Khách hành hương tốp
năm tốp ba tan hết, tiếng cười nói cũng theo chiều hôm mà dần tan biến.
Huệ Quảng từ Đại Hùng Bảo Điện đi ra, lập tức đi vào trước cửa nội viện, vừa muốn đẩy cửa đi vào thì tiểu sa di lặng yên đứng ở phía sau hắn
nói, “Chủ trì, bên kia có tin tức, nói Vương đại nhân đã được Khai Phong Phủ thả ra, thỉnh ngài đêm nay qua bên kia gặp mặt, hắn đã chuẩn bị
rượu ngon, thịt ngon, để chiêu đãi ngài.”
Ánh mắt Huệ Quảng nhìn vào phía trong viện, chỗ Tàng Thư Các, có một mạt
hồng đang hấp dẫn hắn, trong lòng có lửa cháy ở một chỗ. Hắn không quay
đầu lại mà hướng tiểu sa di nói, “Đi thỉnh Vương đại nhân lại đây, đêm
nay, chỗ ta có thức ăn tốt hơn trong phủ của hắn nhiều.”
Bóng cây nhờ ánh sáng tà dương cuối ngày mà chiếu vào trong cửa, nó tựa hồ
cũng bị cảnh tượng bên trong hấp dẫn, cố thò đầu vào để nhìn trộm cảnh
xuân.
Trong phòng, Huệ Quảng ôm thân thể
tuyết trắng kia mà gia tăng tốc độ, giống như ngươi chết ta sống mà đem
nàng và mình gắt gao khảm cùng một chỗ.
Nữ nhân rên rỉ hỗn loạn, rồi thở mạnh một hơi, thanh âm xuyên thấu qua
cánh cửa nặng nề không khóa kỹ, khiến cho những đóa hoa cũng phải đỏ
bừng mặt, sôi nổi cụp cánh hoa lại.
Ở một khắc cuối cùng, nữ nhân bỗng tránh đi ôm ấp của hắn, chạy đến giữa
những kệ sách, đầu ngón tay hướng Huệ Quảng mà chỉ, “Đại sư, lại đây.”
Huệ Quảng nở một nụ cười, “Ngươi quả nhiên không chất phác như các nàng,
nhưng thế này đúng là khiến ta thấy có chút luyến tiếc.”
“Luyến tiếc gì…..” Lời nói mới vừa ra thì thân mình nàng ta đã khẩn trương,
ngón tay lạnh lẽo du ngoạn trên người nàng làm dấy lên từng ngọn lửa.
Nhưng có thứ gì đó bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay, hơi mỏng, tựa như một
khối băng, lúc cọ qua da thịt thì khiến ngọn lửa kia bị tắt.
“Đại sư, trong tay ngài là cái gì thế?” Nữ tử quay đầu lại, một tia bất an mịt mờ ẩn hiện trong mắt nàng.
Huệ quảng đứng ở bên tai nàng, tiếng thở càng ngày càng lớn, “Ngươi không
phải muốn biết ta có bí mật gì sao? Hôm qua hoàng thổ lũng vùi đầu bạch
cốt, đêm nay lụa đỏ trướng đế nằm uyên ương, này, chính là bí mật của
ta.” Lời ôn nhu bay theo gió, tay đưa một cái, thanh đao đã cắt qua cổ
nữ tử kia. “Rầm” một tiếng, máu đào văng khắp nơi, hai khuôn mặt còn
chưa tiêu hết dục vọng đều bị máu nhuộm đỏ bừng, rặng mây đỏ ngoài cửa
sổ nếu thấy được cũng phải hổ thẹn không bằng.
“Đại……” Nữ tử thử vài lần, rốt cuộc không nói được hai chữ kia ra, trong miệng
nàng ta đều là máu, ùng ục ùng ục theo khóe miệng tràn ra, nhỏ giọt trên thân thể không chút tỳ vết của nàng, chảy xuôi xuống, tạo ra cảnh đẹp
kinh tâm động phách.
Mười ngón gắt gao bám chặt kệ sách, nàng ta dùng hết khí lực cuối cùng đem ánh mắt mờ mịt quét qua hàng kinh thư phía trên.
“Có.” Khóe mắt lòe ra một tia sáng, ngón trỏ nàng ta duỗi ra, đem một quyển
kinh chọc ra khỏi giá, sau đó thân mình ngã về phía sau, chiếc cổ chỉ
còn dính chút da thịt, mềm oặt dựa vào trên ngực Huệ Quảng.
Huệ Quảng đem nữ tử bế ngang lên, thật cẩn thận đi đến bên cạnh cái đệm đã
chứng kiến vô số hoan tình giữa hai người, quỳ một gối xuống đất đem
nàng đặt ở trên. Hắn cung kính đứng ở một bên, từ đầu đến chân đánh giá
nàng, an tĩnh, chuyên tâm. Chỉ có ở thời khắc này thì hắn mới có thể
chân chính cảm nhận sự bình tĩnh và thỏa mãn của nội tâm.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếng tiểu sa di truyền đến, đánh vỡ suy nghĩ của hắn, “Phương trượng, Vương đại nhân tới rồi.”
