Chu Anh Lạc nhìn con
chó nhỏ kia, phát hiện trên người nó bóng loáng, một cọng lông cũng
không có. Nàng đem nó đặt trong tay, lúc này mới phát hiện nó không phải một con chó chân chính mà là một con chó được làm từ men sứ màu trắng.
Chu Anh Lạc điểm cái đầu của nó, ngoài miệng cười nói, “Ngươi từ đâu
chạy tới vậy, sao ta chưa từng thấy ngươi nha?”
Con chó nhỏ bằng sứ phảng phất nghe hiểu nàng đang nói cái gì, rầm rì hai
tiếng, một lần nữa nhảy đến trên mặt đất, hướng ngõ nhỏ đi tới.
“Ngươi đừng chạy, từ từ đợi ta a.” Anh Lạc buông cây gậy trúc, đi theo con chó sứ, nàng thấy nó quành ở cuối ngõ nhỏ, vào một nhà họ Nhậm thì liền
nhanh chóng chạy theo nó vào trong sân.
Con chó sứ đang ở giữa sân, cái đuôi nhọn hướng thẳng lên trời, cũng không
cũng không nhúc nhích. Đôi mắt đen nhánh của nó nhìn Anh Lạc, chớp cũng
không chớp, giống như bị định thân.
Không biết vì sao, Anh Lạc cảm thấy ánh mắt nó thực dọa người, hai tròng mắt
đen nhánh như cất giấu cái gì đó khiến người ta phải sợ hãi. Lông tơ sau lưng nàng đều dựng hết lên. Nàng hướng cửa viện lùi mấy bước, muốn rời
khỏi Nhâm gia, nhưng đúng lúc này một tiếng “Đùng” vang lên, con chó sứ
kia nổ tung, mảnh sứ vẩy khắp nơi, biến mất vô tung. Ở chỗ nó vốn đứng
có một nam nhân, người nọ khoác một cái áo ngoài thêu hoa, trên đầu cài
một đóa hoa lụa, mặt mũi không tồi, thanh tú trắng nõn, xinh xắn. Chẳng
qua, Anh Lạc lại không có tâm tư đi quan sát mặt hắn, lực chú ý của nàng đều bị thân thể của nam nhân kia hấp dẫn. Hắn ngoài áo ngoài thì không
mặc gì nữa, vạt áo choàng mở ra, lộ ngực trần trụi, hai chân gầy như rắn chắc, mỗi bộ phận thân thể đều lộ ra không sót gì.
Anh Lạc còn chưa kịp kêu lên tiếng thì đã bị nam nhân kia chặn miệng. Trên
tay hắn có mùi phấn son huân nàng đến ghê tởm. Dưới tình thế cấp bách,
Anh Lạc há miệng cắn lên bàn tay kia thật mạnh, nam nhân bị đau thì
buông lỏng nàng ra. Nàng không quay đầu mà hướng cửa viện chạy, nhưng
mới được một nửa thì thân mình chợt nhẹ, người bị bế từ eo, cả người
hướng vách tường bay qua.
“Đông” một
tiếng, đầu Anh Lạc đập thậ mạnh lên tường, nàng chỉ cảm thấy trước mắt
tối sầm, thân thể mềm như bông rơi xuống, cái gì cũng không biết nữa.
Nam nhân nhìn tiểu nữ hài đầu đầy máu thì gương mặt trắng nõn hơi run rẩy,
“Đứa nhỏ tốt, nộn nộn lại sạch sẽ, so với đám đàn bà thanh lâu kia thì
khá hơn nhiều, thật hợp khẩu vị của ta.” Nói xong hắn liền hướng Anh Lạc đi đến, áo choàng thêu hoa tùy thời tung bay, đem thân thể trần trụi
của hắn lộ ra trong gió lạnh.
Ngón tay
hắn chạm lên cái cổ mềm mại của Anh Lạc, hắn hít vào một hơi, đôi tay tự do đi đến bên hông nàng tháo đi thắt lưng. Đúng vào lúc này, một tiếng
sáo từ xa truyền đến, thanh âm khi thì trầm thấp du dương, khi thì trong trẻo nhảy lên, như đang gọi ai đó.
Nam
nhân dừng tay, bất đắc dĩ nhìn sắc trời dần tối, “Sao lại đúng lúc này,
thật là mất hứng.” Hắn lưu luyến nhìn Anh Lạc liếc mắt một cái, ngón tay ở trên mặt nàng sờ sờ sau đó thân mình ẩn vào bóng đêm và biến mất.
***
Tiếng sáo của Cửu Hiền Nữ truyền vào trong thôn, bọn họ đều chen chúc trong
sân viện của Tôn gia, có người dứt khoát ngồi trên tường viện, hướng bên trong chỉ chỉ trỏ trỏ khe khẽ nói nhỏ. Đồ đệ Đức Lượng của Tần tiên
sinh cũng đứng trong đám người, thò đầu nhìn vào bên trong.
“Một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành, có làm được không vậy?”
