Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lưu Tự Đường đã rời giường. Hắn không nhìn thấy Khổng Chu,
cũng không thấy Hề Thành vì thế liền lau mặt, đi ra ngoài viện, mới đến
gần rừng trúc cách đó không xa thì đã nghe được tiếng trầm trồ kích động của Hề Thành. Hắn đi đến nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy Hề Thành
đang ở cách đó không xa vừa nhảy vừa kêu, còn không ngừng vỗ tay reo hò.
“Gia hỏa này làm sao vậy? Mới sáng sớm đã hưng phấn như thế.” Lưu Tự Đường
nhấc chân đi đến chỗ hắn, muốn hỏi đến tột cùng là gì. Nhưng hắn vừa đi
đến thì trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng “Rầm”, ngay sau đó, một đoạn
cành trúc còn mang theo lá rơi từ trên xuống, thẳng hướng hắn mà bay
đến. Lưu Tự Đường phản ứng nhanh nhẹn, chân vừa giẫm một cái, thân mình
liền nhảy tới trước, rơi xuống bên người Hề Thành. Phía sau, cành trúc
kia cắm thẳng vào mặt đất làm bắn lên vô số bùn đất.
Còn chưa kịp thở một hơi thì Hề Thành liền giữ chặt hắn tay, chỉ vào phía
trước, “Mau xem, thanh kiếm của Khổng công tử còn lợi hại hơn của huynh
nữa kìa.”
Lưu Tự Đường nhìn về phía
trước, thấy Khổng Chu đứng ở một mảnh đất trống trong rừng trúc, đôi tay chậm rãi giơ lên. Trong tay hắn là một đoạn chuôi kiếm, chính xác mà
nói thì chỉ là chuôi mà không có thân kiếm, nhưng ở trên đám trúc rậm
rạp lại ẩn ẩn có bóng kiếm mơ hồ. Bóng kiếm chỉ ở đó một lát, sau đó lại biến mất, nhưng khi một trận gió thổi qua, lá trúc xôn xao dưới ánh
nắng thì cái bóng mơ hồ kia lại hiện ra một lần nữa.
Khổng Chu giơ tay lên vẽ thành một đường cong ưu nhã, hướng cây trúc bên cạnh mà vung một kiếm, Lưu Tự Đường nghe thấy một tiếng “Sát” truyền đến,
lập tức nhìn thấy thân trúc hơi hơi chấn động, không có gì thay đổi.
Nhưng không lâu sau, thân cây trúc từ từ ngã xuống sau một cơn gió nhẹ,
nện ở bên cạnh hắn và Hề Thành. Ánh sáng mặt trời từ phía đông chiếu
đến, làm cả rừng trúc sáng rực lên, trường kiếm cũng biến mất vô tung,
giống như đã hợp làm một với rừng cây, trong trời đất chỉ có một mảnh
yên lặng trang nghiêm.
Lưu Tự Đường xem
đến ngây người, Hề Thành lại ở một bên kích động mà lôi kéo tay áo hắn,
“Huynh thấy rồi đúng không, thanh kiếm kia biến mất, nó vừa gặp ánh mặt
trời liền biến mất, thật đúng là thần vật.”
Khổng Chu nắm chuôi kiếm trong tay, đi về phía hai người họ, tay ôm quyền,
“Làm Lưu công tử chê cười, vừa rồi ta nhất thời sơ sẩy, không nhìn thấy
công tử đã đến, không làm ngươi bị thương chứ?”
Lưu Tự Đường lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn lắc lắc đầu, “Ta không có
việc gì, chỉ là, thành kiếm này của Khổng huynh thật sự bất phàm, có thể cho ta mượn xem không?”
Khổng Chu đem
chuôi kiếm nhét vào trong tay hắn, “Ngươi phải cẩn thận một chút, thân
kiếm kia tuy ngươi không nhìn thấy nhưng không có nghĩa nó không tồn
tại, nó lại sắc bén vô cùng, đi đến đâu là thấy máu đến đó, ngàn vạn
đừng sờ soạng lung tung.”
Lưu Tự Đường
nhìn thân kiếm bị giấu đi, trong miệng tấm tắc thở dài: “Là ta kiến thức hạn hẹp, cũng không biết trên đời này còn có thanh kỳ kiếm thế này, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.”
“Thanh Phù kiếm ngươi cầm cũng là bảo vật vô song, hà tất phải tự coi nhẹ
mình.” Khổng Chu cười, lấy lại chuôi kiếm nhét vào trong vỏ kiếm.
“Khổng huynh, thanh kiếm này có tên không?” Lưu Tự Đường tiến thêm một bước mà hỏi.
Khổng Chu hơi hơi mỉm cười, “Nó tên là Thừa Ảnh.”
“Thừa Ảnh kiếm?” Hữu Nhĩ nhìn Yến Nương, “Vì sao lại gọi nó bằng cái tên kỳ quái thế?”
“Nó là danh kiếm từ thượng cổ, cùng với Hàm Quang, Tiêu Luyện đều là danh
bất hư truyền. Tương truyền khi Thừa Ảnh, kiếm quang đầy trời, nhạn quên lối về, vì thế người ta lấy tên này cho nó.” Yến Nương cong mắt mà cười nói.
