Hộp “Lạch cạch” một
tiếng mở ra, Lão Điền đầu nhi lấy từ bên trong ra một thứ, đó là một cây trâm gắn hồng ngọc, hình dạng chỉ là một con bướm nhưng làm từ hồng
ngọc, bộ dáng sống động nhưng đang múa, vô cùng đáng yêu. Đôi cánh của
con bướm mỏng như hai mảnh lá cây, dưới ánh nắng chiều mơ hồ có thể thấy được hoa văn bên trên, phải là người thợ lành nghề lắm mới có thể tạo
ra những hoa văn lả lướt tinh xảo thế này.
Thấy mọi người đều không hề nói gì, Lão Điền đắc ý cười cười, “Sao rồi? Tất
cả đều sửng sốt không nghĩ đến đúng không? Thứ này hôm nay ta đặt ở đây, ai có thể dùng mũi tên ném trúng nó thì người đó được mang nó về.”
“Không phải chỉ là một cái trâm ngọc sao? Làm như hiếm lạ lắm vậy.” Trong đám người có ai đó lên tiếng.
“Trâm ngọc?” Lão Điền đầu nhi bĩu môi đến gần đám người, “Các ngươi biết đây
là ngọc gì không? Huyết ngọc, huyết ngọc ngàn năm đó. Hơn một ngàn năm
mới có thể có được một khối thế này, không phải ta nói khoác nhưng chỉ
sợ phòng ở của mấy người còn không đáng giá bằng một cái cánh của con
bướm này.”
Ông ta cầm cái hộp đi qua
trước mặt mọi người, để cho bọn họ nhìn rõ ràng. Tạ Tiểu Ngọc cũng nhìn
chằm chằm con bướm, nó thật sự quá sức đẹp đẽ, thật hồng, không phải
loại đẹp bình thường mà là loại hồng trong suốt, giống như bị máu tươi
nhuộm thành.
Bùi Nhiên thấy đôi mắt của
Tiểu Ngọc chăm chú nhìn vào con bướm kia thì dùng khuỷu tay chạm vào
nàng, “Có thích không? Nếu thích thì nói với ta, chốc nữa ta ném trúng
cho nàng.”
Tiểu Ngọc cúi đầu cười nhạt,
“Lão nhân này rất khôn khéo, làm sao dễ dàng để chàng đem cái trâm này
về chứ. Chỉ sợ tiền của chàng tiêu hết rồi cũng chưa chắc lấy được nó.”
Bùi Nhiên xoa xoa tay, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt nhu hòa dừng ở trên tóc nàng, “Vì nàng, ta muốn thử một lần, tóc nàng đẹp như vậy, chỉ có cây trâm ngọc điệp này mới xứng với nàng. Đến lúc đó nàng cài lên
đầu thì nữ nhân cả thành sẽ hâm mộ đến chết được.”
Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt, “Cũng không biết là học ai mà miệng lưỡi trơn tru như vậy.”
Nhưng Bùi Nhiên còn không kịp thử sức thì bên người Lão Điền đầu nhi đã vây
quanh một đám người, tất cả mọi người đều là vì cái trâm con bướm kia mà đến, tiền đồng liên tiếp rơi vào tay lão nhân, chỉ chốc lát sau đã đầy
một bao.
Bùi Nhiên lo âu đứng ở phía sau, không dám chớp mắt nhìn phía trước, sợ ai đó ném trúng thì hắn liền
không có cách nào giành nó cho người trong lòng.
Đúng như Tiểu Ngọc nói, Điền lão đầu nhi sao có thể để người ta dễ dàng lấy
được bảo bối này. Cây trâm được đặt ở trong cùng, vốn còn cách đống ngọc bài ba bốn thước, đừng nói mũi tên nhẹ như lông chim mà kể cả dùng hòn
đá cũng chưa chắc ném trúng. Đám người phía trước thử nhiều lần không
được thì tức khí. Bọn họ biết đây là mưu kế của Điền lão đầu nhi, chẳng
qua dùng thứ tốt tới hấp dẫn nhiều người ra tiền nên dứt khoát từ bỏ,
đem mục tiêu đặt ở những thứ khác. Chỉ có Bùi Nhiên vẫn còn nghẹn một
hơi, cầm lấy mũi tên mà khoa tay múa chân, nghiêm túc phán đoán tốc độ
gió cùng hướng gió, mong bản thân có thể lấy được trâm ngọc kia mang về.
Rốt cuộc đến phiên hắn, hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt híp lại, nhắm
ngay trâm ngọc mà ném mũi tên ra, nhưng mũi tên vừa mới bay đến một nửa
thì đã bị một cơn gió to thổi rớt, căn bản còn không đến gần được. Bùi
Nhiên không nhụt chí, hắn phóng một cây lại một cây, mắt thấy hai mươi
mấy mũi tên đều sắp hết nhưng vẫn chưa có mũi nào thành công.
Điền lão đầu nhi thấy hắn chấp nhất thì cười nói, “Xem ra ngươi không có
duyên rồi. Người ta nói ngọc đều có linh khí, không đúng người thì nó sẽ không đi. Vị công tử này, hay ngươi thử thứ khác xem?”
