Đây là lần thứ hai
Tưởng Tích Tích đi vào Bất Lão Truân. Lúc này đây, nàng không hề giống
lần trước đơn thương độc mã một mình mà phía sau nàng còn có mười mấy
nha dịch của Tân An phủ. Trong tay bọn họ không phải đao kiếm mà là xẻng và cuốc để dùng đào đất, giống đồ nông gia hay dùng.
“Đại nhân, có thể bắt đầu chưa?” Nha dịch đi đầu chờ nàng lên tiếng.
Tưởng Tích Tích nhìn thoáng qua Trương thẩm đứng ở bên cạnh nức nở, hướng hắn gật gật đầu, “Đào, mỗi một tấc đất đều không được bỏ qua, kể cả dưới
nền nhà cũng đào hết lên cho ta.”
“Vâng.” Đám nha dich đồng loạt hô lên làm thân mình Trương thẩm cũng run lên
mấy cái. Bà nhìn những nha dịch kia vọt vào sân, đem đám rau cỏ mình tỉ
mỉ chăm sóc nhổ lên toàn bộ, sau đó một tầng lại một tầng đào sâu hơn,
xẻng cùng cuốc bổ xuống, xốc lên đống đất đai mềm xốp, bề mặt, tiến tới
đống bùn đất phía dưới.
Trương thẩm run
rẩy thân mình yên lặng chờ đợi, nhưng cũng không biết mình đang chờ cái
gì, thẳng đến khi một nha dịch hướng Tưởng Tích Tích hô to một tiếng:
“Đại nhân, có phát hiện.” thì bà ta mới cảm thấy mồ hôi cả người đổ ra
rồi, tẩm ướt một tầng quần áo.
Tưởng Tích Tích bước nhanh vào trong viện, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm đồ vật bị
chôn dưới bùn đất, đã thật lâu không thấy mặt trời.
“Đại nhân, đây là…… Xương cốt, xương cốt người.” Nha dịch kia vừa nói vừa
duỗi tay đem khối xương cốt đã ố vàng nhặt lên, nhưng hắn vừa đụng tới
thì mảnh xương đùi kia đã vỡ vụn, lại lần nữa rơi xuống dưới bùn đất.
“Đông” một tiếng, thân thể Trương thẩm ngã trên mặt đất, bà tựa hồ không thừa
nhận nổi cảnh tượng ác mộng trước mặt, cứ thế ngã về phía sau, ngất xỉu.
Tưởng Tích Tích vừa mới chuẩn bị nâng bà ta dậy thì trong phòng lại có tiếng
kinh hô truyền tới, “Đại nhân, trong phòng cũng có phát hiện.”
Cùng với những lời này, một nha dịch mặt đầy sợ hãi từ trong phòng ở của
Trương gia chạy ra, trong tay của hắn giơ cao một cái sừng, một cái sừng dê thật lớn.
***
Mười bảy khối di cốt được sắp xếp chỉnh tề trong sân trước của Trương gia,
việc sửa sang lại đống di cốt này tốn mất hai ngày, bởi vì chúng đã có
niên đại từ lâu, thậm chí có những khối xương còn trộn lẫn với bùn đất,
phải dùng sàng lọc ra mới lấy được hoàn chỉnh. Đương nhiên cũng có những khối thi cốt tương đối mới mẻ, mọi bộ phận đều đủ chỉ duy nhất bụng là
trống không, giống như bị thứ gì đó ăn mất. Đó là khối thi cốt của Thúy
Vũ, tiểu cô nương yếu đuối mong manh, thanh tú trắng nõn hiện tại chỉ
còn hai lỗ mắt trống rỗng, đáy mắt đã bị bùn đất lấp đầy, còn thường có
giòi bọ bò ra.
Ánh mắt Tưởng Tích Tích chuyển từ đám thi cốt này sang khuôn mặt nghiêm túc của Trình Mục Du, “Đại nhân, ngài thấy thế nào?”
“Thân phận những người này đã xác nhận được chưa?”
Tưởng Tích Tích gục đầu xuống, “Trừ bỏ Thúy Vũ, những người khác đều chưa xác định được thân phận, bởi vì thi thể đã bị chôn lâu rồi, căn bản không
nhìn ra được bộ dáng lúc sinh thời.”
“Đứa con của Văn gia không phải đã nói Bất Lão Truân trước kia thường xuyên
có người chạy nạn tới, những thi cốt này khả năng là của người chạy
nạn,” Trình Mục Du giống như nói với Tưởng Tích Tích, lại giống như đang tự lầm bầm lầu bầu, “Còn có nam tử tên Lý Mông mất tích mười năm trước ở phụ cận, có thể cũng ở trong đống này chăng?”
“Thuộc hạ đã cho người đi thông báo cho người nhà của Lý Mông, xem bọn họ có
thể phân biệt nhận ra hắn không. Nếu Lý Mông kia có chỗ đặc biệt trên
người thì nói không chừng thông qua thi cốt cũng có thể phân biệt ra.
