khuôn mặt mập mạp của Nhị Ngưu Tử, hai người liền triền thành một đống, vừa đánh vừa đi đến đâì
cầu bên kia. Đi đến nửa đường, trong rừng cây bên cạnh bỗng xuất hiện
một người. Người nọ ở trong rừng lung lay hai cái rồi lập tức lại chui
vào trong rừng không thấy khiến hai đứa nhỏ sợ tới mức dừng đánh nhau,
ngốc ngốc nhìn phương hướng người nọ biến mất.
“Vừa rồi là người hay…… quỷ vậy?” Nhị Ngưu Tử nói lắp bắp, chỉ vào đám cây cối rồi vội trốn sau lưng Hề Thành.
“Ban ngày ban mặt, nơi nào có quỷ chứ?” Hề Thành cũng sợ, nhưng hắn mới vừa
bị mắng là kẻ nhát gan nên tất nhiên là không thể lại lộ ra nửa phần sợ
hãi, chỉ có thể giả vờ nhẹ nhàng vỗ vỗ Nhị Ngưu Tử, “Ai, ngươi không
phải là sợ rồi sao? Xem ra kẻ nhát gan nhất trong thôn không phải ta
nha.”
“Ai…… Ai sợ hãi? Đi, chúng ta đi coi một chút, ai không dám đi là vương bát đản.”
“Đi liền đi.” Hề Thành nuốt một ngụm nước miếng, dẫn đầu đi tới lan can cầu nhìn xuống. Hắn quay đầu lại, khiêu khích nhìn Nhị Ngưu Tử, “Cùng đi
không?”
Nhị Ngưu Tử lại sợ cũng không
muốn làm vương bát đản. Hắn cũng chỉ có thể nhảy qua lan can, song song
cùng với Hề Thành đi đến. Hai người bước chân thùng thùng, không biết
để chứng minh mình gan dạ sáng suốt hay tự cho mình thêm can đảm.
Rừng cây mùa hạ cành lá sum xuê, đồ vật cách vài thước thì đã thấy không rõ
lắm. Ánh mặt trời cũng bị đám cành lá đó ở trên đỉnh đầu che lấp mất,
nửa tia sáng cũng không chui lọt. Khắp rừng cây âm u ẩm ướt, thoạt nhìn
giống như một địa phương quỷ quái thích tụ tập.
Hề Thành cùng Nhị Ngưu Tử vừa rảo bước tiến vào trong rừng cây thì đã hối
hận, nhưng ai cũng không chịu đề nghị rời đi trước. Bởi vì ai mở miệng
trước đều sẽ bị đối phương bắt lấy nhược điểm cả đời. Cái giá này quá
lớn, bọn họ không ai chịu nhận.
Vì thế
hai người chỉ có thể căng da đầu, đi bước một vào sâu trong rừng, chẳng
qua bước chân của bọn họ càng lúc càng chậm, trong lòng cũng thấp thỏm,
lên xuống phập phồng.
Đi trong chốc lát,
một tòa miếu nhỏ như ẩn như hiện lộ ra ở một góc, Nhị Ngưu Tử thọc thọc
Hề Thành, “Có thể là người đến trong miếu tế bái bị chúng ta nhìn thấy
hay không.”
Hề Thành nghe hắn nói có lý,
nỗi sợ hãi trong lòng cũng tức khắc buông xuống vài phần. Hắn gật gật
đầu, “Vậy chúng ta liền đi đến cạnh miếu, nhìn xem rốt cuộc có người hay không sau đó trở về nhà nhé?”
“Hảo,
hảo.” Nhị Ngưu Tử trước nay không phản ứng nhanh như vậy, hắn vội lôi
kéo tay Hề Thành cùng nhau đi đến miếu nhỏ. Nhưng chưa được vài bước thì trong miếu lại lóe ra bóng người khiến Nhị Ngưu Tử sợ tới mức hét lên
một tiếng, buông tay Hề Thành chạy nhanh đến sau một cái cây đại thụ
trốn.
