Đã là canh ba, Thường phu nhân vẫn nằm ở trên giường không có thể nào ngủ
được. Thường Xuân Trạch đã đi ra ngoài lâu như vậy mà đến bây giờ vẫn
chưa trở về. Thân thể Thường Viễn thì vẫn không thoải mái nên đã sớm
nghủ, còn chính nàng lại không thể ra khỏi phủ tìm người, chỉ có thể cứ
vậy ngồi chờ.
Nếu là ngày thường thì nàng sẽ không sốt ruột như thế, bởi vì Thường Xuân Trạch vốn thích rượu,
những lần trắng đêm không về cũng không phải không có. Nhưng trải qua
mấy ngày kỳ lạ này thì hiện tại trong cơ thể nàng như có ngàn vạn con
kiến, vừa cắn vừa gặm khiến nàng vừa đau, vừa nôn nóng bất an.
Ngọn lửa đèn dầu động vào cái, chiếu sáng một bóng dáng đứng ngoài cửa.
Thường phu nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Xuân Trạch, là chàng sao?”
Người ở bên ngoài không nói gì,
lúc này đột nhiên có ai đó khóc lên. Người vừa khóc thì thì đầu hắn tựa
như phựt một phát đứt khỏi cổ, lăn như “Bánh xe” xuống mặt đất.
Thường phu nhân thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nàng ta đã nhận ra tiếng khóc này chính là của phu quân nhà mình, mắt thấy đầu hắn lập tức lìa khỏi cổ
thì nagf không chút suy nghĩ mà bò dậy từ trên giường, đẩy cửa vọt ra
bên ngoài.
Phía trước cửa sổ trống trơn,
chỉ có một vết máu. Thường Xuân Trạch lại không biết đi nơi nào rồi.
Thường phu nhân quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy vươn một bàn tay, chạm lên đám máu, muốn xác thật nó là chân thật hay là cảnh mơ.
Máu vẫn còn nóng, hẳn là mới chảy ra, nhưng nó là của ai? Chẳng lẽ là của quan nhân nhà mình thật?
Sau lưng nàng bỗng chốc chợt lạnh, một thân thể ướt lộc cộc dán lên, “Chạy
mau….. Chạy mau, rời khỏi nơi này ngay, nàng…… Đã tới……”
“Xuân Trạch.” Thường phu nhân đột nhiên quay đầu, lại phát hiện sau lưng
chẳng có cái gì. Đèn dầu trong phòng lại động hai cái, nàng bỗng nhiên
thấy bên cạnh bàn có một người đang ngồi. Người nọ nhỏ xinh, ngồi đối
diện với gương trang điểm, vừa chải đầu vừa ngâm nga: “Thuyền rồng lay
động đông phục đông, thải liên hồ thượng hồng càng hồng. Sóng nhàn nhạt, thủy mênh mông, nô cách hoa sen lộ không thông. Tây Hồ Nam Hồ đấu màu
thuyền, thanh bồ tím liệu mãn trung châu. Sóng mù mịt, thủy từ từ,
trường phụng quân vương vạn tuế du.”
Thường phu nhân run rẩy hai cái, cả người mềm nhũn, phải đỡ mặt tường mới miễn cưỡng đứng lên được, “Viễn Nhi, Viễn Nhi……”
Thường Viễn hướng nàng xoay đầu, đôi mắt hơi hơi ngước lên, tỏa sáng long
lanh, “Nương, cha đã bị ta giết, ngươi có muốn biết hắn chết như thế nào không?”
Thường phu nhân hé miệng, tuyệt vọng “A a” vài tiếng, tiếng khóc nghẹn ngào, hiển nhiên là đã gần hỏng mất rồi.
Nàng vừa muốn vọt vào nhà thì lại thấy tay phải của Thường Viễn cầm lấy cây
trâm ngọc hình con bướm kia, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc của mình. Trâm
ngọc phản chiếu ánh đèn dầu, chiếu ra ánh sáng yêu dị, khiến đôi mắt của Thường phu nhân đau đớn.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy trên cổ căng thẳng, tứ chi cũng giống bị thứ gì kéo lấy, hướng theo bốn hướng mà kéo. Lực đạo càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng,
túm đến gân mạch nàng ta gãy mở từng chút, làn da banh ra thành trong
suốt, tái nhợt.
Nếu có thể kêu thì Thường phu nhân hiện tại nhất định sẽ phát ra từng tiếng gào thảm thiết vang
vọng nhưng cổ nàng ta cũng bị kéo, hơi thở trong yết hầu bị đè ép, không phát ra được âm thanh gì.
“Phụt”, chỗ
cánh tay nối với bả vai bị nứt một vết to, máu phun ra, da thịt và mạch
máu đều đứt vỡ, trong đêm tối vẫn vô cùng nổi bật, nhìn càng thêm ghê
người. Lại “Phụt” một tiếng, mạch máu tung tóe, máu tươi vẩy đầy cửa sổ, hóa thành những đóa hoa quỷ dị.
