Trình Mục Du không nhìn nàng mà lại quay đầu nhìn Yến Nương, “Yến cô nương, ngươi thấy thế nào?”
Yến Nương đứng lên, ánh mắt thanh lãnh đảo qua ba người, “Đường Vương Dư
lấy giấy làm tiền, dùng hàng mã làm quỷ thần. Đời sau vẽ hình thần trên
giấy, tô màu sắc rực rỡ bán ra, lúc tế bái thì đốt, rồi gọi là hàng mã.
Đã có thể tế quỷ thần, thì đại biểu hàng mã có thể chuyển được âm dương, có thể đi là có thể đến, mặc dù có mang về chút gì thì cũng không hiếm
lạ. Chỉ là, có một điều ta cũng không thể đồng ý với đại nhân được. Thứ
đồ chín năm trước hàng mã đưa đến Hà gia không nhất định là hung phạm
của Tê Phượng Lâu. Nếu cứ vòng quanh ở đây, chi bằng trực tiếp đến Hàn
trạch xem xét. Nếu thật là cùng một người gây ra thì hẳn là có thể nhất
tiễn song điêu, kết quả cũng không còn gì tốt hơn.”
Trình Mục Du gật đầu, “Yến cô nương nói có lý, ngày mai chúng ta liền đến Hàn trạch đi một chuyến, Tích Tích, Tê Phượng Lâu bên kia liền giao cho
ngươi, ngươi đem toàn viện cẩn thận kiểm tra, nhất thiết không được để
sót một tia manh mối nào.”
Lưu Tự Đường vội vàng đứng lên, “Ta thì sao? Ta phải đi bên nào?”
“Hiền đệ không cần hồi kinh phục mệnh sao?”
Lưu Húc đường đỡ trán, “Thánh thượng cho đệ nửa tháng, dù sao hiện tại đệ cũng nhàn rỗi, cứ lưu lại đây một thời gian đi.”
Bên trong tú trang một mảnh đen nhánh, Hữu Nhĩ không ở đó, đến người cầm
đèn cũng không có. Nhưng Yến Nương cũng không cần đèn dầu, nàng đi vào
nội thất, ngón tay nhẹ nhàng đẩy mặt tường, một khối gạch xanh từ bên
trong chậm rãi di lồi ra, bên trong trống rỗng, để một cái tráp bằng
bạc. Nàng đem tráp mở ra, ngón tay ở bên trong điểm điểm, đào ra một cái túi hương.
Giữa mày nàng thoáng nhíu lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Đợi lâu rồi.”
***
Mặc dù đã trải qua chín năm mưa gió tiêu điều nhưng Hàn trạch lại vẫn duy
trì được dáng vẻ hoa lệ trang nghiêm như cũ. Tuy màu sắc trên tường đã
sớm bị nước mưa cọ rửa đến loang lổ, xanh hồng một mảnh, hôi ám, ngói
cũng có chút vỡ nát, nhưng những điều này chỉ khiến nó tăng thêm chút
tang thương lạnh nhạt, chứ không ảnh hưởng đến đại khí huy hoàng của nó.
Nhưng đó là nếu người ta xem nhẹ vụ đại án oanh động cả nước kia.
Trình Mục Du đẩy đại môn màu đỏ nay đã bong tróc sơn, bước qua ngạch cửa đi
vào viện, Yến Nương theo hắn đi vào, Sử Kim và Sử Phi cũng đi theo phía
sau hai người.
Hàn trạch rộng đến năm
mẫu, phòng ốc rất nhiều. Thiết kế tòa nhà này cũng vô cùng độc đáo theo
bố cục hình thành độc thính, độc viện, độc giếng trời. Nhưng hiện tại
những kết cấu tinh xảo đó lại khó mà phân biệt được nữa, bởi vì trong
đình viện đã mọc đầy cỏ hoang cao hơn nửa người, từ xa nhìn lại tựa như
một mảnh thảo nguyên thê thiết.
“Theo hồ
sơ vụ án ghi lại, vết máu chủ yếu tập trung ở hoa viên.” Trình Mục Du
đưa mắt trông về phía xa, duỗi tay về phía bên phải rồi nói “Hẳn chính
là nơi đó.”
Trên mặt Yến Nương nhiều một
tia bi thương, tùy hắn dẫn đường qua phía đó. Cỏ hoang cắt qua làn váy
của nàng, nhưng nàng không chút để ý. Hai người đi lên mấy bậc thang,
thông qua một cửa đá hình trong, đi đến hoa viên của Hàn trạch.
Mới vừa đi vào bọn họ liền nghênh đón một luồng ánh sáng mạnh ập đến. Yến
Nương che mắt, nhìn về ngôi đình chế bằng lưu li phía trước, thân đình
trong suốt, mái đình năm góc, ánh nắng chiếu xuống đem hình ảnh phản
quang đầy trên mặt tường, hóa thành một mảnh rực rỡ.
