Thân ảnh Yến Nương
xuất hiện ở trên công đường, trên mặt nàng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Nàng đi lên trước hành lễ với Trình Mục Du, “Đại nhân, mới vừa nghe hàng xóm nói Hữu Nhĩ nhà ta bị quan phủ mang đi, tội danh là phi lễ với một
vị cô nương hôm qua. Nhưng hôm qua hắn rõ ràng vẫn luôn ở trong tú
trang, không hề ra ngoài, chẳng lẽ hắn có thuật phân thân, có thể một
người ở lại tú trang còn một người đi trêu chọc vị cô nương kia sao?”
Tưởng Tích Tích bật cười, “Hữu Nhĩ đâu phải người phàm tục, cho dù có thuật phân thân cũng không phải không có khả năng.”
Trình Mục Du trừng mắt nhìn nàng một cái, Tưởng Tích Tích nhún nhún vai, đứng ở bên cạnh không nói chuyện nữa. Hắn lại nhìn về phía Yến Nương, trên
mặt rất khó xử, “Yến cô nương, ngươi là người quen của Hữu Nhĩ, cho nên
lời ngươi làm chứng cũng không có tác dụng mấy.”
Yến Nương mở hai tay ra, “Nhưng tú trang luôn chỉ có ta và hắn, làm gì có người thứ ba làm chứng cho hắn chứ?”
“Nếu không có, ta đành phải trước tiên lưu hắn lại ba ngày. Ngươi yên tâm,
Tân An phủ không ngược đãi phạm nhân, ăn ngủ đầy đủ, tuyệt sẽ không bạc
đãi hắn.”
Yến Nương ngước mắt, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười, nhưng lời nói ra lại không khách khí như vậy,
“Trình đại nhân, Tân An phủ tuy tốt nhưng không phải nhà của Hữu Nhĩ.
Tiểu tử này chỉ có thể đi theo bên người ta, chỗ nào cũng không được
đi.”
Tưởng Tích Tích hừ lạnh một tiếng,
lập tức đi đến trước mặt nàng, “Cô nương tưởng can thiệp vào việc xử án
của Tân An phủ sao? Hữu Nhĩ phải ở lại đây, chỗ này không tới phiên cô
nương quyết định.”
Yến Nương nhìn chăm
chú vào mắt Tưởng Tích Tích, thân mình nhẹ nhàng vòng đến bên cạnh, chụp một phát lên vai nàng, “Ta tự nhiên là không dám ra chủ ý cho Tân An
phủ, nhưng nàng thì có thể.” Nàng chỉ vào Quân Sinh đang quỳ trên mặt
đất, “Vị cô nương này, ngươi nhìn kỹ chút đi, nam nhân hôm qua ngươi
nhìn thấy đúng là tiểu nhị không nên thân này của nhà ta sao?”
Quân Sinh đứng lên, cùng Yến Nhi đi đến trước mặt Hữu Nhĩ, nhìn từ trên
xuống dưới, một trước một sau đánh giá tiểu nhị còn chưa trưởng thành
của phường thêu.
Hữu Nhĩ có Yến Nương
chống lưng, lá gan cũng to lên không ít. Hắn đứng dậy, để mặc hai nữ
nhân kia đánh giá mình từ trên xuống dưới. Chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ
kia bất tri bất giác hiện ra một con mắt thứ ba. Con mắt kia ở trên
trán, lóe ra tia sáng màu đỏ.
Trừ bỏ Yến
Nương, chỉ có Quân Sinh cùng Yến Nhi thấy được con mắt thứ ba của Hữu
Nhĩ. Đây là đương nhiên, hắn muốn cho ai thấy thì người đó có thể thấy.
Cho nên ngay từ đầu, hai nữ nhân kia thiếu chút nữa đã kêu ra “Yêu
quái”. Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì các nàng đã thấy một cỗ nhiệt lưu
truyền đến đỉnh đầu, sau đó chẳng nhớ gì nữa. Các nàng chỉ biết mình
đang quỳ gối trên công đường, còn những việc khác thì không nhớ rõ lắm.
Quân Sinh nói: “Trình đại nhân, nhìn cẩn thận thì dân nữ mới phát hiện vị
tiểu nhị này cùng người hôm qua không quá giống nhau, trừ bỏ quần áo
cùng mũ tương tự, vóc người, tư thái lại không có nửa điểm tương đồng.
Dân nữ chậm trễ đại nhân làm chính sự, còn thỉnh đại nhân thứ lỗi.
Yến Nhi nói: “Quân Sinh tỷ tỷ nói đúng, là chúng ta hiểu lầm vị tiểu nhị
này, lại khiến Trình đại nhân thêm phiền toái, thật sự là băn khoăn a.”
Trong lòng Trình Mục Du cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không tiện nói thêm gì. Quan trọng nhất chính là hắn từ đầu cũng không nghĩ chuyện này là do Hữu Nhĩ làm. Tiểu tử choai choai này cùng Yến Nương tuy rằng lai
lịch không rõ, nhưng không giống kẻ sẽ cướp sắc. Vì thế hắn trách cứ
Quân Sinh cùng Yến Nhi hai câu rồi liền để Yến Nương mang theo Hữu Nhĩ
trở về.
