Hàng ngàn hàng vạn
đầu ngựa ngẩng cao cái cổ thô tráng, lông mao thật dài, đứng trong mưa
phùn, giống như chuẩn bị ngẩng đầu hí vang khúc ca bi tráng. Nhưng chúng nó không thể phát ra tiếng hí vang, bởi vì đàn ngựa chiếm cứ mấy chục
mẫu ruộng này chỉ là hàng mã. Từ đầu đến chân chúng nó đều lóe kim
quang, trong bóng đêm đen nhánh giống như chiến mã mang theo chiến giáp.
Đột nhiên, ánh lửa chợt lóe, đám hàng mã đằng trước bị lửa châm, gió xuân
lạnh lẽo rất nhanh đã thổi ngọn lửa khuếch tán, giống một con hỏa long
bay tới bay lui tuần tra. Rất nhanh, đống hàng mã đều đã bốc lửa, ánh
lửa tận trời, thổi bùng lên từng trận khói đen, mưa phùn căn bản không
thể cản lại ngọn lửa cao mấy trượng này. Ngược lại mưa còn khiến khung
cảnh này có thêm chút kỳ bí và bi ai.
Không biết đốt trong bao lâu ánh lửa mới tắt, trên mặt đất chồng chất tro tàn bay lên, đem không trung nhuộm càng đen hơn, giống như một tầng mực
không thể hòa tan được.
“Gia gia, giống như, giống như có tiếng bước chân, sột sột soạt soạt.” Một hài tử nhìn chằm chằm nơi xa.
“Đi thôi, đi thôi, hàng mã đã thiêu xong rồi, đừng quấy nhiễu thanh tịnh của bọn họ.”
***
Tưởng Tích Tích đi vào thư phòng, hướng Trình Mục Du đang cúi đầu đọc sách mà hành lễ, “Đại nhân, mấy ngày nữa chính là thanh minh, sinh nhật của phu nhân cũng sắp tới, đến lúc đó đại nhân có về Biện Lương bái tế không?”
Trình Mục Du ngẩng đầu, “Ngươi đi chuẩn bị đi, chờ ta đem sự tình xử lý xong sẽ mang Tấn Nhi trở về.”
Tưởng Tích Tích vừa định nói tiếp nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện hai người
về Biện Lương dịp nghỉ đông thì lại buột miệng hỏi, “Đại nhân, nghe Tấn
Nhi nói lần trước hắn về Biện Lương nhưng lại không về nhà gặp lão
gia……”
Lời này vừa nói ra, thư phòng
thoáng chốc trở nên an tĩnh, lúc Tưởng Tích Tích cho rằng mình hỏi câu
không nên hỏi, muốn tìm cớ chuồn đi thì Trình Mục Du chậm rãi đứng lên
đi đến bên người nàng, cất giọng trầm thấp mà yên lặng nói, “Tích Tích,
chuyện này không được nói với ai, kể cả phụ thân ta.”
Ba chữ “Vì cái gì” đã gần như buột khỏi miệng nhưng Tưởng Tích Tích lại
đem chúng nó chặn ở yết hầu. Nàng gật gật đầu, mất tự nhiên cười một
chút, liều mạng đem đề tài chuyển dời đến nơi khác, “Đại nhân, thuộc hạ
nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi khi đến lễ thanh minh thì nhà nhà đều đốt hàng
mã, đốt cho người thân. Khi đó ngài còn đưa thuộc hạ đi ra xem, ánh lửa
khắp nơi, hàng mã một khi bị đốt thì rất nhanh biến thành tro tàn, thật
sự giống như sẽ bay lên trời vậy. Nhưng hiện tại thuộc hạ lại không thấy có mấy người đốt vàng mã trong tiết thanh minh.”
Trình Mục Du chắp tay sau lưng, nhìn ngoài cửa sổ, “Trước kia xác thật có
phong tục này, vào lễ thanh minh sẽ đốt ngựa vàng mã, đem tưởng niệm
them ngựa đó cấp cho người thân. Nhưng sau đó xảy ra một việc khiến cho
tục lệ này đột nhiên ngừng lại.”
Tưởng
Tích Tích nghe tới hứng thú, hoàn toàn đem sự tình vừa rồi vứt ra sau
đầu. Nàng nhăn lại lông mày, “Là chuyện gì mà có thể gây ra ảnh hưởng
lớn như vậy?”
“Chết người, hơn nữa không
phải một người mà là cả một nhà. Có một hộ phú thương họ Hàn mỗi năm đều đốt hơn ngàn con ngựa vàng mã để tế tổ tiên nhưng vào ngày thanh minh
chín năm trước, sau khi tế điện hồi phủ thì cả nhà bị chết oan uổng, bao gồm gia đinh tỳ nữ đều chết hết. Tổng cộng hai trăm bảy mươi tám mạng
người trong một đêm đều không còn ai. Nghe nói đêm đó những người xung
quanh thấy có một đám hàng mã từ bên ngoài xuyên tường mà vào Hàn trạch, chúng nó phát ra kim quang, đem toàn bộ nhà cửa đều chiếu sáng trưng.”
“Những người đó…… Là chết như thế nào?”
