“Bất thường? Ý nói là ở Bất Lão Truân có quỷ sao?” Sử Kim xen vào một câu.
Trình Mục Du nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng không phải, theo văn án ghi lại thì ở
Bất Lão Truân thường có người chết, có rất nhiều là bệnh chết, có nhiều
người khác lại là ngoài ý muốn bỏ mình. Con số người chết ở đây cao hơn
nhiều mấy cái thôn còn lại cho nên dần dần mọi người trong đồn điền đều
cảm thấy nơi này phong thuỷ không tốt, liên tiếp dời tới trong thành.”
Ngón tay hắn theo trang sách trượt xuống dưới, “Đúng rồi, nơi này còn
ghi lại tên người chết cùng với địa chỉ của những gia đình rời đi nhưng
có hai hộ vẫn kiên trì ở lại, không chuyển đi.”
“Chính là Trương Duệ cùng hàng xóm của hắn là Chung bà bà đi.” Tưởng Tích Tích nhanh chóng nói.
“Không sai, hai hộ này xác thật một họ Chung một họ Trương,” Trình Mục Du yên
lặng nhìn trang sách, “Hơn nữa, họ họ Chung kia cũng chết người, lại là
người trẻ tuổi, theo tuổi tác này thì chính là nhi tử của Chung bà bà,
tên là Chung Cối.”
Tưởng Tích Tích ngó ngoáy hỏi, “Chung Cối chết như thế nào?”
“Nhiễm bệnh, nhưng bệnh này đến thật đột ngột, là trong một đêm mà bất đắc kỳ tử.”
Tưởng Tích Tích thở dài, “Chung bà bà kia thật đúng là người cường hãn, nhi
tử đã chết mà bà ta vẫn không rời Bất Lão Truân như những người khác mà
vẫn ở đó đến giờ.”
Không đợi nàng cảm
thán xong, Trình Mục Du liền đứng lên, đem quyển sách đưa ra trước mặt
mấy người, “Các ngươi hôm nay có việc để làm rồi.”
Ba người nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Trình Mục Du.
“Đi tìm những thôn dân đã chuyển đi này, hỏi rõ tình huống xảy ra năm đó.
Ta cảm thấy làng này có chuyện kỳ lạ, nếu chúng ta không tìm thấy Thúy
Vũ thì cũng chỉ có thể nhúng tay từ chỗ này, nhìn xem có thể tra ra manh mối nào có liên quan đến vụ án này.”
Tưởng Tích Tích vòng vài lần trong một cái ngõ nhỏ ngoằn nghoèo rồi mới đến
một sân viện vừa nhỏ vừa cũ. Nàng nhìn phía trước có một cái cửa ghép
bằng mấy tấm ván, trong miệng nói thầm, “Văn gia, ân, hẳn là nơi này.”
Nàng đi về phía trước, vừa định gõ cửa thì cửa gỗ lại lặng yên mở ra,
một thanh niên tầm mười lăm mười sáu tuổi khiêng đòn gánh từ trong viện
đi ra, nhìn thấy Tưởng Tích Tích đứng ở cửa thì lắp bắp kinh hãi. Hắn
vội vàng buông đòn gánh, khom lưng hành lễ, “Đại nhân đích thân tới hàn
xá không biết có chuyện gì?”
“Phụ thân ngươi chính là Văn Bảo Sâm?”
“Đúng là gia phụ, không biết đại nhân tìm gia phụ muốn nói chuyện gì?”
Tưởng Tích Tích thấy hắn sắc mặt trắng bệch thì nhanh chóng cười nói, “Ngươi
không cần kinh hoảng, ta chỉ là muốn hỏi tỉ mỉ hơn về việc Văn Hưu ngã
giếng mười năm trước.”
Người trẻ tuổi kia lại vẫn không thả lỏng. Hắn hướng trong viện nhìn nhìn, đè thấp thanh
âm, “Chuyện đó đã qua mười năm, sao đại nhân lại đột nhiên muốn điều tra việc này chứ? Chẳng lẽ cái chết của ca ca ta lại có kỳ quặc?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu, “Hiện tại nói điều này vẫn còn hơi sớm, chỉ là sự
tình phát sinh ở Bất Lão Truân đúng là có chút không hợp lẽ thường cho
nên quan phủ muốn một lần nữa điều tra, chẳng biết có thể tìm phụ thân
ngươi nói chuyện được không?”
“Đại nhân, sự việc năm ấy ta đã sớm biết được rõ ràng từ trong miệng cha mẹ, hỏi bọn họ không bằng trực tiếp hỏi ta……”
Tưởng Tích Tích thấy vẻ mặt hắn khó xử thì không nhịn được nghi ngờ nói, “Phụ thân ngươi……”
Người trẻ tuổi cúi đầu, “Từ khi ca ca xảy ra chuyện, gia phụ vẫn không thể
thoát khỏi bi thương, còn không biết có thể sống đến khi nào, hiện tại
thần trí cũng đã không rõ, nếu lại nhắc tới sự tình đó thì ta sợ sẽ làm
bệnh tình tăng lên.”
