Một nắm tiền giấy màu trắng vung lên không trung, gió thổi đám tiền giấy lên đỉnh cây cao, có vài tờ treo trên cành cây không lá, theo gió thổi phát ra tiếng rào
rào. Tiếng khóc của Cù Vạn Thu truyền đến, chợt cao chợt thấp, thê
lương, so với sắc trời cuối thu còn muốn tuyệt vọng hơn.
Con trai độc nhất của ông ta là Vĩnh Hoa mấy ngày trước đây bị một trận
quái bệnh thình lình xảy ra cướp đi tính mạng. Mấy ngày nay Cù Vạn Thu
vẫn luôn chết lặng xử lý hậu sự, thẳng đến hôm nay đưa tang, lúc quan
tài khép lại ông ta mới rốt cuộc ý thức được là nhi tử đã thật sự không
còn nữa, về sau ông không còn được nhìn thấy khuôn mặt sinh động của hắn nữa rồi. Bất thình lình bừng tỉnh khiến ông ta đau thấu tâm can, chỉ có thể nhờ tiếng khóc than này mà giải nỗi lòng. Nhưng khóc rống rồi thì
Cù Vạn Thu lại có điểm mơ hồ, rõ ràng người nằm trong quan tài kia gò má vẫn còn hồng nhuận, chỉ giống như đang ngủ thôi, sao có thể một nằm
liền không dậy nữa chứ.
Nghĩ đến đây, ông ta đột nhiên có chút choáng váng đầu, mấy ngày bận bịu đau thương tích
lại, đúng vào giây phút này liền đổ lên thân thể gầy yếu của ông ta. May mắn bên cạnh có cháu trai ông ta là Cù Trọng thức thời duỗi tay đỡ nên
ông ta mới không té ngã trên đường nhỏ lầy lội.
Tiếng nhạc điếu tang vang lên phía trước đội ngũ đột nhiên dừng lại, đám
người đưa tang một người tiếp một người dừng chân lại. Cù Vạn Thu trợn
to đôi mắt mê mang đẫm lệ nhìn về phía trước phát hiện có một lão đầu
nhi đi tới, lưng ông ta cong hẳn xuống, râu tóc bạc trắng, tuổi thoạt
nhìn so với mình còn già hơn. Trong tay ông ta cầm một cây gậy gỗ táo
đen nhánh đang dò dẫm phía trước, dẫn bốn năm người đi chậm rãi về phía
bọn họ.
Hai đoàn người cứ thế sắp sửa
đụng vào nhau, Cù Trọng chạy nhanh lên phía trước, hướng lão nhân kia
hành lễ, “Phiền toái lão nhân ngài thông cảm nhường đường, chúng ta phải hạ thổ sớm, không thể để lỡ giờ được.”
Lão đầu nhi không thèm ngẩng đầu, đôi mắt chỉ liếc nhìn Cù Trọng qua khóe
mắt một cái, cũng không nói gì, chỉ cười hắc hắc, rồi nắm cây gậy đi vào một bên con đường hẹp, chờ bọn họ đi qua. Cù Trọng lại hành lễ, một lần nữa trở lại đội ngũ, đoàn người tiếp tục đi về phía trước nhưng con
đường này thật sự quá mức nhỏ, mỗi người đi qua đoàn người của lão đầu
kia đều không tránh khỏi đụng phải bọn họ. Cù Vạn Thu cũng không ngoại
lệ, tay áo ông ta quét vào một người trong đám đó, sợ người ta kiêng kị, ông ta vội xin lỗi, ai ngờ khi ngẩng đầu lại phát hiện người kia không
hề nhìn mình, đầu nghiêng nghiêng hướng về phía trước, biểu tình giống
như đọng lại.
Cù Vạn Thu hiện tại cũng
chẳng có tâm tư quan tâm đến việc này, ông ta tiếp tục một đường đi về
phía trước, đúng lúc này, lão nhân kia lại đột nhiên lên tiếng nói
chuyện, “Người chưa chết, để trong quan tài làm cái gì.”
Một câu không nhanh không chậm lại làm Cù Vạn Thu cứng người, rốt cuộc đi không được nữa.
Cù Trọng cũng dừng lại, quay đầu lại hướng lão nhân kia nói: “Lão tiên
sinh, có lời không thể nói loạn được, đường đệ này của ta mạch đã không
có, thân mình cũng đã lạnh vài ngày, ngươi sao lại nói hắn…… Hắn
không……”
Lão nhân cười lạnh một tiếng,
“Ta nói không chết chính là không chết, hắn còn một hơi cuối cùng đè ở
đan điền, trên đời này người có thể cứu hắn chỉ có mình ta. Nếu tin thì
tới tìm ta, ở đỉnh núi phía trước rẽ bảy lần, qua năm cây cầu, ta ở chỗ
đó.”
Dứt lời, ông ta liền tiếp tục lên đường, vài người phía sau xếp thành một hàng, theo ông ta chậm rì rì mà đi về phía trước.
