Sương mỳ trong núi càng ngày càng nặng, màn sương mông lung hoa lệ đem mọi thứ chung quanh ẩn dưới đôi cánh của mình.
Quân Sinh ngẩng đầu, thấy ánh mặt trời đều bởi vì màn sương dày đặc này mà
trở nên vẩn đục. Lúc này nàng mới ý thức được mình đã ở trong núi mấy
canh giờ. Nàng nhìn về phía sau lần nữa nhưng vẫn không phát hiện có chỗ nào không đúng, chỉ có Tinh Vệ vẫn luôn treo mình trong không trung
cách đó vài thước xa giống như một con diều.
Quân Sinh âm thầm cân nhắc: Chẳng lẽ Thổ Lâu không ở trên núi, đã đi nơi
khác sao? Vì sao ta tới trên núi đã một hồi mà nó còn chưa xuất hiện
chứ?
Nàng lại một lần ngẩng đầu nhìn lên
không trung, trong lòng có chút sốt ruột: Thái dương đã ngả về tây, hiện tại không thể so với ngày mùa hè, tiếp tục đợi hai canh giờ nữa thì sắc trời sẽ tối sầm lại. Nếu nó còn không xuất hiện thì sợ là hôm nay không tìm được nó rồi. Chi bằng thừa dịp trời còn chưa tối nàng nên xuống
núi, không chừng có thể thấy được nó ở chỗ khác.
Sau khi quyết định, Quân Sinh liền vội không ngừng đi xuống chân núi, Tinh
Vệ cũng đi theo phía sau nàng từng bước. Người đi nhanh, chim bay vội,
không đến một canh giờ đã đến chân núi Lăng Vân.
Quân Sinh xa xa trông thấy rừng phong ở phía trước, giống một đám lửa đỏ từ
trên trời giáng xuống. Nàng cắn cắn môi khô khốc, không do dự mà lập tức đi về phía cánh rừng.
Rốt cuộc đi tới
rìa rừng phong, mặt trời lúc này đã khuất sau cánh rừng. Quân Sinh nhớ
tới lời Yến Nương nói tối qua về rừng phong này thì trong lòng giống như có một trận gió lạnh thổi qua. Nàng hết sức chuyên chú nhìn vào trong
rừng sâu, trong lòng vừa chờ mong lại khẩn trương.
Nàng hoàn toàn không chú ý tới Tinh Vệ vẫn luôn đi theo mình lúc này đang bị mấy cái lá phong lôi kéo, lăn xuống một cái hố bùn ở bên cạnh rừng cây, cả người không thể động đậy.
“Tỷ tỷ,
Quân Sinh tỷ tỷ……” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ con đường mòn. Quân Sinh bị hù nhảy dựng, vội vàng đem ánh mắt từ trong rừng cây
chuyển qua. Nàng thấy ở chỗ cách mình vài thước có một bóng người nhỏ
xinh đứng, trên đầu người nọ cắm một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, cười
tủm tỉm hướng nàng đi tới.
“Thúy Vũ……”
Hai chữ này nói ra đến Quân Sinh cũng không nghe rõ bởi vì đầu lưỡi nàng lúc này cứng lại, mỗi một chữ đều nói đến khó khăn.
“Quân Sinh tỷ tỷ, hóa ra ngày ấy là ta ngây ngốc, không nhìn ra vị Trương
công tử kia ái mộ là tỷ tỷ. Ta còn ngây ngốc cho rằng, Trương công tử là bởi vì ngượng ngùng đối mặt với ta cho nên mới tìm Yến Nhi tỷ tỷ. Không nghĩ tới, hắn ngượng ngùng là thật, ái mộ ta lại là giả, hắn một lòng
đều ở trên người tỷ tỷ, cho dù ngươi chỉ là một kẻ ai cũng có thể làm
chồng…… Tiện nhân.”
Tuy rằng trong lòng
hiểu rõ Thúy Vũ trước mặt là Thổ Lâu biến thành, căn bản không phải muội muội đơn thuần ngốc ngếch đáng yêu kia của mình nhưng Quân Sinh vẫn bị
những câu nói này làm cho vô cùng đau đớn. Nước mắt nàng nháy mắt trào
ra, dưới chân lại bước lùi về một bước, vừa lui vừa quay đầu tìm Tinh
Vệ.
Phát hiện phía sau sớm đã không có
thân ảnh của Tinh Vệ, trong lòng Quân Sinh lập tức lạnh nửa phần. Nàng
vừa định xoay người chạy thì thân mình đã bị một khối thân thể lạnh lẽo
dán vào.