Hề Thành cũng bị dọa không nhẹ,
nhưng hắn còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, nhìn rõ người trước
mặt mình. Lúc thấy rõ hắn không nhịn được thở phào, cảm thấy nhẹ nhàng
xưa nay chưa từng có, “Đại ca, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lưu Tự Đường chỉa chỉa cái trán hắn, “Tiểu tử ngươi đem ta hù nhảy dựng
lên,” hắn nhìn thoáng qua Nhị Ngưu Tử ở bên cạnh, thần sắc nghiêm túc
hơn nhiều, “Các ngươi là đến trong miếu tế bái sao?”
“Tế bái cái gì nha, chúng ta cũng đâu biết trong miếu thờ ai đâu.” Hề Thành cười nói.
Giữa mày Lưu Tự Đường càng nhăn lại, “Tòa miếu này ở đây bao lâu rồi?”
“Hẳn là trước khi ta sinh ra đã có rồi. Dù sao trong trí nhớ của ta nó vẫn
luôn ở chỗ này,” Hề Thành cẩn thận đánh giá thần sắc hắn, “Đại ca, ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ tòa miếu này cùng giấc mộng tối qua……” Hắn nhìn thoáng qua Nhị Ngưu Tử, nhớ tới Lưu Tự Đường bảo chính mình phải
giữ bí mật chuyện này nên không dám nói tiếp.
Lưu Tự Đường nhìn vào trong miếu, sau đó ra hiệu cho bọn họ. Hề Thành cùng
Nhị Ngưu Tử nhìn nhìn nhau, trong lòng dâng lên tò mò đối với tòa miếu
nhỏ mà trước giờ họ đều không chú ý. Hai người đi theo Lưu Tự Đường đến
gần, lần đầu tiên nhìn thấy tòa miếu nhỏ mà người lớn hay tới tế bái có
bộ dáng gì.
Miếu rất nhỏ, ba người cũng
đủ khiến không gian bên trong chật kín. Lư hương cắm đầy hương, có mấy
cây còn đang cháy hiển nhiên là có người mới qua đây cúng bái. Có một
cái bàn ở đối diện lư hương, trên bàn không thần không phật mà chỉ đặt
một cái khay bằng đồng, bên trên là một chồng quần áo bằng tơ lụa màu
trắng.
“Sao trong miếu không có pho tượng mà chỉ có một chồng quần áo chứ?” Nhị Ngưu Tử vò đầu hỏi.
“Đúng vậy, sao chỗ này lại là miếu thờ quần áo chứ. Sao mọi người không đắp
một cái tượng cho người được hương khói ở đây chứ?” Hề Thành cũng kinh
ngạc trong lòng.
“Có lẽ là bởi vì sợ
hãi.” Lưu Tự Đường ở một bên nhẹ nhàng nói, trong lòng lại nghĩ: Lãnh
tiểu thư trước khi chết tâm tâm niệm niệm chính là tòa Lai Viễn kiều
này, nhưng chung quy vẫn là không có thể chạy thoát vận mệnh bi thảm.
Các thôn dân sợ oan hồn của nàng quấy phá, cho nên ở bên cạnh cầu xây
một tòa miếu, đem quần áo của nàng mà thờ, lấy đó mà an ủi lòng nàng.
Nhưng tòa miếu nhỏ này có lợi ích gì đâu? Lưu Tự Đường trong lòng cười lạnh
một tiếng, thắp hương, xây miếu chẳng qua là an ủi chính mình, còn với
người chết thì nó chẳng có ý nghĩa gì.
“Đúng rồi, sao ta trước đây không nghĩ tới nơi này vì sao lại xây một tòa
miếu nhỏ này chứ?” Nhị Ngưu Tử một lời nói toạc ra trọng điểm.
“Bởi vì chột dạ.” Hề Thành không hề nghĩ ngợi liền nói ra mấy chữ này.
“Chột dạ?”
“Ân, gia gia nói, trong lòng không sạch sẽ tất sẽ cầu thần bái phật. Nói vậy kẻ xây tòa miếu này tâm có quỷ đâu.”