Trà nóng được bưng lên, điểm tâm cũng dọn xong, ba người lúc này mới kết thúc lời vui đùa không đứng đắn, tiến vào vấn đề chính.
“Hiền đệ, ngươi dầm mưa chạy tới, chắc là vì công sự, nếu ta đoán không sai, hẳn là vì vụ án của giáo úy phủ đúng không?”
“Xác thật là như thế, án này tuy không phải án lớn nhưng lại liên quan tới
gia quyến của Hầu ngự sử Trương đại nhân, phía trên ép đến gắt gao khiến ta phải đem sự tình điều tra rõ ràng rồi trở về bẩm báo.”
Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng, “Lấy việc công để làm việc riêng, đúng là phong cách của Trương đại nhân.”
Lưu Tự Đường cũng nhăn lông mày, “Không có biện pháp nào khác, thánh thượng đã mở miệng, ta cũng không thể từ chối. Nhưng Trình huynh, ta đối với
huynh là hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần huynh nói cho ta chỗ kỳ quặc trong vụ án này, ta trở về sẽ nói lại như vậy cũng sẽ không còn chuyện gì.”
Trình Mục Du lúc này đem toàn bộ vụ án nói rõ cho hắn, Lưu Tự Đường gật gật
đầu, “Thế này thì tốt, Trương đại nhân sợ là con rể mình cố ý hãm hại nữ nhi, nếu thế này thì xem ra không phải do Tần Ứng Bảo ra tay.”
Trình Mục Du lắc đầu cười, “Chuyện này hắn tuy không sai nhưng nhiều năm ở
Tân An này, hắn cũng phạm không ít tội, Hơn nữa, hắn cùng tú bà Hoa Cô
của Tê Phượng Lâu cũng rất thân thiết. Ta đã sớm muốn tìm cơ hội diệt
trừ hai người này, chỉ tiếc là vẫn luôn không nắm được chứng cớ của bọn
họ.”
“Đuôi cáo luôn có một ngày sẽ lộ ra, huynh đài tạm thời nhẫn nại một chút. Nhân huynh không biết, gần đây
kinh thành cũng xảy ra mấy vụ án. Những vụ này mới thật sự đem ta bận
đến sứt đầu mẻ trán, không biết phải xuống tay từ đâu.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tự Đường hạ giọng, “Tống Minh Triết bị chém cả nhà, chuyện này mọi
người cũng biết rồi phải không? Nhưng mọi người có biết toàn bộ trên
dưới nhà hắn, bốn mươi lăm cỗ thi thể lại không cánh mà bay, hơn nữa
chính là biến mất vào thời điểm nghỉ xuân. Thánh thượng giận dữ, lệnh
cho chúng ta vô luận như thế nào đều phải điều tra rõ chuyện này.”
Tưởng Tích Tích nghe thấy hai từ “Nghỉ xuân” thì dựng lỗ tai lên. Nàng cảm
thấy có một bàn tay vô hình đang cào lên vào lòng mình, giống như có cái gì lướt qua trong đầu nhưng quá nhanh khiến nàng không nắm bắt được.
Trình Mục Du sắc mặt không đổi, ngoài miệng lại nói, “Thế này thì đúng là ly
kỳ, nhiều thi thể như vậy, làm sao lại bị lấy trộm chứ?”
Lưu Tự Đường lắc đầu, “Cho nên ta mới lo âu, hơn nữa sự tình đều đã được hai tháng mà chẳng có nửa điểm manh mối.”
Tưởng Tích Tích tập trung tinh thần nghe hai người nói chuyện, không dám xen
mồm. Tống Minh Triết này nàng có nghe người ta nói đến, trên phố nói hắn vì tế điện cho người kia mà cả nhà bị chém, nhưng chuyện này xem ra
cũng còn có chút may mắn. Tuy cả nhà hắn đều chết nhưng có người không
đành lòng để bọn họ bị phơi thây nơi hoang dã nên đã trộm thi thể đi.
Tưởng Tích Tích thật sâu mà thở dài: Thi thể, thi thể, hơn hai trăm cỗ thi
thể của Hàn gia đều không thấy bóng dáng, Tống gia cũng thế. Làm sao có
thể trộm nhiều thi thể mà thần không biết quỷ không hay như thế? Chẳng
lẽ vụ án chín năm trước lại có liên hệ đến vụ án của Tống Minh Triết?
Thi thể cũng là bị cùng một người lấy đi sao? Nghĩ đến đây, nàng lại
càng thấy phiền lòng, trong đầu giống một nồi hồ nhão, làm sao cũng
không tách ra cho rõ ràng được. Vì thế, nàng lại phát ra một tiếng thở
dài sâu trong nội tâm: Tưởng Tích Tích a Tưởng Tích Tích, cái đầu óc này của ngươi vẫn là không nên vọng tưởng có thể xử án đi. Ngươi cứ thành
thành thật thật nghe đại nhân chỉ thị, làm một bộ khoái thật tốt là
được, còn chuyện khác thì cứu để bọn họ định đoạt.
