Thúy Vũ hướng về phía người kia nhìn chằm chằm trong chốc lát, trong lòng đột nhiên có điểm
sợ hãi. Tuy rằng nàng đã mơ hồ nghe được tiếng người phía trước nhưng
nơi này chỉ có nàng và hắn, huống hồ ánh hoàng hôn đang tàn dần, nếu kẻ
kia thật muốn làm cái gì thì chỉ sợ mình chạy không thoát.
Thúy Vũ hắn giọng, quyết định không trả lời hắn mà thoáng chuyển hướng, vòng qua hắn đi về phía trước.
“Cô nương, thân thể ngươi thật dễ ngửi, có phải ngươi sức mùi thơm gì
không?” Giọng nói bén nhọn kia lại đột nhiên vang lên bên người nàng.
Thân thể người nọ trong khoảnh khắc đã dán vào bên cạnh nàng. Xuyên qua
ống tay áo đơn bạc, Thúy Vũ thậm chí cảm giác được độ ấm trên người hắn.
Thân thể hắn thực nóng, nóng đến giống như đang chứa một thứ dục vọng nào
đó. Mà dục vọng dâng cao này là thuộc về giống đực. Nàng tuy chưa trải
qua nhưng lại có thể tưởng tượng ra.
Thúy Vũ theo bản năng đem thân mình lùi về phía sau, rời xa cánh tay không
tính rắn chắc kia, “Công tử, ngươi như vậy thật quá mức thất lễ.” Nàng
cưỡng bách chính mình ngẩng đầu, đem kinh sợ giấu ở trong lòng, bày ra
bộ dạng cường ngạnh.
Nhưng nàng vừa nhìn đến mặt kẻ kia thì đã sợ tới mức run lên, lộ ra toàn bộ yếu ớt.
Dưới cái mũ quả dưa là một khuôn mặt thật gầy, cằm nhọn đến có thể chọc chết người. Mấu chốt chính là khuôn mặt kia cứng đờ, trống rỗng như một cái
mặt nạ. Hai con mắt hắn thật đen, sâu không thấy đáy, tròng mắt hầu như
không động mà chỉ gục xuống chằm chằm nhìn nàng. Miệng hắn hơi mỏng,
giống như hai mảnh da dán vào nhau, nửa hé ra lộ ra đầu lưỡi tròn tròn
trong khoang miệng.
Phản ứng đầu tiên của Thúy Vũ chính là nàng gặp phải kẻ ngốc vì người bình thường sẽ không
giống hắn, không hề có chút sinh khí nào như thế. Cùng ngốc tử lý luận
là sẽ không có kết quả, vì thế Thúy Vũ cố nén bất an trong lòng, cúi
đầu, nghiêng thân mình vòng qua người hắn mà đi.
Lúc dẫm lên chỗ bùn đất có chút lầy lội, nàng không cẩn thận mà trẹo chân,
cổ chân “Rắc” một cái, thân mình cũng nghiêng theo. Nàng không kịp bận
tâm mắt cá chân đau đớn, cứ thế tập tễnh mà vội vàng đi. Từ phía sau
nhìn lại thì dáng đi của nàng có chút buồn cười, tựa như một vị lão thái thái đang chống gậy mà đi như bay. nam nhân kia lại hắc hắc cười hai
tiếng, theo sát Thúy Vũ đi lên. Lúc này đây, hắn lá gan lớn hơn rồi,
vươn tay trực tiếp kéo lấy bàn tay Thúy Vũ bị mồ hôi lạnh thấm ra, cầm
lấy bàn tay trắng nõn của nàng hôn lên.
Thúy Vũ bị hành vi lớn mật của hắn làm cho ngây ngẩn cả người. Trong lúc
nhất thời nàng không phản ứng kịp, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích mà
nhìn hắn chằm chằm. Thẳng đến khi thấy hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay nàng trắng xanh thì nàng mới đột nhiên tỉnh lại, rút tay
về giáng một cái tát xuống, “Đồ con heo thối tha, vô lại”. Nàng chỉ vào
nam nhân kia mắng to một phen. Mắng xong nàng lại thấy ủy khuất, cầm
lòng không đậ mà rớt nước mắt. Năm vừa rồi nàng mới cập kê, được cha mẹ
sủng ái, đã bao giờ chịu nhục nhã thế này. Trong lúc nhất thời nàng thấy vô cùng bi thương, nước mắt càng chảy càng nhiều, cuối cùng lại lớn
tiếng khóc lên.
Những người ở bên ngoài
rừng cũng bị tiếng khóc này quấy nhiễu, vài người liên thanh cao giọng
hỏi có chuyện gì, lại vội vàng đuổi đến đây nhưng nam nhân kia không lùi mà còn tiến tới, giống như một mảnh thuốc cao bôi da chó mà cọ đến bên
cạnh Thúy Vũ, dựa vào gần nàng nói “Cô nương khóc cũng đẹp như thế khiến ta đúng là đau lòng. Bằng không ngươi đi theo ta đi, ta sẽ không để
ngươi khóc nữa.”