Bùi Nhiên vốn dĩ đang sốt ruột, nghe ông ta nói thế thì khí thế tức khắc
yếu đi hơn phân nửa, một mũi tên ném ra thế nhưng chạy hẳn ra ngoài sạp.
Mắt thấy chỉ còn một mũi tên cuối cùng, Bùi Nhiên vội vã sờ túi tiền, chuẩn bị lấy thêm tiền mua mũi tên nhưng tay hắn lại bị Tiểu Ngọc phủ lên,
“Bùi Nhiên ca, mũi tên cuối cùng này để ta thử đi. Nếu thật sự không
trúng thì đúng là ta vô duyên với cây trâm này, cũng không cần cưỡng cầu nữa.”
“Cô nương a, khoảng cách không
gần, chân tay ngươi tinh tế thế kia, có làm được không?” Lão Điền đầu
nhi ở một bên dùng lời nói khiến nàng nhụt chí.
Tạ Tiểu Ngọc hướng ông ta cười, sau đó cầm lấy mũi tên cuối cùng, vừa mới
nhắm chuẩn cây trâm ngọc, chuẩn bị quyết đoán ra tay, nhưng còn chưa kịp ném đi thì lại ẩn ẩn nhìn thấy một bóng trắng quỳ gối bên trên cây trâm ngọc. Người nọ đang cười với cây trâm nhưng sau đó người đó quay đầu
nhìn thẳng vào Tạ Tiểu Ngọc, khuôn mặt trắng đến xanh âm u.
Nàng “A” một tiếng kêu lên, mũi tên ngay sau đó rơi khỏi tay nàng, bị một
tiểu hài tử phía dưới tiếp được. Hài tử kia cũng không ngừng lại mà lập
tức cầm mũi tên ném ra ngoài. Mũi tên ở trong không trung bay một vòng,
rồi nhẹ lượn quanh cây trâm sau đó chậm rãi dừng trên mặt trâm.
Tiếng hoan hô của tiểu hài nhi khiến Tạ Tiểu Ngọc tỉnh lại từ trong sợ hãi.
Nàng lúc này không thấy cái bóng trắng kia đâu, mà hài tử kia đã đem cây trâm ngọc nắm chặt ở trong tay, nhảy nhót nói, “Ta, ta ném trúng, nó là của ta.”
Bùi Nhiên đi qua, hướng tiểu
hài nhi kia nói, “Mũi tên này rõ ràng là của chúng ta, chúng ta còn chưa ném thì đã bị ngươi lấy mất rồi.”
Lời
hắn còn chưa dứt thì đã bị Điền lão nhân đẩy ra, “Không tính, vừa rồi có gió, mũi tên này rõ ràng là bị gió thổi qua, không tính là ngươi ném
trúng.”
Lúc này mọi người vây quanh đều
ồn ào lên, “Điền lão đầu nhi a, lúc không ném trúng thì sao ngươi không
nói do gió to tác quái đi, hiện tại sao dám cùng cớ này để khi dễ một
hài tử chứ.”
Tiểu hài tử kia thấy hai
người lớn đều hướng mình gào thì oa khóc lên, trong miệng gọi liên thanh “Nương nương”, quả nhiên chẳng được bao lâu thì một nữ nhân trẻ tuổi đi tới, nói thẳng là hai người kia khi dễ hài tử nhà mình.
Bùi Nhiên đứng ở nơi đó, khuôn mặt đỏ lên, vò đầu, không biết giải thích
thế nào. Tạ Tiểu Ngọc đi lên trước nói “Quên đi, mũi tên này vốn dĩ do
hắn ném, Bùi Nhiên ca, chúng ta đi thôi, đừng vì một cây trâm mà tranh
chấp với người khác, không khéo lại thành chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ.”
“Vẫn là vị cô nương này có lý lẽ, Điền lão đầu nhi a, mệt ngươi sống một bó
tuổi to rồi mà còn không bằng một tiểu cô nương.” Người bên cạnh ngươi
một câu ta một câu mà nói, mọi người mấy ngày nay đã tốn không ít tiền
với sạp hàng này nên bây giờ tự nhiên không ai hướng về ông ta.
Điền lão đầu nhi gấp đến độ mặt đều đỏ, nhưng hiện giờ lý không nằm chỗ ông
ta, mũi tên này thật sự đã ném trúng trâm ngọc, mà cả trăm đôi mắt đều
đang nhìn chằm chằm khiến ông ta không thể nào thoái thác. Ông ta chỉ có thể thở dài, tự nhận xui xẻo, đem trâm ngọc cất vào hộp giao cho hài tử kia, sau đó cũng chẳng còn tâm trạng làm ăn, mặt mày xám xịt mà thu dọn đồ trở về.
“Nương, vừa rồi ta rõ ràng nhắm cái còi, không biết như thế nào mà mũi tên liền bay đến thứ này.” Thường Viễn cầm hộp lẩm bẩm.
Thường phu nhân ôm cái hộp cười thấy răng không thấy mắt, “Tổ tông phù hộ tổ
tông phù hộ, không biết vận khí từ đâu ra mà để ngươi nhặt được bảo
bối.”