Thường
Viễn ngồi ở phòng trong, nhìn máu của mẫu thân mình nhuộm đỏ cửa sổ, lúc một khối cơ thể cuối cùng bị tách ra thì máu tươi đã che kín cửa sổ,
đem nó nhuộm ướt sũng, gió vừa thổi qua thì dễ dàng rách một miếng to,
từng giọt huyết châu vẩy lên mặt hắn.
Khóe miệng Thường Viễn nhẹ nhàng giật giật, “Phụ thân nói hắn không có ngài
tới làm ấm giường thì không ngủ được. Vậy các ngươi dứt khoát là chết
chung, xuống địa phủ làm một đôi uyên ương đi.” Hắn đem cây trâm hình
còn bướm từ trên đầu gỡ xuống, trâm ngọc dính máu, màu sắc liền biến
thành đỏ thẫm. Nó như đã hút no máu mà tỏa ra ánh sáng quái dị, nhuộm
tròng mắt của Thường Viễn thành màu đỏ, lúc sáng lúc tối, như là điềm
báo điên cuồng.
Trong một tòa mái ngói
rách nát cách ngoài thành một dặm, Điền lão đầu nhi đột nhiên tỉnh dậy
từ trong giấc mộng, hắn thấy bên ngoài mí mắt có một màn đỏ chói. Mở mắt ra, hắn nhìn thấy cây trâm mấy ngày trước bị người ta ném trúng lấy đi
lại vững vàng nằm ở bên gối hắn, quanh thân phát ra dị quang rồi ánh
sáng này nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
***
“Thường Áp tư còn chưa tới sao?” Trình Mục Du nhìn Tưởng Tích Tích đứng ở một bên hỏi.
“Chưa có, hắn cũng chưa từng hướng đại nhân xin nghỉ sao?”
Trình Mục Du lắc đầu, “Hắn là người làm việc nghiêm cẩn, có chuyện gì thì sẽ
nhất định xin chỉ thị trước tiên,” hắn cúi đầu hơi trầm ngâm, liên tưởng đến lời Sử Phi nói hôm qua thì trong lòng không nhịn được có chút sốt
ruột, “Tích Tích, lần trước ngươi tới nhà hắn thì có thấy gì dị thường
không?”
“Ngày đó con hắn là Thường Viễn
không cẩn thận ngã vào ao cá, còn những chuyện khác thì không có gì, áp
tư cùng phu nhân thoạt nhìn đều như thường.”
“Ta không yên tâm, như vậy đi, ngươi cùng Sử Kim đi một chuyến đến Thường
trạch, nhìn xem Thường Xuân Trạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tưởng Tích Tích hành lễ, ra cửa kêu Sử Kim, hai người cùng nhau cưỡi ngựa đi như bay đến Thường gia.
Cửa lớn của Thường trạch đóng chặt, không chút động tĩnh khiến hai người có dự cảm không tốt. Tưởng Tích Tích vỗ vỗ cửa, phát hiện bên trong không
có người trả lời thì liền hướng Sử Kim gật đầu. Sử Kim móc ra một cây
trường đao, cắm vào khe cửa lộng một chút, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, then cài cửa bị gẩy ngã, hai cánh cửa chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ.
Mùi máu tươi lập tức ập đến, Tưởng Tích Tích nói “Không tốt,” rồi lập tức
cùng Sử Kim vọt đi vào. Nhìn đến cảnh tượng trước mắt, nàng kinh hô một
tiếng, bắt được tay Sử Kim nói “Mau, mau đi kêu đại nhân lại đây.”
Ao cá như là bị mực nước màu đỏ quét qua, một mảnh đỏ ngầu, cá chép bên
trong giống như là chịu không nổi sự ô trọc mà đều nổi lên mặt nước, đớp đớp không khí. Giữa những con cá là hai cái đầu nhuộm máu và hỗn loạn
tóc đen. Chúng nó cũng ngửa mặt lên, nhưng khác với đám cá, chúng đã
không còn thở nữa, hai đôi mắt đều trừng lớn, miệng hơi hơi mở ra, phía
dưới cổ là một đoạn thịt xương nát bét.
Trình Mục Du không đành lòng nhìn tiếp, chỉ hướng nha dịch phía sau nhẹ giọng nói, “Xem trong ao còn có bộ phận thi thể khác không thì vớt hết lên.
Thường gia còn có một hài tử sáu tuổi, tìm cả căn nhà xem có tìm được
hắn hoặc…… xác hắn không.”
Trong lòng hắn không ôm hy vọng, người lớn đều chết thảm thiết thế này thì một hài tử
làm sao thoát được bàn tay độc thủ của hung phạm.
Nhưng không lâu sau, giọng Tưởng Tích Tích truyền đến từ nội thất, “Đại nhân, ta tìm được Thường Viễn.”