“Gãy rồi.” Hữu Nhĩ thấy hộp kim chỉ chợt lóe thì vội chạy tới báo cho Yến Nương đang nằm dưỡng thần trên giường.
Yến Nương trở mình, “Gãy là phải rồi, một cây kim nhỏ làm sao địch lại Thổ Lâu chứ.”
“Thổ lâu?”
“Trên núi Côn Luân có con quái thú, hình dạng như dê nhưng có bốn sừng, tên
là Thổ Lâu.” Yến Nương bị hắn phiền ngủ không được, đành ngồi dậy hướng
hắn giải thích từng câu từng chữ.
“Cho nên kẻ tập kích nàng kia đêm nay chính là mãnh thú tên Thổ Lâu kia sao?”
Yến Nương gật đầu, lông mày nhăn lại, “Thổ Lâu hung tàn, đặc biệt thích máu của đồng nữ, bởi vì làm nhiều việc ác nên vạn năm trước đã bị Hoàng Đế
dùng Hiên Viên đuổi tới địa phủ. Nhưng hiện tại nó lại xuất hiện tại
nhân gian, thật sự quá kỳ quặc.”
Hữu Nhĩ chạy đến bên giường, chống cằm nhìn Yến Nương, “Chuyện này không có khả năng, ngươi cũng không phải không biết tên kia cai quản địa ngục rất
chặt, mọi quỷ quái đều được ghi vào trong sách, thiếu một người thì lập
tức sẽ bị phát hiện. Nó biến mất đã nhiều ngày, sao còn chưa thấy âm
binh tới bắt nó trở về?”
“Cho nên ta mới thấy kỳ quái. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ tự mình đi một chuyến, nhìn xem trong này rốt cuộc có cái gì cổ quái.”
***
“Lộc cộc đát……”
“Lần này sao nhanh thế đã về rồi. Cũng tốt, nơi này đã mưa một ngày rồi, mà
mưa này không giống nhân gian, rơi trên quần áo liền chọc ra mấy cái lỗ. Đúng rồi, vừa rồi ta thấy một nữ nhân căn dù đi qua bên cạnh. Hóa ra
nơi này các ngươi cũng cần dùng đến ô che mưa, đúng là tiện cho ta. Ta
còn đang tính ở lại đây mấy ngày a……”
“Lộc cộc đát……”
“Nha, sừng của ngươi sao lại thiếu một cái vậy? Là bị ai đánh gãy à?”
……
“Chẳng lẽ ngươi đã bị quan phủ phát hiện sao? Thế thì khó lường rồi. Mấy ngày
nay ngươi vẫn nên trốn đi, tránh đầu sóng ngọn gió, chờ sự tình tạm lắng thì đi ra cũng không muộn.”
“Hừ, ngươi không phải sợ ta liên lụy ngươi chứ?”
“Chuyện của ta bị vạch trần thì với ngươi có lợi gì chứ?”
“Yên tâm, đến lúc đó ta tự có biện pháp.”
***
Thư phòng thực an tĩnh, không khí bên trong bình thản mà ấm áp nhưng vẫn
không làm nôn nóng nhiều ngày nay trong lòng Lưu Tự Đường bình ổn. Hắn
đã ở chỗ này mấy ngày, ban ngày lật giở từng cuốn sách cổ ông ngoại lưu
lại, buổi tối mặc nguyên áo mà ngủ, một chút thời gian đều không dám trì hoãn.
Hắn luôn cảm thấy hơn trăm mạng
người của Hỗ gia có quan hệ tới cuốn ma thư trong miệng Trình Mục Du.
Cho nên hắn không kể ngày đêm ở trong thư phòng, mong muốn tìm ra manh
mối có liên quan tới cuốn sách kia. Nhưng lăn lộn mấy ngày, sách trong
thư phòng đều đã bị hắn giở một lần mà vẫn không phát hiện ra điểm đáng
ngờ nào.
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến. Lưu Tự Đường ngước mắt, nhẹ giọng nói “Tiến vào”.
Cửa bị đẩy ra, hộ vệ của hắn là Hàn Uy đi tới, hành lễ, “Đại nhân, có người cầu kiến.”
“Là ai?”
“Là một vị lão giả, hắn nói mình là bằng hữu quen biết Hỗ Trịnh tiên sinh
nhiều năm trước, nghe nói Hỗ gia xảy ra chuyện thì đặc biệt từ nơi khác
tới đây tế bái.”
Lưu Tự Đường gật gật đầu, “Thỉnh hắn tiến vào.”
Không bao lâu sau có một vị lão nhân đi từ ngoài cửa vào. Người kia năm nay
cũng tầm 60, râu tóc đã bạc trắng, phảng phất như chưa bao giờ có màu
đen. Thấy Lưu Tự Đường, ông ta liền thất tha thất thểu đi lên trước, bắt lấy tay hắn nghẹn ngào nửa ngày, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Hàn Uy thấy lão nhân kia thất lễ như vậy, vừa định tiến lên ngăn cản thì
lại bị Lưu Tự Đường giơ tay ngăn lại, rồi ra hiệu bảo Hàn Uy đi ra
ngoài, còn chính mình đỡ lão nhân kia ngồi xuống bên ghế.