Kênh đào giống như một tấm lụa sa tanh đen nhánh, ở dưới ánh trăng rung
động, nước sông xô đẩy nhau, không ngừng cọ rửa đá sỏi bên bờ biển, đem
chúng nó cọ rửa đến bóng loáng. Yến Nương đứng ở trên một tảng đá lớn,
đem Tinh Vệ từ trong khăn tay gọi ra. Tinh Vệ chưa tỉnh ngủ, đầu còn
cuộn tròn ở trong cánh, thân thể cuộn thành một quả cầu nhung màu xanh,
rất là đáng yêu. Nhưng vừa nghe thấy nước sông nổ vang thì nó đã giật
mình ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoay vòng, cuối cùng ngắm nhìn bọt sóng ở
mép sông, trong miệng phát ra một tiếng kêu thật to.
“Vừa nhìn thấy nước liền có tinh thần, không hổ là Tinh Vệ của ta, cho dù
kiếp trước táng thân nơi biển sâu thì ngươi vẫn không lùi không sợ.” Yến Nương trìu mến sờ sờ cái đầu lông xù nho nhỏ của nó, sau đó nâng nó
lên, duỗi tay về phía trước, “Đi thôi, giúp ta đem chúng nó tìm hết về
đây.”
Tinh Vệ giương cánh bay lên từ
trong lòng bàn tay nàng, đập cánh bay tới giữa sông rồi ngửa đầu phát ra một tiếng kêu dài, cánh kẹp chặt hai bên mình, cả người như một con
thoi chui vào trong nước sông.
***
“Cô cô sớm như vậy đã ngủ rồi sao?” Thấy Hoa ma ma từ trong phòng đi ra, Tiểu Giản canh giữ ở cạnh cửa vội vàng cười hỏi.
“Cô cô thương tâm quá độ, trên đường lại bị nhiễm chút gió lạnh, vì thế
uống thuốc xong liền đi ngủ sớm rồi.” Hoa ma ma tiếp nhận cây dù hắn đưa đến, cùng hắn sóng vai đi vào trong viện. Trời mưa càng ngày càng lớn,
đem con đường nhỏ trong hoa viên ướt đến không chịu nổi. Hai người đành
phải bước cẩn thận từng bước đi về phía trước. Một đoạn đường không dài
lắm nhưng hết một chén trà nhỏ mà bọn họ vẫn chưa đi xong.
“Ma ma, hiện tại căn bản không có ai đốt hàng mã nữa, mọi người đều nói thứ đó tà môn. Vì sao cô cô lại vẫn cố chấp, năm nào cũng muốn chúng ta đốt thứ này chứ?”
Hoa ma ma hắng giọng nói,
“Cô cô là người nào, nàng vốn không tin mấy chuyện này. Năm đó lúc thiếu gia còn sống thích nhất là ngựa. Khi đó cô cô cho người đến khắp nơi
thu mua ngựa tốt đem về cho hắn. Chuồng ngựa của Tê Phượng Lâu tập trung ngựa tốt nhất của cả nước. Hiện tại thiếu gia đã chết nhưng nàng cũng
muốn đốt mấy con ngựa cho nhi tử, để hắn ở âm phủ cũng có thể tùy ý rong ruổi, không cần bởi vậy mà bị ỷ khuất.”
“Tình cảm của cô cô đối với thiếu gia thật đúng là cảm động đất trời.”
“Còn không phải sao? Nàng có mỗi một nhi tử, năm đó nam nhân thúi kia bỏ hai mẹ con nàng chạy mất, nàng đã thề sẽ không để cho nhi tử vì không có
phụ thân mà chịu ủy khuất. Không nghĩ tới nuôi hắn lớn lên nhưng lại
ngoài ý muốn……”
Một trận cuồng phong thổi thẳng tới, đem đám cỏ dại trên núi giả phía trước thổi đến không đứng
thẳng được. Cây dù trong tay hai người cũng không chịu được, bang bang
hai tiếng liền gãy, vải dầu bị xốc về phía sau, bị gió thổi đến rầm rầm
vang lên. Tiểu Giản một tay nắm chặt thân dù, một tay che trước mặt,
“Gió này sao đột nhiên mạnh thế này, ma ma, ngài vịn vào ta, đừng để bị
gió thổi ngã.”
Hoa ma ma duỗi tay túm
chặt cánh tay hắn, lúc này gió lại ngừng. Vải dù không có gió chống đỡ
thì hướng mặt đất rũ xuống, giống hai mảnh quần áo rách treo ở cán dù.
“Thịch thịch thịch đông……”
Một trận thanh âm kỳ quái truyền vào tai hai người, từ xa tới gần, không quá rõ ràng nhưng lại đập từng hồi trong lòng bọn họ.
“Ma ma, ngài nghe thấy không?” Tiểu Giản mới vừa nói ra lời thì trước mắt
bỗng xuất hiện một đạo kim quang, có thứ gì đó hướng qua mặt tường mà
trượt một cái, chui vào khe núi giả phía trước, không thấy đâu nữa.