“Hàn Hiểu Nguyên không hổ là nhà giàu số một lúc đó, đến đình các cũng dùng
lưu li chế thành. Người khác nếu được một khối thì phải cất giữ cẩn
thận, hắn lại đem chế thành đình đài, để người ngoạn nhạc.”
Trình Mục Du lẳng lặng nhìn gian đình năm góc kia, “Cô nương sợ là không
biết, lúc vụ án xảy ra, ngôi đình này chứa đầy máu tươi, thấm vào mỗi
khe hở, nha dịch phá án lúc đó còn tưởng là màu sắc vốn có của ngôi
đình, nhưng không nghĩ nó lại bị nhuộm thành một tòa huyết đình.”
“Trách không được chân đình cỏ dại lại tươi tốt thế, huyết không chảy ra được, dần dần thấm xuống, biến thành phân bón tốt nhất.” Yến Nương bất động
thanh sắc nói.
“Đại nhân, đại nhân, sảnh ngoài có phát hiện.” Tiếng Sử Phi truyền đến từ trước viện.
Hai người chạy nhanh từ trong đình ra ngoài, hướng trước viện đi đến. Yến
Nương cầm váy, bước trên bậc thang, Trình Mục Du theo sát phía sau nàng, nhìn thấy làn váy của nàng dính cỏ dại thì muốn mở miệng nhắc nhở, lại
đột nhiên phát hiện cảnh vật trước mắt nhoáng lên. Mọi thứ giống như
được khảm ở một đầm nước trong, đến chính hắn cũng bị hãm sâu trong đầm
nước, theo chúng nó lắc qua lắc lại.
Trình Mục Du tự biết sự tình không đúng, há mồm muốn gọi Yến Nương đang đi
phía trước, không nghĩ đến người phía trước đã thay đổi bộ dáng, dáng
người cao hơn Yến Nương nửa đầu, thân hình cũng đẫy đà không ít. Nàng
kia mặc một thân váy lục quý giá, vừa đi vừa đùa bỡn đóa hoa trong tay.
Tựa hồ ý thức được gì đó, Trình Mục Du đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới
phát hiện toàn bộ quang cảnh đã thay đổi. Cỏ dại đầy đất đã không thấy,
khắp viện là kỳ hoa dị thảo, theo gió nhẹ phấp phới lay động, mặt tường
cũng không hề loang lổ mà được sơn màu hồng đẹp đẽ ướt át, bên trên có
ngói vàng lưu li. Còn tòa đình kia đã không còn phủ đầy tro bụi mà được
lau đến tỏa sáng lấp lánh, bảy sắc cầu vồng đan chéo nhau, tựa như váy
của tiên nữ trên Cửu Trọng Thiên.
“Đại
nhân.” Thanh âm phía trước kéo hắn trở về. Hắn xoay đầu, nhìn thấy nàng
kia không biết từ khi nào đã xoay người, khom lưng hướng hắn hành lễ,
sau đó tiếp tục đi lên thềm đá.
“Ngươi từ từ đã.” Trình Mục Du vươn tay, kéo lấy tay áo nữa tử kia, hắn vốn không dùng bao nhiêu lực nhưng tay áo lại bị xé rách, rơi trong lòng bàn tay
hắn, cả cánh tay nàng kia lộ ra, trắng như ngó sen.
“Cô nương, xin lỗi.”
Phản ứng đầu tiên vẫn là xin lỗi, nhưng nàng kia lại giống như phải chịu
kinh hách cực đại, “Đại nhân, ban ngày ban mặt, ngài sao có thể…… Có thể nào như thế?”
Đời này đây là lần đầu
tiên Trình Mục Du bị chất vấn như thế. Hắn tức khắc mặt đỏ tai hồng,
nhất thời không biết nên làm gì để giải thích. Đang ở sứt đầu mẻ trán
hết sức thì cảnh tượng trước mắt lại nhoáng lên, sắc thái trong trời đất như bị rút hết, trước mặt hắn lại là khu vườn rách nát không chịu nổi
kia.
Đột nhiên, một trận nức nở từ sau đám cỏ dại vang lên, đứt quãng, lúc cao lúc thấp, khóc đến khiến người ta hoảng hốt.
Trình Mục Du quay đầu lại, thấy trong mênh mang cỏ hoang có một nhân ảnh, hắn buột miệng thốt ra, “Ai?”
Bóng người kia ngẩng đầu, đem Trình Mục Du cả kinh lui về phía sau hai bước, cẳng chân đụng vào thềm đá, thân mình ngã về sau, ngồi bệt trên đất.
Trên mặt người nọ thế nhưng không có da thịt, cả người là một bộ xương khô
mang theo máu đen, tròng mắt vẫn còn đó, nhưng lại nhô lên trên xương
trắng, gắt gao chăm chú nhìn Trình Mục Du.
“Đại nhân, đại nhân.” Giọng Yến Nương phảng phất từ nơi rất xa truyền đến,
Trình Mục Du dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở ra thì ảo giác đã biến mất.