Trương công tử cầm
chén đưa cho Chung bà bà, hướng Quân Sinh hành lễ, “Cô nương hảo, ta họ
Trương tên là Duệ, ở ngay bên cạnh là hàng xóm của Chung gia.”
Quân Sinh trong lòng nghĩ đến Thúy Vũ, nhất thời không phục hồi tinh thần
lại, nhìn thấy hắn hành lễ với mình thì mới như tỉnh mộng, cũng nhanh
chóng đáp lễ, trong miệng nói: “Ta là Quân Sinh, hôm nay may mắn được bà bà tương trợ, nếu không khả năng ta sẽ không về nhà được.”
Chung bà bà vừa đem sủi cảo đổ vào trong bát nhà mình vừa lẩm bẩm, “Trương
Duệ a, ngươi còn tự báo gia môn của mình, có muốn lão thân giúp ngươi
hỏi nhiều một câu xem vị Quân Sinh cô nương này có hôn ước hay chưa
không hả?”
Bị bà ta nói như vậy, vị
Trương công tử kia làm sao còn dám ngồi. Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi,
“Bà bà đây là đang nói lời gì vậy, ta chỉ là…… Chỉ là……” Hắn liên tục
nói vài lần “chỉ là” nhưng không nói ra được cái gì nữa.
Chung bà bà bị bộ dáng của hắn chọc cười ha ha, lại vỗ một phát vào sau lưng
hắn, “Ta nói giỡn thôi, ngươi còn tưởng thật. Kể cả ngươi có nghĩ thật
thì cô nương gia cũng sẽ không nghĩ thế. Ngươi vẫn là nên chết tâm đi.”
Trương Duệ mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn trộm nhìn Quân Sinh một cái, chỉ thấy
nàng vẫn đứng ở nơi đó, bày ra bộ dáng nhàn nhạt thì tức khắc nản lòng
thoái chí. Hắn lại hành lễ, rồi vội vàng ra khỏi sân, ngay cả chén sủi
cảo cũng quên mang về.
Thấy hắn đi xa,
Chung bà bà mới chuyển hướng Quân Sinh nói, “Cô nương không tức giận
chứ, ta vừa rồi mở miệng chỉ là nói giỡn, không mạo phạm đến cô nương
chứ?”
Quân Sinh liền nói không có gì.
Nàng cởi giày, giao cho Chung bà bà. Chung bà bà tiếp nhận giày, kim chỉ trong tay bay múa, trong chốc lát liền đem cái giày kia vá lại vô cùng
vững chắc, mịn màng.
“Bà bà thật khéo
tay,” Quân Sinh đem giày đi vào chân, đi vài bước, “Căn bản không cảm
thấy giày đã sửa qua. Ta vốn tưởng giày này không dùng được nữa, nhưng
xem thế này thì có đi thêm một năm nữa cũng không có vấn đề gì.”
Chung bà bà đem kim chỉ thu lại, khe khẽ thở dài, “Không phải khéo tay mà là
từ nhỏ làm đến giờ nên cũng quen, kể cả không khéo thì làm mãi cũng phải khéo. Đây là mệnh cả ta, không có biện pháp nào khác.”
Nghe bà ta nói như vậy, trong lòng Quân Sinh đột nhiên sinh ra vài phần
thương tiếc. Nàng ngồi vào bên cạnh Chung bà bà, nhìn sườn mặt tràn đầy
nếp nhăn của bà ta, nhẹ giọng hỏi, “Vừa rồi ta vẫn luôn muốn hỏi nhưng
sợ bà bà thương tâm.” Nàng giữ chặt tay bà bà, “Bà bà không có hài tử
sao? Vì sao lại một người ở nơi hẻo lánh này?”
Chung bà bà nghiêng đầu nhìn nàng, “Hài tử? Ai, đã sớm không còn nữa, ta tổng cộng cũng có một đứa con, không nghĩ tới hắn giống lão cha hắn, là quỷ
đoản mệnh a.”
Quân Sinh nhất thời nghẹn
lời, qua một hồi lâu, nàng mới ôm lấy bờ vai còng của Chung bà bà, “Về
sau ta sẽ thường tới nơi này thăm bà bà, có được không? Ta có thể giúp
bà bà trồng rau, bón phân, làm việc nhà.”
Chung bà bà cười, “Cái đó thì không cần. Xem tay nhỏ mịn màng của ngươi thì
chắc là con nhà giàu rồi, để ngươi trồng rau còn không phải thêm phiền
toái cho ta sao?”
Quân Sinh ngượng ngùng gục đầu xuống, “Bà bà không muốn để ta tới giúp sao?”
“Một khuê nữ như hoa như ngọc thế này có thể thường tới thăm ta là ta vui vẻ rồi,” Chung bà bà cười tủm tỉm nhìn nàng, “Bất quá lần sau nhớ rõ đừng
làm rách giày nữa.”
Quân Sinh gật gật đầu, “Bà bà, ta thấy bà bà làm dù thật tinh xảo. Ta muốn mua một ít để đám tỉ muội trong thành dùng.”
