“Phanh” một tiếng,
mấy người bị Lãnh Ngọc bóp trụ cổ đều đồng thời rơi trên mặt đất. Bọn họ há mồm thở phì phò, trong lòng lại không rõ vì sao nàng lại tha cho
mình. Thẳng đến khi thấy các thôn dân đã dừng đánh nhau, vài người hướng bờ sông vây quanh thì bọn họ mới miễn cưỡng bò dậy, chen vào trong đám
người tìm hiểu.
“Rầm” một tiếng, Nhị Ngưu Tử trồi lên mặt nước, trên lưng hắn là Hề Thành. Hắn khua tay chân bơi
vào bờ. Phía sau hắn là mấy hài tử khác. Bọn họ nhẹ nhàng bơi ở Ngọc hà, giống như vẫn cùng nhau nghịch nước hàng ngày.
“Ngốc tử,” Hề Thành sắp trào nước mắt. Hắn rất muốn hít cái mũi nhưng sợ bị
Nhị Ngưu Tử chê cười, chỉ đành phải hung hăng nuốt nghẹn vào về, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ chơi với ta nữa.”
“Vì sao?” Nhị Ngưu Tử hự hự thở phì phò, đáp ngắn gọn hai chữ.
“Ngươi không nghe được sao? Bọn họ nói những người kia đều là do nương ta
giết. Bọn họ còn nói ta không phải người, sẽ mang đến tai họa cho thôn
a.”
“Ai quản ngươi là cái gì, đối với ta
ngươi chính là Hề Thành, Hề Thành, biết không?” Nhị Ngưu Tử lại khoát
tay bơi đi. “Lát nữa lên bờ ngươi đứng sau lưng ta là được. Ngươi yên
tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt sẽ không để bọn họ lại làm hại ngươi.”
Lời này Hề Thành tin tưởng. Tuy đây là lời của một tiểu hài tử nhưng lại
kiên định hơn bàn thạch. Hắn biết người kia cũng tin tưởng. Hắn thấy
nàng đứng ở đầu cầu, bạch y theo gió phất phới, nàng đang cười, mà nụ
cười này giống hệt mình.
Mấy hài tử rốt
cuộc bơi tới trên bờ. Nhị Ngưu Tử không màng mẫu thân lôi kéo, giúp Hề
Thành cởi bỏ dây thừng, đem hắn đưa đến bên người Hề bá rồi mới quỳ
xuống. Văn Bân, Tiểu Lục Nhi, Xuân Huy cũng đều quỳ xuống, không nói
chuyện nhưng ý tứ đã rõ: Bọn họ nếu đã liều chết cứu Hề Thành thì tuyệt
sẽ không để hắn chết lần nữa.
Mấy thân
hình nho nhỏ này căn bản không ngăn được người nhưng các thôn dân lại
dừng lại không tiến thêm bước nào. Bọn họ trầm mặc, trong đầu lại không
ngừng suy nghĩ. Bọn họ vốn tưởng ân oán mười năm này là không thể giải
được nhưng hiện tại xem ra, có lẽ chính mình mới là người có thể cởi
nút.
Thấy thế, Khổng Chu sải bước đi lên
phía trước nói, “Mới vừa rồi Lãnh Ngọc đã tha mạng cho các ngươi. Ta tin tưởng nàng cũng bị những hài tử này cảm động, nếu các ngươi buông tha
Hề Thành thì ân oán này có lẽ sẽ chấm dứt ở đây. Điều này chẳng phải có
lợi với tất cả mọi người sao?”
“Lãnh Ngọc thật sự có thể từ đây không hề trách tội chúng ta sao? Còn có,” bọn họ
nhìn về phía Lưu Tự Đường, “Ngươi là quan gia, ngươi có thể đem sự tình
mười năm trước……”
“Các ngươi yên tâm,
chuyện phát sinh ở đây ta sẽ coi như một giấc mộng, một chữ cũng không
nói ra ngoài.” Lưu Tự Đường nói một cách kiên định, khẩn thiết vô cùng.
Thôn dân nhìn nhau, rốt cuộc mọi người buông dao và gậy gộc trong tay ra, kéo hài tử dậy rồi tan đi như cơn thủy triều.
“Từ từ, các ngươi không được đi,” Bạch Dũng đột nhiên giống như nổi điên mà hướng về phía đám người, ngăn đường những thôn dân đang trở về, “Các
ngươi đã quên sao? Hắn là người cá, người cá đắc tội Long Vương, sẽ mang đến tai họa, mấy năm đều sẽ không có mưa, hoa màu sẽ chết hết. Các
ngươi đã quên tư vị này rồi sao?”