Hai người vừa nói vừa đi, không
nghĩ đến lại gặp Tưởng Tích Tích đang lôi kéo Tấn Nhi ra khỏi Tân An
phủ, đằng sau còn có Trình Mục Du.
“Yến
Nương,” Tấn Nhi vừa dụi mắt vừa nói, “Ta phải dậy sớm để đến thưu viện
học bài, ngươi vì sao cũng sớm như vậy đã ra cửa thế?”
“Tú trang sắp hết chỉ thêu rồi, ta và Hữu Nhĩ đến chợ mua một ít trở về.”
Nàng nói xong lại hành lễ với Trình Mục Du, “Đại nhân, Vân Hồ thư viện
xảy ra chuyện, Tấn Nhi đây là đi đâu đọc sách vậy?”
Trình Mục Du cũng đi lên trước, “Thư viện ở Tân An thành không phải chỉ có một nhà, tiểu tử này không lo không có chỗ học.”
Tưởng Tích Tích ở một bên xen mồm nói, “Việc của Vân Hồ thư viện cô nương có nghe thấy gì sao?”
Yến Nương cười cười, “Việc này nháo lớn như vậy, ta cũng không phải tai điếc mắt hoa, sao lại không biết chứ.”
“Cũng phải, cô nương tai thính mắt tinh, theo ta thấy truyện trong thành Tân An tất cả đều nằm trong sự khống chế của cô nương.”
Yến Nương vẫn cười cười, “Tưởng cô nương quá khen.”
“Tích Tích tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, nếu còn không đi thì muộn mất.” Tấn Nhi
tuy nhỏ nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện ra mùi thuốc súng khét lẹt giữa hai nữ nhân này. Hắn vội lôi kéo tay áo Tưởng Tích Tích, lại hướng Trình
Mục Du hành lễ, sau đó vội cùng Tưởng Tích Tích rời đi.
“Trình đại nhân, thời gian không còn sớm, nếu không đi thì ta sợ chỉ cũng bị
bán hết, ta cũng cáo từ trước.” Yến Nương hành lễ rồi chuẩn bị rời đi.
“Yến cô nương, thỉnh dừng bước.” Trình Mục Du bước nhanh lên chắn phía trước Yến Nương.
“Đại nhân còn có chuyện gì?”
“Tích Tích nói cho ta chân của nàng từng bị một quỷ vật làm bị thương, mà thứ kia là một cái tự phù, nàng còn nói may lúc ấy có cô nương ở đó mới
diệt trừ được quỷ phù kia. Nhưng ta trước sau đều không nghĩ ra thứ kia
rốt cuộc là gì? Mong cô nương không ngại chỉ giáo.”
Yến Nương ngước mắt, “Khiến đại nhân thất vọng rồi, ta đối với nó cũng chỉ
cái biết cái không, thật sự không biết nói gì cho phải.”
“Cô nương không muốn kể đúng sự thật sao?”
Yến Nương cười đạm mạc, “Đại nhân nói lời này thật là kỳ quái, ta và ngài
không thân cũng chẳng quen, vì sao cái gì ta cũng phải nói thẳng với
ngài. Huống hồ đại nhân đối với ta cũng giấu không ít thứ, ai cũng đều
không thoải mái.”
Trình Mục Du chợt đổi sắc mặt, “Ta gạt cô nương cái gì?”
Yến Nương bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì, Hữu Nhĩ lại ở bên cạnh lắm
miệng nói, “Đúng là thú vị, đại nhân nói xem Lưu đại nhân là đi đâu?”
Trình Mục Du ngưng thần nhìn nàng trong chốc lát, lúc này mới từng câu từng chữ nói: “Lưu đại nhân về nhà thăm người thân.”
“Là về Hỗ gia sao?”
“Đúng.”
Thấy hắn không phủ nhận, Yến Nương cũng không nói thêm gì nữa, nàng nhìn về
phía Hữu Nhĩ, “Đi thôi, lát nữa không còn chri thì xem ngươi đến chỗ nào khóc.”
Dứt lời, hai người liền xoay
người muốn đi, Trình Mục Du lại lần nữa cất tiếng nói, lần này, hắn có
chút cao giọng, “Cô nương, không phải là Trình mỗ cố ý đề phòng ngươi,
chỉ là hành tung cùng thân phận của cô nương thật sự quá mức với quỷ bí, ta không thể không đặt chút tâm tư.”
Yến Nương quay đầu nhìn hắn, mặt mày hơi hơi nhếch lên, hóa thành hai đường cong xinh đẹp, “Đại nhân, ta không trách ngài, cùng một người thông
mình như ngài đấu tâm nhãn mới là việc thú vị.”
Nói xong câu đó, nàng liền cùng Hữu Nhĩ dời bước về phía trước, không quay
đầu lại. Hai người xuyên qua đường phố náo nhiệt, không dừng lại ở bất
kỳ cửa hàng nào mà là một đường đi về Vân Hồ thư viện