Nàng nói như vậy là muốn tìm cái cớ giúp Chung bà bà một chút. Nàng không tiện trực tiếp đưa bạc, chỉ có thể mua dù để báo đáp.
“Hảo, hảo,” Chung bà bà đem giỏ tre lấy lại đây, “Ngươi chọn lựa đi, xem thích cái nào?”
Quân Sinh đi qua, tùy tiện cầm hai cây dù ra, vừa định móc bạc lại ngồi xổm
xuống chọn một cây dù nhỏ nhất, cầm trong tay rất là vừa vặn, “Cái này
cho Thúy Vũ. Nàng nhất định sẽ bình an trở về, đến lúc đó nàng sẽ lại
cùng chúng ta đi mưa, ngắm cảnh.” Nàng vừa tự nhủ trong lòng vừa đem bạc để lên mặt bàn.
“Bà bà, trời cũng không
còn sớm nữa, ta phải trở về. Lúc nào rảnh rỗi ta sẽ lại đến thăm bà bà.” Quân Sinh hướng Chung bà bà hành lễ thật sâu, sau đó bước ra cửa, đi
vào trong viện. Chung bà bà theo sát phía sau nàng, cùng nàng đi vào
trong viện.
“Ô ô…… Ô ô……” Một trận tiếng
khóc mơ mơ hồ hồ phiêu tán trong gió tiến vào tai Quân Sinh. Thanh âm
này giống như truyền đến từ đám đất trồng rau ở sau nhà. Quân Sinh nghe
được thì cả người căng thẳng, dừng lại ở cửa.
“Cô nương, làm sao vậy?”
“Bà bà, ngươi…… Có nghe thấy tiếng khóc không?” Quân Sinh quay đầu lại,
nhìn mảnh vườn rau xanh mượt kia. Hiện tại mặt trời đã lặn một nửa, mặt
trước của phòng ở chìm trong bóng tối, đen như mực, không nhìn rõ cái
gì.
“Ai u, ta từng này tuổi rồi, lỗ tai
chưa điếc hết đã là không tồi, sao còn có thể nghe được rõ ràng cái gì.” Chung bà bà đi theo phía sau nói, “Cô nương, mau trở về đi, đừng làm
cho cha mẹ ngươi lo lắng.”
Quân Sinh gật
gật đầu, lại nắm bàn tay to đầy vết chai của Chung bà bà, lập tức hướng
con đường nhỏ mà đi. Lúc đi qua sân bên cạnh nàng nhìn thấy Trương Duệ
đang đấm lưng cho một vị phụ nhân, hai người nói nói cười cười, rất là
thân mật. Như là cảm thấy có người đang nhìn mình, Trương Duệ bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Quân Sinh. Hắn lập tức đỏ mặt,
cánh tay giơ lên giữa không trung, tựa hồ muốn chào hỏi nàng nhưng một
lát sau hắn lại ngượng ngùng buông xuống. Quân Sinh hướng hắn nhẹ nhún
chân rồi lại tiếp tục bước không ngừng. Nàng muốn nhân trời còn chưa tối mà về thành Tân An. Hiện tại mặt trời đã gần lặn hết, nàng phải nắm
chắc thời gian.
Khi tia sáng hoàn hôn
cuối cùng biến mất, Quân Sinh bước vào cửa thành. Nhìn phố xá trước mắt
đèn đuốc huy hoàng nàng mới thở nhẹ ra. Không biết vì sao, dọc theo
đường đi nàng đều thấy tinh thần không yên, tuy rằng bên cạnh không
thiếu người đi ngắm cảnh thu trở về nhưng trong lòng nàng vẫn sợ hãi,
sau lưng tê dại. Bởi vì khi ra khỏi nhà Chung bà bà, nàng vẫn luôn nghe
được một thứ thanh âm kỳ quái, giống tiếng bước chân nhưng lại không
hẳn. Tiếng kia cứ không xa không gần đi theo nàng, không tiếp cận mà
cũng không cách quá xa.
Quân Sinh quay
đầu lại vô số lần nhưng mỗi lần đều bị người ở phía sau che đậy tầm mắt. Chỉ có một lần, lúc nàng chuẩn bị quành mới quay người lại thì phát
hiện cách mình không xa ở trên mặt đất có bốn cái chân, lẫn trong đám
người sốt ruột trở về nhà. Bốn cái chân này rất lớn, dính đầy bùn lầy,
nàng quay đầu lại, chúng nó liền lập tức bất động, giống như ý đồ muốn
duy trì khoảng cách với nàng. Mà khi nàng muốn nhìn thấy rõ ràng hơn thì lại không thấy mấy cái chân đó đâu, chúng nó tựa hồ ẩn vào giữa trời
chiều, hòa vào bóng tối, hoặc là nói chúng nó vốn thuộc về bóng tối, chỉ là ngẫu nhiên mới đi đến nơi không thuộc thế giới của mình này, đi vào
trong ánh đèn dầu của nhân gian.