Rời khỏi Hàn trạch,
lại đi về phía tây chừng ba dặm đường, liền đến thôn Cửu Khúc, ngoài cửa thôn có mấy lão nhân đang ngồi, vây ở giữa là một bàn cờ đá. Bọn họ
đang hưởng thụ thời gian rảnh rỗi sau ngọ, thấy mấy người bộ dáng quan
gia đi tới thì mọi người vội đi đến hành lễ, “Đại nhân, trời nóng, ngài
có muốn vào uống chén nước không.”
Đoàn
người Trình Mục Du xuống ngựa, để hắn dẫn đầu đi tới đáp lễ, “Lão nhân
gia, nước thì không cần, chúng ta tới đây là muốn hỏi thăm một chuyện.”
Mấy lão nhân nhìn nhau, nhíu mày nghi hoặc nói, “Thôn nhỏ của chúng ta gần
đây luôn thái bình, không biết đại nhân đến là muốn biết chuyện gì?”
“Không phải chuyện gần đây mà là vụ án của Hàn gia chín năm trước.”
Nghe xong lời này, mấy người tức khắc ngạc nhiên, “Hàn phủ? Hàn Hiểu Nguyên?”
Trình Mục Du gật đầu thật mạnh, Yến Nương cũng tiến lên một bước, ngưng thần nhìn mấy người.
Một lão đầu nhi đứng ở đằng trước nuốt nước miếng, nhìn về phía đông. Từ
góc độ này mà nhìn thì Hàn trạch đã không còn khí thế như trước nữa,
ngược lại nó có vài phần tịch liêu và thê lương.
“Đại nhân, án này cả nước đều biết, ngài còn muốn biết cái gì?”
“Hàn Hiểu Nguyên là nhà giàu số một, đến tột cùng thì ông ta là dạng người gì?”
“Hàn gia tài phú tuy rằng đạt tới vinh quang tột đỉnh trong tay ông ta,
nhưng cũng do mấy thế hệ tích lũy mới có.” Lão nhân nặng nề mà thở dài,
“Đáng tiếc, dù gia tài bạc triệu thì thế nào, không phải chỉ trong một
đêm liền biến thành hư ảo sao?”
“Lão nhân gia, ngài biết ông ta sao?”
“Một người như thế, ai sẽ không biết chứ?”
“Người như vậy? Xin chỉ giáo.”
Mấy lão nhân nhìn nhau cười lắc lắc đầu, “Hàn Hiểu Nguyên là người dũng
cảm, ra tay rộng rãi, cũng không giấu diếm. Lúc trước, mỗi lần đến lễ
tết, ông ta sẽ mời già trẻ cả thôn đến nhà mình. Không biết đại nhân đã
đi qua Hàn trạch chưa? Mặc dù hiện tại thì trang trí và kiến trúc bên
trong vẫn không ai có thể địch được. Ngày đó nó càng huy hoàng đến khó
mà tưởng tượng được. Trên mặt đất phủ kín thảm nạm tơ vàng, trên mặt
tường cũng dán lá vàng mỏng như cánh ve, đem trong nhà chiếu sáng đến
kim quang lấp lánh. Đúng rồi, còn có đình viện bằng lưu ly kia, đó là do Hàn Hiểu Nguyên chi một số tiền lớn để xây cho vị tân ái thiếp tên
Khang Vân.”
“Khang vân?”
“Đúng vậy, Khang Vân, nàng là một vị giai nhân mà Hàn Hiểu Nguyên ngẫu nhiên
có được khi đi thuyền đến Cao Lệ. Cô nương kia ta đã từng gặp qua, vóc
dáng rất cao, dáng người đẫy đà, khuôn mặt càng là diễm lệ vô song, khó
có nhất chính là làn da trắng nõn, nghe nói cả người nàng không một nốt
ruồi, giống tuyết đầu mùa, cho nên mới được Hàn Hiểu Nguyên đặc biệt yêu thích.”
Trình Mục Du ngẩn ra, trước mắt
lập tức hiện lên ảo ảnh mới thấy ở Hàn trạch. Vị cô nương mặc váy xanh
kia chẳng lẽ chính là Khang Vân sao?
“Lão nhân gia, nghe ngài nói như thế, thì Hàn Hiểu Nguyên hẳn là một người
thích khoe khoang, kiêu ngạo ương ngạnh chứ?” Lúc này Yến Nương xen mồm
hỏi.
Lão nhân kia lắc đầu, “Bừa bãi là
thật, nhưng ông ta không phải người xấu, theo ý nghĩa nào đó thì ông ta
là người đơn thuần nhất mà ta từng gặp.”
“Đơn thuần?”
