Hoa Cô dù sao cũng là người đã trải qua sóng gió, tính tình lại mạnh mẽ, bà ta không hề nghĩ
ngợi, liền dùng chìa khóa mang theo người đi vào Tê Phượng Lâu.
Trong đêm khuya Tê Phượng Lâu hoàn toàn có một quang cảnh khác, bên trong tất cả đều yên tĩnh, chỉ có ở chỗ cầu thang mới điểm hai cây nến nhỏ, miễn
cưỡng dát một tầng vàng nhạt lên phòng ốc hoa lệ. Hoa Cô khom người đem
giá cắm nến cầm trong tay, một tay cầm váy, chậm rãi đi lên lầu hai.
Mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang thì dưới chân bà ta trượt một cái, phải
vội duỗi tay nắm lấy tay vịn mới không bị ngã. Hoa Cô thở hổn hển, nhìn
xuống dưới chân thì phát hiện chỗ đó có một vệt nước tinh tế, từ lầu một đi lên đây, rồi biến mất ở lối vào lầu hai.
“Đám người này làm việc thế nào đây, tại sao có đọng nước mà lại không lau
sạch sẽ. Ngày mai nhất định phải đem bọn chúng ra đánh một phen mới
khiến chúng đi vào quy củ được.” Trong lòng bà ta thầm mắng vài câu, vừa định nhấc chân lên lầu thì đúng lúc này, gió nhẹ vừa động, thổi qua sợi tóc trên thái dương, đem ánh nến trong tay bà ta thổi tắt.
Đột ngột rơi vào bóng tối, mắt Hoa Cô hất thời không kịp thích ứng. Bà ta
đột nhiên như rơi vào một vũng bùn lầy, không thể nhìn rõ thứ gì phía
trước. Đằng trước mặt là một mảnh hắc ám, bóng tối dày đặc, ánh trăng
căn bản không thể tiến vào, giống như một đôi mắt bị che lại, không làm
sao tránh thoát được.
“Hô”, Hoa Cô cảm
thấy sau lưng có thứ gì đó lướt qua, tuy không chạm vào người bà ta
nhưng lại khiến bà ta cảm nhận được theo bản năng. Lông tơ trên cánh tay dựng thẳng lên, mỗi lỗ chân lông đều nở to. Bà ta đột nhiên quay đầu
lại thì thấy một bóng trắng xuất hiện trước mặt, cái bóng kia càng lúc
càng nhỏ, tựa hồ đang đi lên lầu, rồi nó rẽ vào hành lang lầu hai.
Đôi mắt bà ta rốt cuộc đã thích ứng với bóng đêm, Hoa Cô đứng trên thang
lầu, nhất thời không biết có nên đuổi theo không, lý trí nói với bà ta
việc này không thích hợp nhưng trong lòng lại có một đôi tay không ngừng vẫy, dẫn bà ta lên lầu. Rốt cuộc, lý trí không thắng nổi, Hoa Cô nương
theo ánh trăng từ cửa sổ tiến vào mà chậm rãi đi lên lầu hai.
Lúc đi vào hành lang, bà ta đứng yên, ánh mắt hướng bên trong thăm dò. Hai bên sườn hành lang cũng có nến, nhưng ánh nến mỏng manh, khó lòng chiếu sáng mấy nơi xa. Trong ánh nến lay động, Hoa Cô càng cảm thấy trong
bóng tối đang cất giấu thứ gì đó.
Hoa Cô
rút từ trong áo ra một cây dao nhỏ, ngón tay nhấn vào viên đá quý khảm
trên đó, lưỡi dao lập tức bắn ra, tỏa ra hàn quang. Đây là thói quen bà
ta giữ nhiều năm, dù đi ngủ cũng giấu chủy thủ bên người, mưa mưa gió
gió vài thập niên, lưỡi dao này không biết đã dính máu bao nhiêu người,
chỉ có bà ta vẫn an ổn vô lo, hưởng thụ phồn hoa thế gian. Bà ta thở ra
một hơi, thả nhẹ bước chân, hướng chỗ sâu trong hành lang đi đến. Đôi
mắt bà ta cảnh giác đảo qua hai bên mặt tường, tay nắm chắc chủy thủ, eo cũng hơi hơi cong, duy trì tư thái của dã thú, tùy thời chuẩn bị ra đòn trí mạng.
“Tí tách…… Tí tách……”
Phía trước truyền đến tiếng nước chảy, Hoa Cô nheo lại đôi mắt như sói của
mình, hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn qua. Trong bóng đêm, một bãi chất
lỏng không nhìn rõ màu sắc từ góc tường chậm rãi chảy ra, giống một con
rắc uốn lượn, hướng tới chỗ bà ta mà chảy đến.
Hoa Cô đứng lại bất động, đôi mắt nhìn thẳng dòng chất lỏng kia, lòng bàn
tay nắm chủy thủ đã chảy mồ hôi. Ba ta cầm nó giơ ra trước người, nhắm
về phía kẻ địch không nhìn thấy kia.