“Còn tự xưng cái gì mà Cửu Hiền Nữ, đây là đem bản thân thành thần tiên rồi.”
“Các ngươi a, cũng đừng nói chắc chắn thế, ngươi xem Nguyên Khánh xem, từ
nhỏ đến lớn đều là ma ốm, hiện tại thế mà cũng có cơ thể cường tráng đấy thôi. Cho nên rất nhiều thứ không thể nhìn bề ngoài được.”
Một khúc thổi xong, Cửu Hiền Nữ đem cây sáo một lần nữa cắm vào trong cổ
tay áo, hướng Tôn Cầm đứng một bên nói, “Ngươi đi lấy ba cái đĩa không
tới đây, đem chúng đặt ở bậc cửa, tam thi sắp ra rồi, chúng ta ra cửa
nghênh đón chúng.”
Tôn Cầm kinh ngạc nói: “Sư phụ, ngài nói tam thi là cái gì a?”
Cửu Hiền Nữ hướng nàng hơi hơi mỉm cười, “Ngươi biết tức phụ Vương gia kia
vì sao vẫn luôn quấn trong cơ thể phụ thân ngươi không ra không? Trong
thôn nhiều người như vậy, vì sao nàng chỉ chọn trúng cha ngươi?”
“Là bởi vì ông ấy tới giếng đó gánh nước.”
Cửu Hiền Nữ lắc đầu, “Sai, nàng sở dĩ lựa chọn Tôn bá, là bởi vì trong thân thể hắn không còn tam thi thần nữa. Ba vị thần tiên ở ngày Canh Thân đó đã chạy ra ngoài, đên bây giờ còn chưa trở về chỗ cũ.”
“Tam thi thần? Đó là cái gì?”
Cửu Hiền Nữ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người vây xem, cao giọng nói, “Thân
thể con người có thần chủ traand giữ, trên cơ thể chúng ta có ba đan
điền là thượng, trung và hạ, mỗi một chỗ có một vị thần dừng chân, gọi
chung là ‘ tam thi ’. Thượng thi thích sức lực, trung thi thích tư vị,
hạ thi thích **. Mỗi lần đến ngày Canh Thân thì tam thi sẽ rời cơ thể
chủ để đi vào nhân gian, nhưng bọn họ chỉ rời một canh giờ, trên cơ bản
tam thi thần đều sẽ trở về trước khi ngươi tỉnh lại nhưng có một thi
thần lục căn không tịnh sẽ vứt bỏ chủ khiến người đó biến thành một thể
xác không linh hồn. Thực bất hạnh, Tôn bá chính là kẻ bị tam thi vứt bỏ, cho nên nữ quỷ kia mới có thể chạy vào người hắn, và làm sao cũng đuổi
không đi. Bởi vì trong cơ thể ông ta không còn chủ nhân nữa nên sẽ dễ bị người khác tu hú chiếm tổ. Cho nên, muốn đuổi nữ quỷ kia thì phải triệu hồi tam thi, chỉ có thế thì thể xác Tôn bá mới không bị nàng cướp.”
Nguyên Khánh nhịn không được xen mồm, “Sư phụ, nếu tam thi thần đã không hướng thiện thì sao phải triệu hoán chúng về chứ?”
Cửu Hiền Nữ hướng hắn nhẹ nhàng cười, “Thất tình lục dục là nhân chi thường tình, nếu không có mấy thứ này thì ngươi còn gọi là người sao, chẳng
phải sẽ thành tiên hết sao.”
“Nhưng sư
phụ, ta theo ngài thời gian dài như vậy, cũng không phải không nghĩ tới
việc đắc đạo thành tiên, nhưng việc đó rốt cuộc phải làm sao mới có thể
buông bỏ tấm thân dơ bẩn phàm tục này để phi thăng chứ?” Nguyên Khánh
không cam lòng tiếp tục hỏi.
Cửu Hiền Nữ vung tay áo lên, hướng mọi người vây xem sải bước đi đến, trong miệng chậm rãi nói ra ba chữ, “Thủ canh thân.”
Nguyên Khánh vừa định hỏi lại, Cửu Hiền Nữ lại hướng hắn thở dài, ngón tay
hướng bên ngoài tường viện, mà động tác này khiến mọi người đều dựng
lông tơ. Tất cả đồng thời quay đầu lại, nhìn phía sau chỗ tường viện.
Nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân như có như không, trong bóng
đêm, bỗng xuất hiện ba cặp đùi, chỉ có chân không có nửa người trên,
giống cành liễu không gốc, kéo dài mềm mại, từng bước đi tới Tôn gia.
Đám người phát ra một tiếng ồn ào, nhường ba đôi chân này bước qua. Chúng
nó như là hình nộm giấy, dịch đầu gối tới trước rồi chân mới chuyển động theo sau, dùng một tư thế kỳ quái đi đến trước cửa Tôn gia, ở ngạch cửa đứng yên, đồng thời đều quỳ xuống.