Quân Sinh quay đầu lại, đối diện là mặt của “Yến Nhi”. Đôi mắt đẹp của nàng kia trợn lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười khiến người ta sợ hãi, “Quân Sinh tỷ tỷ, Trương Duệ
giết ta, còn đem bụng ta ăn đến trống rỗng,” nàng ta vừa nói vừa túm lấy tay Quân Sinh kéo về phía cái bụng trống rỗng của mình. Ngón tay chạm
tới một đoàn đồ vật trơn trượt, rậm rạp nếp uốn còn thình thịch nảy lên, “Quân Sinh tỷ tỷ, của hồi môn của ta đều đã chuẩn bị tốt nhưng ta lại
không gả được cho người ta, vĩnh viễn…… Đều không gả được cho người ta.”
Trong cổ họng Quân Sinh phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân mình lại vẫn
như cũ bị “Yến Nhi” gắt gao bám trụ, “Quân Sinh tỷ tỷ, ngươi vì sao lại
muốn cứu Trương Duệ, hắn ăn ta, hủy diệt ta. Ngươi là tỷ tỷ của ta, vì
sao ngươi lại liều chết cứu hắn?” Trên mặt “Yến Nhi” hiện lên một tia
cười lạnh băng, “Mẹ ta nói đúng, ngươi chính là nữ nhân không biết liêm
sỉ, vì tình lang đến tình cảm tỷ muội cũng không màng. Tỷ tỷ, người đáng chết là ngươi, không phải ta, ngươi trả mạng cho ta, trả mạng cho ta.”
“Yến Nhi” đột nhiên vươn mười ngón, hướng về phía Quân Sinh. Đầu ngón
tay của nàng ta nhọn như một cây dùi, một khi chạm đến có thể móc mắt
Quân Sinh ra.
Quân Sinh lúc này không do
dự nữa mà té ngã lộn nhào từ bên người “Yến Nhi” mà chạy đi, hướng chỗ
sâu bên trong Huyết Phong Lâm mà chạy.
Nàng chạy a chạy, vô số lần bị rễ cây quăng ngã, nhưng lại bò dậy chạy tiếp. Quần áo nàng vị cành cây và vỏ cây làm rách, lộ ra làn da trắng nõn bên trong. Nhưng vô luận nàng chạy nhanh thế nào thì thân ảnh “Yến Nhi”
trước sau đều không xa không gần đi theo phía sau, lại hướng nàng cười:
“Quân Sinh tỷ tỷ, ngươi sẽ không nghĩ có thể kéo dài thời gian chứ? Đừng si tâm vọng tưởng, tình cảnh của Tinh Vệ kia so với ngươi cũng chẳng
tốt hơn đâu, nó sắp bị lá phong triền đến chết rồi.”
Tiếng bước chân phía sau lúc này thay bằng liếc lộ cộc. Quân Sinh tuy rằng
không quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng trận khói trắng
Thổ Lâu thở ra đánh tới, giống nhưu hàn băng, đem cả cổ nàng đều đông
lạnh lại.
Hai chân nàng rốt cuộc không
còn sức, mềm nhũn xuống khiến nàng gục ở dưới một cây phong, cái bao
cũng rơi xuống mặt đất, đĩa và vò rượu bên trong rơi đầy đất.
“Hắc hắc, mệt mỏi sao? Sớm đã nói với ngươi là không cần uổng phí sức lực,
sớm một chút muộn một chút cũng có khác gì nhau. Sớm bị ta ăn thì có thể sớm thấy hai tỷ muội kia của ngươi.” Thổ Lâu đứng dưới đám lá phong
trông có vẻ đặc biệt quái dị, giống dê lại giống người, lỗ mũi mỗi lần
hô hấp sẽ phun là khí trắng. Nó quơ quơ đầu, đi bước một đến bên Quân
Sinh, “Hiện tại tiểu tình lang kia của ngươi đã bị nhốt vào nhà lao,
không đến vài ngày sẽ bị quan phủ xử tử. Ngươi đơn giản vui vui vẻ vẻ đi theo ta, yên tâm, ta sẽ không làm ngươi đau. Chờ mọi việc kết thúc, cốt nhục của ngươi và ta hòa thành một thể thì từ giờ chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.”
Dứt lời, Thổ Lâu đem hai cái sừng còn lại hướng về phía trước, nhắm thân thể co rúm của Quân Sinh mà đâm tới.
Quân Sinh gắt gao nhắm mắt lại, chờ đợi một kích trí mạng này. Nhưng đau đớn lại chậm chạp không tới. Phía sau “Bang” một tiếng, có thứ gì đó đang
bay lên. Quân Sinh chần chờ mở to mắt, lại thấy Thổ lâu đứng ở trước
người mình, bốn chân dậm dậm, cảnh giác nhìn phía trên đầu nàng. Đôi mắt nó trừng thật lớn, trong mắt phản chiếu đồ vật làm nó như lâm đại địch
kia.
Đó là cái túi vải của Quân Sinh. Cái bao này là sáng nay Yến Nương cho nàng. Hiện tại miếng cải cũ màu xanh
kia đang bay phía trên rừng phong, vừa quay tròn vừa phát ra ánh sáng
bạc.