“Lão bá bá, thứ cho ta vụng về nhưng không biết vãn bối nên xưng hô với ngài thế nào?”
“Ta họ Lục tên Thanh, ngươi cứ gọi ta Lục bá là được. Lúc ta xuất sư thì
ngươi vẫn chỉ là hài tử năm sáu tuổi, chúng ta cũng gặp nhau không được
vài lần nên ngươi không nhớ rõ ta cũng là bình thường.” Lão giả kia vừa
lau nước mắt vừa xua tay thở dài.
Lưu Tự Đường hành lễ, “Hóa ra ngài là học sinh của ông ngoại, vãn bối thất lễ rồi.”
Lão giả lại lau lau khóe mắt, “Ân sư cả đời hành thiện tích đức, không nghĩ tới người nhà của sư phụ lại có kết cục này, thật sự làm ta khó có thể
chịu được.”
Ông ta đứng lên, dạo vòng
quanh thư phòng một lần, ngón tay lướt trên những cuốn sách, “Thư phòng
này ta còn nhớ rõ, trong này có nhiều cuốn sách đã thất truyền, chỗ khác tìm không thấy. Tiền sinh mềm lòng, luôn đem điển tịch trân quý của
mình cho chúng ta mượn xem. Nhưng lúc ấy ta không hiểu chuyện, không
biết sư phụ yêu sách như mạng nên luôn đem sách của sư phụ làm bẩn. Mỗi
lần thu sách lại, sư phụ đều phải mở từng trang sách, phơi nắng nửa
ngày……”
“Từ từ,” Lưu Tự Đường đường đột
đánh gãy lời ông ta, “Vãn bối có một chuyện muốn hướng trưởng bối thỉnh
giáo, không biết ông ngoại có cất một cuốn sách cổ nào màu đen, mặt trên đều là những chữ cổ quái không a?”
Lão
giả kia cúi đầu trầm tư sau một lúc lâu, “Màu đen? Tự phù?” Ông ta chậm
rãi ngẩng đầu lên, “Xác thật có một cuốn sách như vậy. Nhưng ta cũng chỉ thấy có một lần, bởi vì sau chuyện đó thì tiên sinh không cho phép
chúng ta vào thư phòng nửa bước. Nếu muốn mượn sách nào thì phải lên
danh sách cho tiên sinh rồi ngài ấy sẽ tự mình đem sách tới.”
Lưu Tự Đường chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó nổ tung, hắn đứng bất
động, phảng phất sợ kinh động đến cái gì đó, “Chuyện đó là chuyện gì?”
Lục Thanh quay đầu nhìn hắn, “Tiên sinh không nói với ngươi lai lịch cuốn
sách kia sao?” Hỏi xong những lời này, ông ta liền lắc lắc đầu, “Cũng
phải, rốt cuộc khi đó ngươi còn nhỏ, ngài ấy sẽ không nói tỉ mỉ ngọn
nguồn chuyện kia với ngươi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mong Lục bá nói rõ cho ta.”
Lục Thanh nhìn hắn, “Kỳ thật ta cũng không có chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ nghe tiên sinh thuật lại thôi. Đó mà một ngày hơn hai mươi năm
trước. Ngày đó là Tết Trung Thu, mấy người chúng ta theo lệ thường theo
tiên sinh lên núi ngắm trăng. Dọn xong rượu ngon cùng cống phẩm, chúng
ta liền làm lễ bái nguyệt, thành tâm xướng tụng. Sau khi nghi lễ chấm
dứt thì mọi người liền uống rượu, đối thơ, đánh đàn, vô cùng khoái hoạt. Rượu quá ba tuần, tiên sinh đứng dậy, trên mặt biểu hiện đã ngà ngà.
Ngài ấy nói, Lục Thanh, ta muốn đi tới bên bờ suối rửa mặt, trong chốc
lát trở về còn phải uống ba ly với ngươi. Ta chưa bao giờ thấy tiên sinh uống say như thế nên liền muốn đi cùng ngài ấy, nhưng lại bị tiên sinh
đẩy ra. Ngài ấy cao giọng cười to vài tiếng, một người hướng dòng suối
nhỏ trong rừng đi đến. Mấy người chúng ta ở lại uống hai vòng, nhưng vẫn không thấy tiên sinh về. Lòng ta nôn nóng, liền đứng dậy muốn đi tìm
ngài ấy. Mới vừa đi được hai bước thì lại thấy tiên sinh vội vã từ trong rừng đi ra, đỏ ửng trên mặt đã biến mất, giống như không hề say. Ngài
ấy nhìn ta nhưng tâm tư rõ ràng đang ở chỗ khác. Ta vừa định đi lên dò
hỏi thì tiên sinh lại phất phất tay, ý bảo ta không cần nói gì. Ngài ấy
nói, Lục Thanh, gọi những người kia, chúng ta mau rời hỏi đây. Lúc nào
xuống dưới chân núi ta sẽ giải thích với các ngươi.”
“Vậy ông ngoại…… rốt cuộc đã giải thích thế nào?” Lưu Tự Đường cảm giác giọng mình không còn giống của mình nữa.