Chỉ là những người chạy nạn kia thì vốn đã không rõ thân phận, lại càng
không biết thân nhân ở nơi nào, sợ là không cách nào xác nhận danh
tính.”
“Mười năm trước thời cuộc rung
chuyển, những người này sợ bị liên lụy, chạy nạn đi tới nơi này, không
nghĩ tới vừa rời hang hổ lại vào hang sói, cuối cùng cũng không thể
tránh được một kiếp.” Hắn ảm đạm nói, “Tích Tích, ngươi cần đem những
thông tin đặc thù của những khối di cốt này ghi lại, cho dù hiện tại
không ai nhận ra nhưng biết đâu về sau sẽ có người tìm đến nhận thân
nhân. Nói không chừng đến lúc đó còn có thể để bọn họ lá rụng về cội,
không cần làm một cô hồn mênh mang trên trần thế này.”
Thấy hắn nói đến thương cảm, Tưởng Tích Tích cũng than một tiếng, “Đại nhân, chẳng lẽ Trương Duệ thật sự là yêu quái ăn thịt người, mà những người
này đều chết trên tay hắn sao?”
Trình Mục Du vừa định trả lời thì sân nhà bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, Chung bà
bà vừa dùng tay che mặt, ngăn cách chính mình với đám thi cốt kia vừa
dùng hai chân nhỏ, chạy chậm về phía trước. Thấy thế, Tưởng Tích Tích
vội vàng gọi bà ta lại. Chung bà bà thấy trốn không xong thì chỉ có thể
không tình nguyện đi tới, hành lễ với Trình Mục Du, “Đại nhân, lão thân
nhát gan, ngày thường người khác giết gà ta cũng sợ không nghĩ tới bên
người lại có chôn nhiều thi cốt như vậy, thật là khiến ta không dám ở
lại.”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm bà ta
trong chốc lát, “Người chết cũng không đáng sợ, ngươi xem, bọn họ cùng
ngươi làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng không có quấy rầy đến ngươi,
nhưng thật ra người sống mới cần phải cảnh giác.”
Chung bà bà liếc mắt nhìn đám thi cốt kia một cái, lại nhanh chóng rụt rụt cổ quay đầu lại, “Đại nhân nói chuyện văn hoa quá, lão bà tử ta cũng không hiểu. Nhưng Trương Duệ kia là người đọc sách, sao có thể làm ra sự việc giết người tàn nhẫn bực này chứ?”
Trình Mục Du tiến lên một bước, “Lão bà bà, ngươi vẫn luôn ở Bất Lão Truân này sao?”
Chung bà bà đem sợi tóc trên trán vén ra sau tai, “Lão bà tử sinh ra ở chỗ
này, lớn lên ở nơi này, gả chồng sinh hài tử đều ở chỗ này, sợ là cả đời đều sẽ phải sống ở đây thôi.”
“Vì sao bà không rời đi, nghe nói nơi này phong thuỷ không tốt, cho nên rất nhiều thôn dân đều dọn đến trong thành rồi kia mà.”
Chung bà bà run rẩy bả vai cười lạnh hai tiếng, “Không tốt? Còn có thể không
tốt đến mức nào? Lão nhân và tiểu nhi tử thúi nhà ta đều đã chết, chỉ
còn lại mình ta, mệnh này ai muốn lấy thì lấy, sớm một ngày muộn một
ngày có khác gì nhau?”
Lời này bất đắc dĩ đến cực điểm, Trình Mục Du cũng không đành lòng. Hắn trầm mặc trong
chốc lát, lại hỏi tiếp, “Không biết ngài có từng gặp được đồ vật gì kỳ
quái ở gần đây không?”
Chung bà bà liên
tục phất tay, “Nơi này trừ bỏ người chết nhiều một chút thì cũng không
có gì khác nơi khác,” bà ta đem giỏ tre một lần nữa thảy lên lưng, “Đại
nhân, nếu không có việc gì khác thì lão thân liền đi trước, còn những
thi cốt này mong ngài mau đem chúng đi thôi, để ở chỗ này khiến ta không dám ra cửa.”
Trình Mục Du gật đầu, nhìn
theo bóng dáng còng còng của bà ta, vừa định xoay người, lại thấy Chung
bà bà dừng lại, quay đầu, “Đại nhân, sự tình kỳ quái thì cũng không phải không có. Có mấy buổi tối, ta từng nghe thấy bên Trương gia vang lên
tiếng bước chân ‘ lộc cộc ’, còn có một lần ta thấy bóng của một cặp
sừng như chạc cây hắt lên cửa sổ. Nhưng nói đến cũng lạ, Trương gia cũng không nuôi dê a, sao trong viện lại có thêm một đầu dê lớn chứ?”