Cù Trọng cảm thấy lão nhân này điên điên khùng khùng, nói chuyện không đầu không đuôi, liền lắc đầu ra lệnh cho đội ngũ tiếp tục đi. Nhưng đi được vài bước hắn lại phát hiện Cù Vạn Thu không đi theo mà một mình đứng
đằng sau, ngốc ngốc nhìn phương hướng lão nhân kia vừa đi.
“Thúc phụ, chúng ta phải đi thôi, lát nữa qua giờ đẹp thì không tốt.” Cù Trọng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Cù Vạn Thu giật mình một cái, giống như mới tỉnh mộng, nhấc chân đi theo
Cù Trọng hướng về phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước ông ta lại
ngừng lại, ánh mắt ngơ ngẩn như cũ, nói ra một lời sấm sét khiến Cù
Trọng thiếu chút nữa không đứng vững, “Để bọn họ đem quan tài về đi.”
“Thúc phụ, lão nhân kia không phải điên thì cũng là kẻ lừa đảo, lời ông ta nói mà thúc cũng tin sao?”
“Để bọn họ nâng quan tài về đi, hôm nay không hạ quan.”
“Thúc phụ……”
“Hôm nay ai cũng không được hạ quan, liền tính hạ xuống thì ta cũng sẽ đào
lên.” Cù Vạn Thu nhìn chằm chằm Cù Trọng, ánh mắt kiên định lộ ra chút
điên cuồng. Nói xong ông ta liền hướng con đường nhỏ kia chạy, thân mình vừa rồi còn giống một mảnh lá úa thì nay lại như được rót đầy sinh lực, trong chốc lát đã biến mất nơi cuối đường.
Một căn nhà cỏ tranh như ẩn như hiện trong ánh hoàng hôn, khói bếp lượn lờ
từ ống khói lên, trong cảnh non xanh nước biếc, nó thật giống như nơi
thần tiên lánh đời. Cù Vạn Thu lau mồ hôi: Hẳn là chính là nơi này rồi.
Ông ta đã rẽ bảy lần, qua năm cây cầu, mệt đến xương xốt già nua muốn
gãy hết mới tìm được chỗ này.
Lại đi về
phía trước vài bước, ông ta nhìn thấy có mấy người đứng trong viện vây
bằng rào tre, có người đang cầm thùng múc nước cạnh giếng, có người cầm
rìu chẻ củi, tất cả đều là những người đi theo lão nhân kia vừa rồi. Cù
Vạn Thu thở một hơi, vội hướng cái sân đi đến, vào cửa thì hướng mấy
người kia hành lễ, “Xin hỏi……” Nói tới đây ông ta mới nhớ mình đâu biết
danh tính lão nhân kia, nên dứt khoát nói thẳng không cố kỵ: “Ta muốn
nhi tử một lần nữa sống lại, ai có thể giúp ta?”
Mấy người kia chẳng ai thèm nhìn ông ta, cũng không đáp một lời, vẫn đờ đẫn làm tiếp việc trong tay, từng chút một, động tác có vẻ cứng nhắc.
Cù Vạn Thu có chút bực, “Ta muốn nhi tử sống của mình sống lại, ta muốn hắn sống lại……”
Cửa gỗ bị đẩy ra, thân ảnh lão đầu kia rốt cuộc xuất hiện. Ông ta đứng ở
cửa, tròng mắt màu xám nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ của Cù Vạn Thu, “Cái này có khó gì, mấy người này cũng đều là chết đi lại được ta cứu lại. Nhưng mấu chốt phải xem ngươi có đồng ý trả giá lớn không.”
“Giá lớn? Ngươi nói ta đều nguyện ý cho ngươi.” Cù Vạn Thu vọt vào trong viện, thân mình lạnh run rẩy.
Lão đầu nhi đùa bỡn móng tay, “Nhà ngươi có nhà ngói ba gian, ruộng tốt
mười mẫu, hai con bò, còn một ít trang sức gia cụ linh tinh nữa, ta
tính,” ông ta điểm điểm đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu, “Hai mươi thỏi
bạc, chừng ấy tiền nếu ngươi chịu bỏ ra thì ngày kia mang theo ngân
lượng và quan tài tới, bạc giao cho ta còn người sống ngươi lĩnh về.”
“Hai mươi thỏi……” Cù Vạn Thu lẩm bẩm nói.
“Sao, luyến tiếc à? Tiền không có có thể kiếm nhưng nhi tử không còn chính là không có.” Lão đầu nhi âm trầm cười.
“Không, ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta đây liền trở về bán của cải lấy tiền mặt,
ngài nhất định phải nói lời giữ lời, nhất định phải cứu sống Vĩnh Hoa
cho ta.”
Lão đầu nhi sờ sờ râu, hướng ông ta gật gật đầu, Cù Vạn Thu được lệnh thì lập tức xoay người ra khỏi
viện, đi được một nửa liền quay đầu lại, “Không biết danh tính của cao
nhân là gì?”
“Ta là Diêm Khả Vọng.”