Các
thôn dân đều không để ý đến lời điên cuồng của hắn. Bọn họ hất tay Bạch
Dũng ra, tiếp tục đi về nhà. Sớm đã nên làm thế này không phải sao? Nếu
mười năm trước mọi người đều kiên trì với sự lương thiện trong lòng mình thì có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Thấy không ai đáp lại lời mình, mặt Bạch Dũng run rẩy lợi hại hơn. Hắn nhìn
quanh, đột nhiên đoạt lấy một cái lưỡi hái, hướng về phía Hề Thành mà
chạy tới. Hắn vốn là cách Hề Thành rất gần, hơn nữa hành động quá mức
đột ngột nên mọi người trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Mũi dao
lõe hàn quang sắp đâm vào người Hề Thành thì lại bị một người chặn
ngang. Người nọ ôm Bạch Dũng, cùng hắn lăn xuống bờ sông, lưỡi hái cũng
bị văng theo, nhanh chóng rơi vào trong nước.
“Dư thúc.” Hề Thành hô một tiếng, lại ý thức được mình đang gọi không phải
là tên của hắn. Người cá này hắn còn chưa biết tên, thế nhưng lại vì hắn mà chắn một đao trí mạng.
Đúng lúc này,
từ chỗ sâu trong Ngọc hà đột nhiên dâng lên một con sóng lớn, sóng trắng mang theo bọt trào lên như bầy sói, muốn đem mọi vật cản đường đánh cho tan xương nát thịt.
Lưu Tự Đường cùng
Khổng Chu nhanh chóng chạy đến bờ sông muốn cứu người cá kia nhưng cơn
sóng to ập đến liền cuốn theo Bạch Dũng cùng người cá kia vào đáy sông.
Các thôn dân nghe được tiếng sóng thì đều quay lại. Bọn họ đời đời đều sống bên dòng Ngọc Hà nhưng chưa từng thấy sóng to như thế bao giờ. Con sóng lớn đến mức muốn nuốt luôn bầu trời. Đúng rồi, cũng không phải chưa
từng có, ba mươi năm trước, ngày Lãnh Ngọc đến, Ngọc Hà tựa hồ cũng từng thi triển uy phong của mình thế này.
Lưu Tự Đường cùng Khổng Chu không màng tất cả, muốn nhảy vào trong sông kéo người cá kia lại nhưng đúng lúc này trên mặt sóng lại bắn lên một
người, chính là Bạch Dũng. Hắn bị ném cao hơn cả con sóng, thân mình vẽ
thành một đường cong, sau đó chậm rãi rơi xuống, thời điểm sắp rơi vào
trong nước thì có một cái đầu thô to từ dưới bay vụt lên, há cái miệng
đỏ lòm, một ngụm liền nuốt Bạch Dũng đang giãy dụa vào bụng.
“Long Vương, Long Vương…… Thật là Long Vương hiển linh a……” Không biết là ai
hô một tiếng, các thôn dân nối đuôi nhau quỳ xuống, hướng về phía mặt
sông liều mạng dập đầu.
Mặt sông một lần
nữa bình tĩnh trở lại, từ sông tách ra một làn nước. Đam Sinh dùng đầu
đẩy người cá, đem hắn chậm rãi đẩy đến trên bờ. Nó dùng đôi mắt màu vàng thật lớn nhìn thân thể nhuộm đầy máu tươi kia trong chốc lát sau đó mới quay đầu tiến vào trong sông bơi đi, cái đuôi vẽ một đường uốn lượn
trên mặt sông, Ngọc Hà lại dần dần yên tĩnh lại.
“Hề Thành a, đừng khóc,” người cá cố hết sức túm tay Hề Thành, “Còn nhớ rõ
ngươi từng hứa với ta cái gì không? Hiện tại là lúc thực hiện lời hứa.”
“Ngươi nói, ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi.” Hề Thành nức nở.
Người cá nhìn xuyên qua Hề Thành, nhìn về thân ảnh mặc áo trắng phía sau hắn, trên mặt nở một nụ cười suy yếu, “Ta muốn ngươi buông hết những oán
hận. Ta muốn ngươi trở về Nam Hải, tự do mà sống.”
Hề Thành liều mạng gật đầu, nước mắt rào rạt chảy xuống. Phía sau, mẫu
thân hắn lại hướng về người cá mà mỉm cười. Nàng chậm rãi quay đầu lại,
thân hình càng ngày càng trong suốt, xuyên qua đám thôn dân. Mọi người
nghiêng người nhường đường cho nàng. Nàng cứ thế đi về phía trước, thân
mình chậm rãi hóa thành những đốm sáng nhỏ, biến mất ở cuối Lai Viễn
kiều.