Tưởng Tích Tích thở
dài, “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vốn chính là nỗi đau khó thừa nhận
nhất trên thế gian này, vậy làm phiền ngươi thay thế lão tiên sinh, đem
sự tình kể tỉ mỉ cho ta.”
Người trẻ tuổi
cõng đòn gánh, cùng Tưởng Tích Tích đi tới bên dưới một cây đa lớn cách
đó không xa. Hai người ngồi ở trên rễ cây, người trẻ tuổi kia liền bắt
đầu kể lại hồi ức hắn nhớ được.
“Năm ca
ca qua đời ta mới chỉ có năm tuổi, nhiều ký ức đối với hắn đã mơ hồ
nhưng khi phụ thân thanh tỉnh vẫn thường kể về hắn. Ông nói ca ca thông
tuệ lanh lợi, đọc sách rất tốt, không giống hài tử nhà nông gia cho nên
ông đặt kỳ vọng lớn vào hắn, ngóng trông hắn có thể thông qua khoa cử
làm rạng rỡ môn gia. Nhưng thế sự vô thường, mười năm trước, vào một
ngày mùa hè, ca ca đi ra ngoài giúp bốc thuốc cho mẫu thân bị bệnh đã
lâu rồi từ đó không về nữa. Ngày hôm đó trời đổ mưa to, người cả thôn
dầm mưa tìm khắp xung quanh một đêm nhưng vẫn không thấy hắn đâu. Hai
mươi mấy ngày sau, mọi người mới phát hiện ra hắn ở một cái giếng nước
ngoài ruộng. Lúc đó toàn thân hắn trắng bệch, miệng mũi xanh tím, thân
thể sưng vù giống như quả bóng. Mẫu thân vốn dĩ đã yếu ớt, cho nên nửa
năm sau cũng theo ca ca đi rồi. Phụ thân thì suốt ngày uống rượu để trốn tránh cái chết thảm của trưởng tử, ngay cả việc đồng áng cũng không
làm. Mà ta cũng trong thời gian ngắn ngủi biến thành không khác gì cô
nhi, chậm trễ nhân sinh cả đời.”
Hắn lau
nước mắt, nhìn Tưởng Tích Tích, “Đại nhân, ca ca ta năm đó thực rõ ràng
là chết đuối, tất cả mọi người đều nói hắn không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, không biết các ngươi vì sao còn muốn nhắc lại chuyện này?”
Tưởng Tích Tích đưa cho hắn một khối khăn tay, “Bất Lão Truân hiện tại chỉ còn lại có hai hộ gia đình, ngươi có biết không?”
“Không cần nghĩ cũng biết, nơi đó hẳn là không có bao nhiêu người dám ở. Tất
cả mọi người đều nói Bất Lão Truân phong thuỷ có vấn đề nên mới nhiều
người chết như vậy. Vì thế bọn họ mới lục tục rời đi. Nhưng đến giờ ta
vẫn không hiểu phong thủy rốt cuộc là cái gì, vì sao mọi người đời đời
sống ở Bất Lão Truân vẫn bình yên vô sự, cố tình trong vài thập niên kia lại liên tiếp không ngừng có người chết chứ?”
Thần sắc Tưởng Tích Tích ngưng trọng, “Ta và ngươi nghĩ giống nhau, nếu nói
quỷ quái quấy phá, chi bằng nói là do trong lòng có ma.” Nàng đứng lên,
nhìn về phía thiếu niên kia, “Nếu ngươi nghĩ thêm được gì thì cứ đến Tân An phủ tìm ta, ta là Tưởng Tích Tích, tới trong phủ báo tên ta là
được.”
Dứt lời, nàng liền đứng dậy rời
đi, nhưng mới vừa đi được hai bước thì lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi, “Tưởng đại nhân.” Quay đầu lại, nàng thấy thiếu niên kia không để ý gánh hàng mà vội chạy về phía mình. “Đại nhân, Tưởng đại
nhân, ta vừa nghĩ ra một việc khả năng quan phủ không biết.”
Tưởng Tích Tích lập tức bất động, mày nhẹ nhàng nhăn lại, “Chuyện gì?”
“Ta nhớ rõ khi còn nhỏ thời cuộc rung chuyển, trong thôn thường xuyên có
người chạy nạn đến, các thôn dân tốt bụng liền đưa họ về an trí ở trong
một vài ngôi nhà hoang. Nhưng thường xuyên sẽ có người không chào từ
biệt đã đi mất, cứ thế không thấy tăm hơi. Lúc ấy ta còn cảm thấy bọn họ đúng là không biết điều, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không biết có phải
bọn họ cũng không rời đi mà bởi vì nguyên nhân nào đó mà mất đi tính
mạng cho nên mới biến mất như vậy không.”
Hắn thấy Tưởng Tích Tích không trả lời, liền nhẹ nhàng gọi nàng hai tiếng,
“Tưởng đại nhân, Tưởng đại nhân, ngươi có nghe được lời ta nói sao?”
“Ta đã nghe được. Ta chỉ là nhớ tới một người khác, hắn cũng mất tích ở gần Bất Lão Truân.”