“Bang.” Mặt trên của đám chất lỏng đó hiện lên một vài hoa văn khiến dòng nước
khuếch tán càng nhanh về phía Hoa Cô. Có thứ gì đạp lên trên đó, nhưng
là cái gì chứ? Đáp án rất nhanh đã có, bởi vì Hoa Cô thấy được một đôi
chân, chúng đang đứng trong một góc, bóng tối che khuất mọi thứ chỉ chừa lại cổ chân khiến chúng giống như bị chặt đứt.
Hoa Cô nuốt ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên đem chủy thủ
trong tay hướng người nọ ném qua. Chủy thủ bay vừa chuẩn vừa ổn, ở trong bóng đêm vẽ thành một đạo ngân quang, nhưng sau đó nó lại không hề bị
cản trở mà xuyên qua cơ thể người kia, va vào bức tường phía sau, sau đó bang một tiếng rơi vào trong vũng chất lỏng kia, lung lay vài cái rồi
bất động.
Máu cả người bà ta như vọt tới
đỉnh đầu, Hoa Cô trừng lớn đôi mắt, nhìn đôi chân kia, bỗng nhiên chúng
nó lại động, dẫm lên vũng nước, hướng bà ta chậm rãi đi tới. Thân mình
người kia cũng dần dần từ trong bóng đêm hiện ra, một đôi chân gầy lởm
chởm, eo mông nhỏ hẹp eo mông, lại hướng lên trên là khuôn ngực chưa có
cơ bắp. Bà ta nắm chặt tay, thế nhưng lại quên mất phải chạy trốn, thân
mình giống như bị đóng đinh trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng “A
a” vô ý thức.
“Cô cô, cô cô.” Ánh nến màu cam truyền tới từ hành lang, giống một cơn thủy triều, chiếu sáng cả
hành lang. Một tiểu nha hoàn chạy chậm lại đây, “Cô cô, hóa ra là ngài,
nô tỳ nhìn thấy cửa mở thì tưởng có trộm.”
Ánh nến rốt cuộc chiếu tới đống chất lỏng kia, người kia thì đã không thấy
đâu. Hoa Cô kinh hồn chưa định, vội đỡ tường nhìn như mất hồn về phía
tiểu nha hoàn ở phía sau, “Ngươi có hay thấy không….. Có thấy rõ bộ dáng người vừa rồi không?”
“Người nào? Chỉ có mình cô cô ở chỗ này mà.” Tiểu nha hoàn bị hỏi đến thì chả hiểu gì hết, “Từ từ đã, cô cô, phía trước là cái gì?” Ngọn nến hướng về phía trước
chiếu lên đám chất lỏng kia, chúng có màu đỏ đậm, bị chiếu đến thì lại
lóe hắc quang.”
“A……” Tiểu nha hoàn hét to lên, “Máu, là máu.”
Tiếng hét này làm kinh động toàn bộ mọi người đang ngủ say, từng khung cửa sổ được mở ra, những khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê, quần áo không chỉnh thò
ra.
“Làm sao vậy?”
“Hơn phân nửa đêm, ai còn ở đó quỷ khóc sói gào.”
Sau khi mọi người lên tiếng dò hỏi thì một tiếng kêu bỗng vang lên khiến
mọi người hoàn toàn thanh tỉnh. Một đám đều nhìn chằm chằm Hoa Cô, bởi
vì thanh âm này chính là phát ra từ cánh cửa mà bà ta đang đứng cạnh.
Máu cũng đang chảy ra từ cánh cửa đó, hiện đã chảy thành một dải lụa
thật dài, và vẫn chảy tiếp.
Hoa Cô nhấc
chân đá văng cửa, trước mắt bà ta là một mảnh hỗn độn. Cuối cùng bà ta
cũng biết máu chảy ra từ đâu: Khăn trải giường đã bị nhiễm hồng toàn bộ, máu theo chăn đệm nhỏ giọt xuống, chảy xuôi trên mặt đất, rồi ra cửa.
Ngồi ở trên giường chính là một người đàn ông trung niên quần áo không chỉnh tề, mới vừa rồi tiếng kêu đó là của hắn ta. Hiện tại hắn ta cuộn người ở chân giường, đôi tay liều mạng xua trước mặt, “Ta không biết sao lại
thế này, ta vừa tỉnh lại thì đã thấy cả phòng đều là máu. Rõ ràng mới
vừa rồi ta còn ôm nàng ta. Không phải ta làm, thật không phải ta làm.”
***
Tưởng Tích Tích phong trần mệt mỏi từ bên ngoài vội vã trở về, vừa vào cửa
liền hướng thư phòng của Trình Mục Du đi đến, cửa cũng chưa gõ mà giọng
đã truyền đến, “Đại nhân, Tê Phượng Lâu đã xảy ra chuyện.” Đi vào phòng
trong, nhìn thấy Lưu Tự Đường cũng ở đó, tựa hồ đang cùng Trình Mục Du
thương thảo cái gì nên nàng lại đè thấp giọng xuống, “Tê Phượng Lâu đã
xảy ra chuyện, đại nhân.”
“Vẻ kích động này của ngươi xem ra có vẻ là chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào.”