Thúy Vũ chưa bao giờ gặp qua kẻ nào cố chấp thế này. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn khuôn mặt vặn vẹo
của hắn, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Hắn nghe không hiểu tiếng người
sao? Vì sao sau khi bị đánh, bị cự tuyệt mà hắn vẫn bướng bỉnh cảm thấy
mình sẽ khuynh tâm với hắn, sẽ cùng hắn tình đầu ý hợp chứ? Rất nhanh
lạnh lẽo kia hóa thành nỗi sợ hãi thật sâu, ngoài sợ hãi ra còn có chút
ghê tởm. Nàng cơ hồ muốn một ngụm mà nhổ lên mặt nam nhân kia, lại sợ
chọc giận hắn khiến hắn càng thêm không kiêng nể gì.
“Thúy Vũ, Thúy Vũ, là ngươi sao? Ngươi ở trong rừng sao?” Tiếng Quân Sinh từ
nơi xa truyền đến. Cứu binh của nàng cuối cùng cũng tới nên Thúy Vũ vì
thế nhịn xuống nức nở nói, “Quân Sinh tỷ tỷ, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này, mau tới cứu ta……”
Tiếng bước chân từ xa
tiến lại gần. Nam nhân kia rốt cuộc đem đôi mắt từ trên người Thúy Vũ
chuyển dịch sang chỗ phát ra tiếng bước chân. Hắn uể oải ỉu xìu nhìn chỗ đó rồi lại ghé sát lỗ tai Thúy Vũ nói, “Chim hoàng oanh nhỏ, chúng ta
gặp lại sau vậy.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, chỉ để lại bóng
dáng cho những người đang vội chạy tới.
Vành tai của Thúy Vũ bị hơi thở của hắn thổi khiến nàng nổi da gà. Nàng nắm
chặt tay, cắn chặt môi dưới mới miễn cưỡng duy trì đứng vững, không ngã
xuống. Nhưng lúc đám Quân Sinh xông tới ôm nàng vào ngực thì nàng rốt
cuộc nhịn không được khóc đến tê tái, “Quân Sinh tỷ tỷ, ta bị người khi
dễ.”
Quân Sinh cùng Yến Nhi vịn hai bên
Thúy Vũ, dìu nàng đi ra khỏi rừng, vừa đi vừa quay đầu nhìn, “Là nam
nhân kia sao? Chính là kẻ vóc dáng không lớn, mang theo mũ quả dưa kia
hả?”
Thúy Vũ dùng khăn tay xì mũi nói, “Hắn sờ tay của ta, còn liếm……”
Quân Sinh lắp bắp kinh hãi, đăng đồ tử nàng không phải chưa thấy qua, bọn họ thường thường chỉ nói vài câu vô lại, lớn mật lắm cũng chỉ đi theo tới
cửa nhà ngươi, xem ngươi là cô nương nhà ai thôi, kẻ dám ban ngày ban
mặt mà làm ra chuyện này thì nàng chưa từng nghe thấy.
Quân Sinh thấy Thúy Vũ bị dọa đến hoa dung thất sắc thì đau lòng và khổ sở.
Nàng cùng Yến Nhi và mấy người nữa đưa Thúy Vũ hộ tống về đến nhà, hơn
nữa còn theo ý nàng ấy mà không nói ra việc hôm nay với cha mẹ cùng ca
ca nàng. Bọn họ chỉ nói hôm nay nàng leo núi thì bị trật chân, để người
nhà đi thỉnh đại phu tới khám.
Dàn xếp
xong hết thảy thì Quân Sinh ngồi vào trước giường Thúy Vũ, giữ chặt tay
nàng, “Đáp ứng tỷ tỷ, về sau muốn đi đâu cũng phải cẩn thận, tận lực
không được ở một mình. Nếu gặp lại kẻ kia thì ngươi không cần nói gì với hắn, chỉ cần chạy đến chỗ có người là được.”
Thúy Vũ bị nàng nói thì lại đỏ hốc mắt, “Hảo tỷ tỷ, ta còn có câu chưa nói
với mọi người. Tên đăng đồ tử kia không biết vì lý do gì mà lại bướng
bỉnh đến dọa người. Hôm nay ta đối với hắn vừa đánh vừa mắng nhưng hắn
lại giống như không hiểu ý ta, nói sao cũng vẫn bày ra bộ dáng cười hì
hì. Ta chỉ cần tưởng tượng đến nụ cười kia thì đã cảm thấy sợ cực kỳ. Ta cảm thấy hắn chính là một cơn ác mộng, làm sao cũng không dứt ra được,
càng muốn càng khó tỉnh lại.”
Nói xong,
nàng lại đứt quãng mà khóc. Quân Sinh dùng khăn tay lau khô nước mắt cho Thúy Vũ, “Đứa nhỏ ngốc, vừa rồi ta chỉ là nói ngươi phải cẩn thận nhiều chút. Nhưng việc này cũng không nghiêm trọng, hắn cũng không đi theo
ngươi, làm sao biết ngươi đang ở đâu chứ? Huống chi, lúc ấy hắn sở dĩ
không kiêng nể gì như thế là bởi vì chung quanh không có ai. Hiện tại
ngươi ở trong thành, ở trong nhà mình, có cho hắn mười lá gan thì hắn
cũng không dám làm gì ngươi.”