“Hề bá, về vị Lãnh
tiểu thư này, ngài còn có chuyện gì không tiện nói với ta không?” Thấy
Hề bá không nói lời nào, Khổng Chu lại hỏi một câu. Hắn đánh giá vị lão
bá nhìn như ôn hòa trước mắt, không biết dưới bộ mặt này rốt cuộc đang
giấu bí mật gì.
“Tiên sinh quá lo rồi,”
sau một lúc lâu im lặng, Hề bá rốt cuộc nói chuyện. Ông nhẹ nhàng mỉm
cười, sau đó dùng giọng nói trầm ổn cùng bình tĩnh mà nói với mọi người ở phía sau, “Lãnh tiểu thư là con gái một của Lãnh lão gia, chuyện này
mọi người đều biết, sau khi phụ thân nàng qua đời thì nàng liền đuổi đám tôi tớ đi, một người sống trong Lãnh phủ, nhưng nàng có một nơi khác
yêu thích hay không thì chắc cũng chỉ có mình nàng biết, chúng ta làm
sao mà biết được chứ?”
Khổng Chu lẳng
lặng nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát, sau đó gỡ bầu rượu bên hông
xuống, nhẹ nhấp một ngụm, “Nếu ngài không biết thì ta liền đi loanh
quanh đây nhìn xem có nơi nào nàng có thể đến không. Chỉ có tìm được
nàng ta rồi thì mới làm được bước tiếp theo.”
Hề bá đem tay hướng ra ngoài mà duỗi, “Tiên sinh xin cứ tự nhiên, nếu có chỗ nào cần hỗ trợ thì ngài cứ việc nói cho ta.”
Khổng Chu cười, xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua bên người Lưu Tự Đường,
hắn ngẩng đầu nói, “Lưu công tử có nguyện ý cùng đi không? Thanh Phù
kiếm ngươi mang theo có thể giúp ta một tay.”
Bên ngoài nắng gắt như lửa, khác một trời một vực với Lãnh trạch âm u lạnh
lẽo. Khổng Chu nhìn nhìn về phía sau, phát hiện các thôn dân vẫn chưa đi theo thì liền khẽ nói với Lưu Tự Đường: “Lưu công tử, những lời tối hôm qua ngươi nói không tồi. Lấy phản ứng của Hề bá vừa rồi thì trong lòng
ông ta hẳn là có quỷ. Không phải chỉ mỗi ông ta mà người toàn thôn xem
ra đều đang cố giấu cái gì đó. Chỉ là hiện tại ta không có manh mối,
thực sự không biết nên tra từ chỗ nào.”
Lưu Tự Đường chăm chú nhìn hắn, trong miệng lúc này phun ra một chữ, “Cầu.”
“Cầu?”
Hắn quay đầu nhìn Khổng Chu, “Ta từng ở Lãnh gia nhìn thấy một bức họa,
trên mặt chính là tòa Lai Viễn kiều kia. Đó là bức vẽ cuối cùng nàng vẽ
trước khi kết thúc sinh mệnh, liền có thể thấy nàng thời thời khắc khắc
đều chính là cây cầu này. Ta từng đến trên cầu mà cẩn thận điều tra
nhưng không phát hiện dị thường gì, chỉ thấy ở bên cạnh cầu có một tòa
miếu nhỏ, người được thờ trong miếu hẳn chính là Lãnh tiểu thư.”
“Các thôn dân kia xây tòa miếu đó càng chứng minh bọn họ có tật giật mình,
vì thỏa mãn tâm nguyện lúc sinh thời của Lãnh tiểu thư mà mới xây tòa
miếu này sau khi nàng ấy chết.” Khổng Chu tổng kết nói.
“Chỉ là ta thật sự không rõ, Lãnh tiểu thư cùng cây cầu kia rốt cuộc có quan hệ gì? Như lời Hề bá thì nàng lớn lên ở Lãnh gia. Lời này hẳn là không
giả, nhưng vì sao lại cố tình lưu luyến cây cầu kia chứ?”
“Vậy đi qua xem lại một lần xem sao,” Khổng Chu lại uống một ngụm rượu, vuốt cằm nói, “Ta cũng đột nhiên thấy hứng thú, muốn nhìn xem cây cầu kia
rốt cuộc có cái gì quái đản.”
Trên đường
đến Lai Viễn kiều, Lưu Tự Đường lại kể hết những ảo ảnh mình thấy ở Ngọc Hà cho Khổng Chu. Không biết vì sao, hắn không có nửa phần cảnh giác
với nam nhân này. Trên người Khổng Chu có một loại nhiệt tình chân thật
của hiệp khách, loại chí khí nghĩa hiệp này khiến hắn cảm nhận được sự
an tâm đã lâu không thấy.
Lai Viễn kiều
càng ngày càng gần, nó tựa như một miếng ngọc màu trắng, nối thôn trang
với Ngọc Hà. Khổng Chu nghiêng đầu, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ khoa tay múa chân với cây cầu, “Cầu này không nối hai bờ sông mà lại nối mặt sông với thôn trang, công tử cảm thấy nó giống cái gì?”