“Quan phủ vẫn chưa tìm được thi thể, nhưng nhà cửa nhuộm đầy máu tươi, trước
đường, hậu viện, hoa viên, không một chỗ không bị máu lây dính, cả tòa
sân viện giống như bị sơn đỏ.” Ánh mắt Trình Mục Du dần dần trở nên thâm thúy, “Nói đến cũng khéo, vụ án này chính là xảy ra ở Tân An, mấy ngày
trước đây ta ngẫu nhiên đi qua Hàn trạch ở tây giao, phát hiện khu vườn
kia còn chưa dỡ bỏ, nhưng đã hoang phế, bên trong đổ nát thê lương, cỏ
dại mọc thành cụm, cả viện là cảnh tiêu điều.”
“Cho nên từ đó về sau, tất cả mọi người đều không dám đốt hàng mã nữa đúng không?”
“Chuyện này lúc ấy nháo thực lớn, khi đó ngươi còn nhỏ, khả năng không có ấn
tượng, nhưng lúc đó trên phố lan truyền, hàng mã có thể mang theo thương nhớ của người sống, đồng thời cũng sẽ đem một ít đồ vật từ âm phủ tới
dương thế. Bởi vì nó có thể xuyên qua hai giới âm dương nên tất cả mọi
người đều cảm thấy, người Hàn gia chính là bị thứ nó dẫn về từ âm phủ
giết hại. Vì thế từ đó phong tục này dần biến mất, mấy năm nay càng ít
người nhắc đến chuyện này, lại quá mấy năm nữa thì phong tục này sợ là
sẽ bị mọi người quên hết.”
Tưởng Tích Tích cúi đầu trầm tư trong chốc lát, “Đại nhân, ngài cũng tin tưởng hàng mã có thể giết người sao?”
Trình Mục Du hơi nhíu mày rậm, “Mặc kệ ta có tin hay không, việc này đều
không thể kiểm chứng. Sự tình đã qua rất lâu, mọi chứng cứ đều theo gió
bay đi, mà án của Hàn gia chỉ có thể treo ở đó. Một khi vụ án chưa được
giải thì đồn đãi về nó vẫn sẽ còn đó. Đây cũng là chỗ ta thấy bi ai
nhất. Thân là huyện lệnh Tân An nhưng ta chỉ có thể để lời đồn nảy sinh, lại không thể cho người chết một cái công đạo.”
***
Một đám mây đen thổi qua, che khuất một nửa mặt trăng phía trên Tê Phượng
Lâu. Trong viện có mấy hắc ảnh mang đang khuân vác thứ gì lên ba chiếc
xe ngựa. Gió lạnh thổi qua, đồ vật trên xe bị thổi đến vang lên rầm rầm, một cái gã sai vặt co rúm cổ lại, quay đầu hỏi tên đồng bạn vóc dáng
cao to bên cạnh, “Hiện tại có nhà ai còn làm cái này nữa đâu. Cô cô cũng không kiêng kỵ, hàng năm đều để chúng ta đến vùng hoang vu này thiêu
nó, thật quái đản.”
Gã sai vặt vóc dáng
cao to kia trừng mắt nhìn hắn một cái, “Có cái gì phải sợ, không phải
chỉ là hàng mã sao? Giấy thì có thể sống lại chắc?” Hắn vừa nói vừa nhìn hơn mười cỗ hàng mã trên xe, chỉ thấy chúng nó dính thành một đoàn,
trừng đôi mắt tròn vẽ bằng mực tàu, sâu kín nhìn mình. Hắn cũng nhịn
không được rùng mình một cái, “Hảo, đừng lằng nhằng nữa, mau xuất phát
đi, đường núi khó đi, nếu lát nữa chậm giờ thì cô cô sẽ mắng chết chúng
ta.”
Đúng lúc này Hoa Cô vén rèm từ trong phòng đi ra, phía sau có Hoa ma ma đi theo hầu hạ. Bà ta mặc một thân
váy màu hồng cánh sen, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh đậm, so với
quần áo ngày thường thì ôn hòa hơn nhiều. Trên gương mặt vẫn là biểu
hiện nghiêm túc kiêu căng, nhưng bên môi lại nhiễm một chút buồn bã, sắc mặt cũng ảm đạm không ít so với bình thường. Nàng nhìn những thứ hàng
mã trong xe, rồi đi đến xe ngựa, xốc màng chui vào trong.
Xe ngựa ra khỏi thành trong đêm tối, lại đi thêm tầm một canh giờ nữa mới
đến chân núi Lăng Vân. Đoàn người đi theo đường núi uốn lượn mà lên, mưa cũng bắt đầu rơi xuống. Mỗi khi đến cái mùa này, mưa xuân luôn đúng giờ mà đến, cho nên gã sai vặt trên xe lấy ra vải che mưa đã sớm chuẩn bị,
bịt đống hàng mã kín mít. Đoàn người ở trên đường núi đi thêm mấy dặm
mới đến một chỗ đất rằng bằng phẳng.
Hoa
Cô chống dù từ trên xe ngựa đi xuống, được Hoa ma ma dìu đến bên một mộ
phần bằng cẩm thạch trắng, trong miệng ai ai kêu một tiếng: “Con ơi,
nương tới thăm ngươi đây.”