Bà ta cầu cứu nhìn
phía Yến Nương, lại chỉ vào miệng mình, vừa lắc đầu vừa dậm chân. Cha
của Yến Nhi vội vàng đi tới, ông ta nghẹn họng nhìn thê tử trân trối,
vặn mặt bà tay lại vừa vỗ vừa lắc nhưng lăn lộn nửa ngày, bà ta gấp đến
rơi nước mắt nhưng hai môi vẫn dán chặt vào nhau, nửa tấc cũng không mở
ra được.
“Thoạt nhìn giống như bị trúng
gió a,” Lưu Xuân đi lên phía trước, quan tâm mà nhìn một khuôn mặt béo
nhăn thành một đoàn, “Vẫn nên nhanh đưa bà ta đến y quán đi, chậm trễ
thời gian sợ là khó trị.”
Yến Nương nhìn
mấy người vội vã rời đi, bật cười, ở phía sau hô, “Tự quản cái miệng
mình cho tốt, không cần đi nói bậy thì tự nhiên bệnh sẽ khỏi.”
Dứt lời, nàng liền lôi kéo tay Quân Sinh đi đến Tễ Hồng tú trang trước mặt mọi người sau đó đóng cửa cái “rầm” vào mặt họ.
“Hữu Nhĩ, pha trà, Quân Sinh cô nương mệt rồi, để nàng ta nghỉ ngơi một
chút. Còn nữa mau đem hộp kim chỉ tới, để ta giúp nàng ta khâu tay áo.”
Vừa đến trong viện, Yến Nương liền liên tục phân phó.
Chốc lát sau đã thấy Hữu Nhĩ bưng hai ly trà tiến vào, lại tới nội thất lấy ra một hộp kim chỉ, nhét vào tay Yến Nương.
Quân Sinh ngượng ngùng hướng Hữu Nhĩ cười nói, “Tiểu huynh đệ, ngày ấy là ta hiểu lầm ngươi, thật là có lỗi, mong ngươi thứ lỗi cho ta.”
Hữu Nhĩ moi lỗ tai, “Gần đây sao luôn có người hướng ta xin lỗi thế nhỉ,
được rồi, ta đại lượng không chấp việc nhỏ, tha thứ cho ngươi vậy.”
Yến Nương lắc đầu, trong lòng nói con khỉ chính là con khỉ, dạy thế nào
cũng không nhớ được giữa người với người phải nói chuyện thế nào. Nàng
nhấp một ngụm trà, mở hộp kim chỉ, luồn chỉ rồi kéo cánh tay áo của Quân Sinh qua, nghiêm túc khâu vá. Vừa khâu nàng vừa hỏi, “Cô nương, hôm nay sao ngươi lại đi quan phủ minh oan cho Trương Duệ? Muốn lấy chứng cứ
xác thực cho vụ án của hắn thì một mình ngươi không làm được đâu, rất
khó để lật bản án.”
Quân Sinh cắn môi,
“Đều nói Trình đại nhân là một vị quan tốt, tuyệt không sẽ oan uổng một
người vô tội nên ta muốn thử một lần. Không thể trơ mắt nhìn Trương công tử mất đi tính mạng.”
“Chẳng lẽ chỉ vì cái này?”
Quân Sinh đỏ tai, ngồi mà không nói lời nào.
Yến Nương không nhìn nàng, chỉ có kim chỉ trong tay càng làm càng nhanh,
“Cô nương sớm đã khuynh tâm với Trương công tử, lại không thể thấy người trong lòng chịu một chút thương tổn nào cho nên mới một mình tới công
đường, chẳng sợ mất danh tiết cũng phải làm đúng không?”
“Yến cô nương nói đúng một nửa. Yến Nhi cùng Thúy Vũ là cùng ta lớn lên. Ta
coi hai nàng ấy như muội muội ruột thị, nếu Trương Duệ thật sự là hung
thủ giết người thì ta tuyệt đối sẽ không bao che hắn nửa phần. Nguyên
nhân chính là vì ta xác định hắn không phải ác nhân kia nên mới ra tay
cứu giúp.”
Yến Nương khâu xong một mũi
cuối cùng, thắt nút rồi cắn đứt chỉ. Nàng thu hồi kim chỉ, nghiêm túc
nhìn chằm chằm Quân Sinh, “Cô nương, quan phủ xử án không phải bằng cảm
giác, mà cần có chứng cứ. Trong lòng ngươi cảm thấy Trương Duệ không
phải hung thủ nhưng trong tay lại không có bằng chứng thì cũng không có
nửa phần tác dụng. Mặc dù Trình đại nhân có cho rằng Trương Duệ kia
không phải hung thủ nhưng cũng không thể chỉ bằng lời của ngươi mà thả
hắn. Cái này ngươi có hiểu không?”
Quân Sinh đứng lên, gấp đến hốc mắt đều ướt, “Vậy làm sao bây giờ? Ta phải đi đâu mới có thể tìm được chứng cứ chứ?”