Lưu Tự Đường cúi đầu nghĩ nghĩ, lúc ngẩng đầu lên trả lời, “Con đường?”
Khổng Chu tán dương gật gật đầu, hai người bước nhanh tới bên cạnh Lai Viễn
kiều, đi qua hai con chó đá không đầu, đi tới trên cầu.
“Nối con sông với con đường trong thôn trang……” Lưu Tự Đường nói thầm, “Đi
đường là có thể tới trong thôn rồi, cần gì phải xây cầu này chứ? Đây
không phải làm điều thừa sao?”
Khổng Chu không để ý đến hắn mà ngồi xổm xuống, nhìn kỹ thân cầu, còn thường dùng chuôi kiếm gõ lên mặt cầu.
“Đang đang đang……” mặt cầu bị hắn gõ, phát ra tiếng vang, chẳng bao lâu hắn
thế nhưng lại gõ ra một cái lỗ. Khổng Chu đem mảnh đá gõ xuống được cầm
trong tay, sờ sờ rồi lại đặt dưới ánh mặt trời mà xem. Đột nhiên, hắn
đứng lên, ở trên mặt cầu đi qua đi lại, lông mày nhíu chặt.
Lưu Tự Đường biết hắn đang suy nghĩ nên cũng không dám tiến lên quấy rầy.
Hắn nhìn một thân quần áo màu trắng của Khổng Chu, cùng với hai mảnh cổ
áo vàng nhạt thì không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng quen mắt, giống
như đã gặp ở đâu đó. Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong thì Khổng Chu đột
nhiên giống như lĩnh ngộ ra cái gì mà vỗ tay một cái, trong miệng tràn
đầy tươi cười.
Lưu Tự Đường nhanh chóng đi lên trước, “Khổng huynh đang nhớ tới cái gì vậy?”
Khổng Chu đem cục đá trong tay cho Lưu Tự Đường xem, “Ngươi xem đây là cái gì?”
Lưu Tự Đường cầm lấy miếng đá, “Đây không phải một cục đá sao?”
“Lại nhìn kỹ xem.”
Lưu Tự Đường đem cục đá kia xoay quanh, hắn phát hiện bên trong cục đá
không phải đặc mà là có từng nhúm nhỏ xông ra, có cái to có cái nhỏ,
giống ngón tay.
“Nhìn ra đây là cái gì chưa?” Khổng Chu nhấp miệng cười.
“Ta giống như đã nhìn thấy cái này ở đâu đó rồi ….” Trong ánh mắt Lưu Tự
Đường hiện lên một đạo ánh sáng. Hắn nhớ lại đến tột cùng mình đã gặp nó ở chỗ nào. Mấy năm trước, Chú Liễn Quốc từng tiến cống cho Đại Tống một thứ đồ hiếm lạ, toàn thân màu hồng, chiếu sáng toàn bộ triều đình,
khiến các đại thần khen ngợi không thôi.
“Đây là…… San hô?” Lưu Tự Đường do dự mà đem hai chữ này nói ra.
Khổng Chu hưng phấn mà dùng ngón tay chọc chọc hắn, “Ta liền nói Lưu công tử
kiến thức rộng rãi, quả nhiên không nhìn lầm. San hô lớn lên trong biển, không dễ vớt, cho nên cực kỳ trân quý, thường được các nước ở Nam Dương mang làm cống phẩm, có điều,” hắn nhìn quanh bốn phía, “Một cây cầu san hô lớn như vậy thì ta mới thấy lần đầu.”
Lưu Tự Đường càng hồ đồ, “Cây cầu này là làm thế nào đây? Chẳng lẽ cũng là
người trong thôn xây lên sao? Nhưng bọn họ từ nơi nào mà có được lượng
san hô lớn thế này chứ. Kể cả có làm được thì sao không xây một cây cầu
nối liền hai bờ lại xây một cây cầu thế này chứ?”
Khổng Chu đi về phía trước, đi đến chỗ cầu nối vào trong Ngọc Hà. Thanh âm
vừa rồi còn hưng phấn liền trở nên trầm thấp, “Cây cầu này đương nhiên
không phải do thôn dân ở đây xây rồi. Bọn họ làm gì có tài năng mà xây
dựng một cây cầu tinh xảo đến thế này chứ?”
“Vậy cây cầu này là người phương nào xây a?” Vừa dứt lời, trong lòng Lưu Tự
Đường đã mơ mơ hồ hồ xuất hiện một đáp án, chẳng qua hắn vẫn cách nó một tầng lụa mỏng, làm sao cũng nhìn không thấu.
Khổng Chu ngồi xuống lan can, lại lấy ra bầu rượu của mình. Lưu Tự Đường phát hiện chỉ cần tâm tình hắn có biến hóa thì sẽ muốn uống một ngụm, vô
luận là khi vui vẻ, phiền não hay nỗi lòng hậm hực như bây giờ.