“Từ nhỏ ông ta đã sinh ra trong phú quý, không trải qua sóng gió, càng
không lõi đời. Cha ông ta qua đời lúc ông ta hai mưoi tuổi, đem cả sản
nghiệp to lớn như vậy giao cho ông ta. Hàn Hiểu Nguyên cũng là người
tranh đua, đem cơ nghiệp của tổ tông phát triển rực rỡ. Nhưng người này
thiện kinh doanh nhưng không phải kẻ kiêu ngạo cuồng vọng. Ông ta ra tay rộng rãi, đối với hương thân rất hào phóng, ngày lễ ngày tết đều sẽ đưa tới một phần lễ trọng, là đứa nhỏ không quên trách nhiệm.” Mọi người
lại lớn tiếng thở dài, ông ta nhẹ giọng nói tiếp, “Cho nên sau khi Hàn
gia xảy ra chuyện, trong lòng chúng ta cũng không tốt. Ông ta không phải nhà giàu bất nhân, vì sao lại rơi vào kết cục nhà tan cửa nát chứ?”
“Lão nhân gia, ngài nói về một ngày trước khi Hàn gia xảy ra chuyện đi. Nghe nói đêm trước là thanh minh, Hàn Hiểu Nguyên đốt hơn ngàn con ngựa hàng mã……”
Nghe Yến Nương hỏi như vậy, đau thương trong mắt lão đầu nhi dần dần mất đi, thay vào đó là sợ hãi không giấu được.
“Hàng mã……” Ông ta lẩm bẩm nói, “Đúng vậy, nếu ông ta không thiêu nhiều hàng
mã như thế thì sẽ không xảy ra chuyện.” Lão đầu nhi trừng mắt, phảng
phất vẫn chìm trong hồi ức thống khổ, vô pháp đi ra. Lúc Yến Nương muốn
lên tiếng nhắc nhở thì ông ta lại đột nhiên lên tiếng: “Ngày đó buổi tối gió rất lớn, hàng mã của Hàn gia được bày ở khối đất hoang, trải dài
suốt năm mẫu đất, từng con nối đuôi nhau, châm lửa một cái là rất nhanh
đã cháy lan ra, khói đen cuồn cuộn, ánh trăng đều bị che khuất. Tiểu hài tử trong thôn đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mọi người cũng biết hàng
mã tuy để hiến tế tổ tiên nhưng đối với tiểu hài tử thì lại giống như
một trò chơi thú vị. Nhưng gió ngày đó cực mạnh, có điều lúc lửa đang
cháy thì gió lại đổi chiều, ngọn lửa quay ngược lại, đốt cháy tà váy của Khang Vân cô nương đứng ở đằng trước. Nhưng nha hoàn và gia đinh của
Hàn phủ rất nhiều, rất nhanh đã dập tắt ngọn lửa kia, nhưng quần áo nàng bị thiêu ra một cái động lớn, không mặc được nữa. Một bộ quần áo với
Hàn gia thì tính là gì, nhưng Khang Vân cô nương giống như vô cùng
thương tâm, ngồi xổm trên mặt đất, lớn tiếng khóc, ai cũng không khuyên
được. Hàn Hiểu Nguyên vừa dỗ dành vừa an ủi nàng nhưng không ăn thua.
Nàng vừa khóc thì đem lòng người cũng lay động theo, rất nhanh đã có vài hài tử nhỏ cũng khóc theo nàng. Mấy người lớn dỗ không được, lại nhớ
tới người đã khuất thì một người tiếp một người cũng khóc lên. Trong lúc nhất thời, tiếng khóc nổi lên bốn phía, khác hẳn cảnh náo nhiệt mọi
năm. Tôn tử của ta năm đó chưa đến mười tuổi, cũng có mặt. Hắn không
khóc, chỉ lôi kéo góc áo của ta muốn đi. Ta hỏi hắn vì sao thì hắn chỉ
mím chặt miệng không nói. Mãi cho đến lúc về nhà hắn mới nói đám ngựa
hàng mã đó thực dọa người, đôi mắt tuy không động đậy nhưng giống như
đang nhìn người, âm trầm, bên trong tựa như có một ít đồ vật không
biết.” Nói tới đây, ông ta lại rùng mình, nhưng ngay sau đó lại lắc lắc
đầu, “Lời của tiểu hài tử đương nhiên không thể tin, nhưng sau đó nghĩ
lại ta thấy Khang Vân cô nương có phải đã dự cảm được điều gì rồi, nên
mới vì chính mình và hơn hai trăm mạng người của Hàn gia mà khóc rống
không ngừng. Nàng giống như đang khóc tang vậy.”
Chuyện xưa nói xong, Sử Kim tấm tắc thở dài, “Lại huyền bí thế sao? Khi còn
nhỏ trong nhà ta cũng đốt hàng mã, dùng để tế tổ tiên, nhưng trước nay
chưa từng nghe thấy hàng mã có thể giết người. Ngài nói xem chúng sẽ đem cái gì từ âm phủ đến chứ? Làm sao có thể trong một đêm toàn bộ giết
sạch hơn hai trăm mạng người.”
“Vị quan gia này, ngài nói nhỏ thôi, nói không chừng thứ đó còn ở đây chưa đi đâu, nếu để nó nghe được thì không tốt đâu.”
Lão nhân nhìn thẳng về phía sau Sử Kim, khiến một tráng hán như hắn sợ tới
mức rùng mình, “Ta nói lão gia tử ngài đêm đó thật sự nhìn thấy hàng mã
trở lại Hàn gia sao?”