Đem phụ tử Lưu Xuân về nhà rồi, Quân Sinh cùng Yến Nhi mới rời khỏi Lưu gia, kéo tay nhau chậm rãi đi trên phố.
Quân Sinh một đường trầm mặc, Yến Nhi lại thở dài liên tục. Hai người hồi
tưởng tình nghĩa tỷ muội khăng khít với Thúy Vũ, trong lúc nhất thời tất cả tư vị đều nảy lên trong lòng, cầm lòng không đậu.
“Yến Nhi,” Quân Sinh rốt cuộc lên tiếng, “Vừa rồi ở trên công đường ngươi có cảm thấy có cái gì không thích hợp không? Bộ dáng của tiểu nhị kia sao
lại khác với lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn nhỉ. Hơn nữa lúc ta hướng
Trình đại nhân nói ra những lời kia thì đầu óc cũng không rõ ràng lắm.
Giống như lời kia là có người bắt lấy lưỡi ta, thay ta nói chuyện vậy.”
Yến Nhi trừng lớn đôi mắt, “Tỷ vừa nói thế thì ta cũng mới nghĩ đến. Lúc ấy cả người ta choáng váng, cũng không biết là bị làm sao mà lại quỳ gối ở đó nói thay cho tiểu nhị kia.”
Quân Sinh nhíu mày, “Việc này càng thêm kỳ quặc. Yến Nhi, ngươi về trước đi, ta
còn có chỗ khác muốn đi.” Nói xong, nàng liền xoay người, đi về phía
trước.
“Quân Sinh tỷ tỷ, ngươi muốn đi
đâu a.” Yến Nhi gấp gáp ở phía sau gọi nàng nhưng Quân Sinh bước chân
vội vàng, ở trong đám người ầm ĩ quẹo trái quẹo phải đã không thấy tăm
hơi.
Hữu Nhĩ ngồi xổm dưới mái hiên, tay
cầm cung nhắm ngay vào Tinh Vệ đang đứng ở trên đầu cành. Hắn nheo hai
mắt, dùng linh nhãn trên ấn đường mà nhắm bắn. Chỉ nghe thấy “Bang” một
tiếng, một viên hạch đào chuẩn xác đánh trúng người Tinh Vệ. Con chim
vội giương cánh nhảy lên, lông chim màu xanh bay đầy đất.
Hữu Nhĩ ôm bụng nằm trên mặt đất, cười đến thiếu chút nữa hiện ra nguyên
hình. Tinh Vệ làm sao chịu buông tha hắn, nó gập cánh lại phía sau, lao
như một con phi tiêu xuống dưới, cái mỏ bén nhọn bá một chút liền mổ rớt một nhúm lông trắng trên đầu Hữu Nhĩ.
Hai con linh thú đánh nhau thành một đoàn ở trên mặt đất, bốc lên từng trận bụi bậm.
Yến Nương liếc xéo hai người một cái, thuận tay nắm lên một cây chổi lông
gà ném qua, “Mới vừa rồi ngươi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói cái
gì tú trang nhiều việc, hiện tại sao lại chơi bời lêu lổng thế hả?”
Bị cả kinh, Tinh Vệ một lần nữa bay trở về trên cành, Hữu Nhĩ thì vác một
cái đầu tóc tai lộn tùng phèo đi đến trước mặt Yến Nương, “Nói đi, có
cái gì phân phó.”
Yến Nương nghiêng người nằm ở trên ghế, thưởng thức ngón tay mảnh khảnh của chính mình, “Ngươi
đi một chuyến lên núi Lăng Vân, chỗ rừng phong đi.”
“Đi vào rằng ta đương nhiên vui rồi nhưng sao lại là chỗ đó. Vạn nhất bị
người ta bắt gặp thì ta có mấy cái miệng cũng không giải thích được.”
Hữu Nhĩ lẩm nhẩm lầm nhầm ngồi xổm xuống.
Yến Nương đá hắn một cái, “Ngươi làm như ai cũng có thể nhìn thấy ngươi ấy. Ta biết ngươi bị ủy khuất, trong lòng không vui, cho nên mới lấy Tinh
Vệ ra làm trò tiêu khiển nhưng cơ hội tẩy oan khuất tới thì ngươi cũng
tự mình đi một chuyến, xem xem chỗ đó rốt cuộc giấu cái gì.”
Hữu Nhĩ vẫn bày ra nét mặt một mực không chịu đi. Yến Nương nhìn cửa viện,
khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lúc này đã nảy ra một ý hay. Nàng hướng
Hữu Nhĩ phóng ánh mắt, nhỏ giọng nói, “Vị Quân Sinh cô nương kia còn
chưa buông lòng nghi ngờ với ngươi đâu. Nàng hiện tại đang lén lút canh
ngoài cửa kìa, dù sao ngươi hiện tại cũng đang nhàm chán, chi bằng ngươi mang nàng đi loanh quanh vài vòng, làm nàng mệt chết đi, lại bất lực
trở về. Ngươi cũng coi như là giải hận.”