Yến Nương lôi kéo nàng ngồi xuống, trấn an nói, “Quân Sinh cô nương, ngươi
chớ sốt ruột, ngươi cẩn thận nghĩ xem, trừ bỏ con dê kia thì ngươi còn
gặp được chuyện gì kỳ quái không?”
Quân
Sinh rưng rưng ngồi xuống, liều mạng nhớ lại sự tình phát sinh mấy ngày
nay, nhưng trong đầu rất loạn, bao nhiêu ý niệm xâm chiếm khiến nàng
không bắt được cái gì.
Yến Nương thấy
dáng vẻ của nàng ta như thế thì khẽ thở dài, “Ngươi quá mệt mỏi rồi,
trước tiên ngủ một giấc, chờ tỉnh lại nói không chừng sẽ nhớ ra manh mối nào đó.”
“Hiện tại ta sao ngủ được,
Trương Duệ hắn……” Quân Sinh thấy Hữu Nhĩ từ ngoài cửa đi tới, thân mình
hắn trong chốc lát biến thành hai cái, trong chốc lát lại hợp làm một,
hư hư thật thật, lảo đảo lắc lư, rất là thú vị. Nàng vừa định nói cái gì thì đã thấy đầu trầm xuống, mí mắt ngay sau đó gắt gao hợp thành một
đường.
“Ngủ rồi?” Hữu Nhĩ nhìn Quân Sinh nằm ở trên bàn, đem con mắt giữa trán khép lại.
“Đem nàng ta nâng đến trong phòng ta đi thôi, để nàng nghỉ ngơi một chút. Cô nương này cũng đáng thương, người bên cạnh liên tiếp xảy ra chuyện.”
Hữu Nhĩ cõng Quân Sinh lên, “Ngươi cũng giống nàng, tin rằng Trương Duệ không giết chết những người đó sao?”
Yến Nương cầm một cái ly ở trong tay mà thưởng thức, “Vốn dĩ ta còn không
xác định nhưng Thổ Lâu kia lại cố ý dẫn dắt tầm mắt lên người hắn nên
ngược lại khiến ta không nghi ngờ Trương Duệ nữa. Nếu Thổ Lâu là một hội với Trương Duệ thì sao phải cố ý thiết kế hại hắn.”
Hữu Nhĩ gật đầu, “Nói cũng đúng a, chúng ta tiếp theo phải làm gì?”
Đôi mắt Yến Nương híp lại, nhìn tường viện bên cạnh, “Vậy phải xem vị Trình đại nhân này có một đôi hoả nhãn kim tinh, phát hiện được điểm đáng ngờ trong án này hay không.”
***
Tưởng Tích Tích đem một cuốn sổ nhỏ đặt trước mặt Trình Mục Du, “Đại nhân,
đây là toàn bộ kết quả khám nghiệm mười bảy cỗ thi cốt.”
Trình Mục Du buông quyển sách trên tay, đem cuốn sổ nhỏ kia lật xem từng
trang một cách nghiêm túc. Hắn nhìn nhìn, mày càng ngày càng nhíu, tới
trang cuối cùng hắn ngồi lặng yên, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào cuốn sổ,
suy nghĩ rõ ràng đã bay đến chỗ khác.
Tưởng Tích Tích không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể đứng ở một bên yên lặng
chờ, rốt cuộc, Trình Mục Du cũng rời mắt khỏi cuốn sổ, nhẹ thở ra một
hơi, năm ngón tay nắm nhẹ, gõ một cách có tiết tấu trên mặt bàn.
“Đại nhân có phát hiện cái gì không?”
Trình Mục Du cười lạnh một tiếng, “Án này sợ là phức tạp hơn ta nghĩ ban đầu nhiều.”
Tưởng Tích Tích lấy cuốn sổ, lật giở, “Trên này rốt cuộc viết gì vậy đại nhân?”
“Trừ bỏ di cốt của Thúy Vũ, những cỗ thi cốt khác đều có vết thương, đa số ở đầu, miệng vết thương lớn, dài, có vài trường hợp còn gãy xương.”
Những từ này Tưởng Tích Tích đều hiểu, nhưng hợp lại thì nàng vẫn chả hiểu gì sất, “Đại nhân, thuộc hạ…… Không hiểu gì hết.”
Khóe miệng Trình Mục Du tràn ra một tia lãnh ý đến dọa người, “Ý ta chính là bọn họ đều là bị đao hoặc rìu chém chết.”
“Đao hoặc rìu sao? Ý ngài là những người này không phải do con quái dương kia chém chết sao?”
Trình Mục Du đứng lên, tay chắp sau lưng, “Từ mức độ phân hủy của đống thi
cốt thì những người này đã chết được hơn mười năm rồi. Mà mười năm
trước, Trương Duệ mới là một hài tử, thử hỏi, có hài tử nào có sức lực
có thể dùng đao hoặc rìu mà giết chết người trưởng thành không?”
Tưởng Tích Tích kinh sợ, nàng nửa há miệng, ngập ngừng nói, “Chẳng lẽ, là…… Là mẫu thân Trương Duệ?”