Huệ Quảng phủ thêm áo choàng, đẩy cửa ra, mùi máu tươi tức khắc phiêu ra
ngoài, tiểu hòa thượng lại hỏi, “Phương trượng, có cần chuẩn bị nước lau người không?”
Hắn gật đầu, “Máu chảy không sai biệt rồi, đem nàng ta chà lau sạch sẽ, không cần dọn dẹp, trực tiếp dọn lên là được.”
Vương Kế Huân đứng ở trong viện, dưới cây bồ đề, thấy Huệ Quảng hướng mình đi tới thì bả vai run lên hai cái, hướng hắn cười nói, “Nghe nói ngươi có
được một khối thịt tốt, vì thế mà ta phong trần mệt mỏi từ Biện Lương
trở về, quần áo cũng chưa thay mà đã chạy tới. Nhưng hiền đệ à, ta nghĩ
thịt này có tốt cũng không thể so với Khang Vân kia, nàng kia luộc lên,
chính là thiên hạ hiếm có. Nhiều năm như vậy, ta cũng chưa gặp được
người thứ hai. Ta cũng biết ngươi vẫn luôn nghẹn một hơi, trách ta không đem Khang Vân chia sẻ với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần bày ra lời
nói dối đó để hù ta chứ.”
Huệ Quảng sờ sờ khóe miệng, cười lạnh một tiếng, “Phẩm chất thế nào, trong chốc lát
ngài thấy là biết, nhưng huynh đài trải qua mấy ngày ở Biện Lương thế
nhưng chẳng thấy gầy đi, xem ra ngài ở phủ Khai Phong cũng không đến nỗi vất vả.”
Vương Kế Huân vội giơ tay trước ngực hành đại lễ, “Nói tới đây, ta càng muốn cảm ơn hiền đệ đã giúp ta
diệt trừ tên phản đồ kia nên trên tay quan phủ mới không còn chứng cứ.
Còn việc nhận thi kia, xương cốt người Hàn gia đều đã nát, sao còn nhận
ra chứ? Huống hồ, bọn họ muốn đấu với ta cũng đâu có được, thi thể của
những nữ nhân đó đã bị ta giấu đi rồi.” Nói tới đây, hắn nhìn cây bồ đề
phía sau, nở nụ cười, vẻ đắc ý đều lộ ra hết.
Huệ Quảng lắc đầu, “Còn không phải triều đình che chở ngài sao, nhưng ngài
không cần cao hứng quá sớm, quan phủ hiện tại tuy không có cách nào bắt
ngài nhưng cũng đừng quên, một quyển sách kia của Hoa Cô rơi vào tay họ, mà trước đó nó rõ ràng đã bị ta xử lý, sao có thể rơi vào tay Trình Mục Du, còn có con khỉ kia rốt cuộc là ai? Vì sao phải cản trở chúng ta làm việc…..”
Vương Kế Huân đánh gãy lời hắn
nói, “Con khỉ không phải đã bị ngươi giải quyết rồi sao? Còn Trình Mục
Du kia, ta nghe nói hắn đã nản lòng thoái chí, từ bỏ điều tra án của Hàn Môn. Hiền đệ a, ngươi cũng đừng lo lắng sốt ruột, hôm nay là thanh
minh, chúng ta nên uống mấy chén, tế bái đám âm hồn kia, để ngoang ngoãn đợi ở dưới, đừng lên đây gây chuyện nữa.”
Nói xong, hắn liền lôi kéo Huệ Quảng ngồi trên chiếu, vuốt ve chòm ria mép, “Ta tuy ở Biện Lương không chịu khổ, nhưng nhiều ngày như thế đúng là
thèm thịt. Hiền đệ, ngươi cũng đừng cất giấu, mau để bọn họ chuẩn bị đi, hai ta hôm nay liền làm đơn giản chút, vừa nướng vừa ăn, ngươi thấy thế nào?”
Huệ Quảng gật đầu, “Ta đang có ý
này.” Hắn vỗ vỗ tay, mấy tiểu sa di liền từ nhà bếp nâng một cái bếp lò
ra, bên trên có một tấm lưới, than trong lò đã đốt vượng, vẩy ra ngoài
từng đám tàn lửa.
Vương Kế Huân xoa xoa
tay nhìn vào trong nhà bếp, “Ui, tiểu nương tử này thoạt nhìn thật
trắng, đúng là không thua Khang Vân kia, ngươi ở đâu kiếm được hàng tốt
như vậy?”
Vừa dứt lời, ngoài tường đột
nhiên có khói đen bốc lên, ngay sau đó, hồng quang chiếu rọi, đem không
trung nơi xa chiếu đến một mảnh đỏ bừng.
“Thứ gì cháy đượm vậy?” Vương Kế Huân nhíu mày hỏi.
Một tiểu sa di nhanh chóng chạy ra ngoài, chẳng được bao lâu, lại vội vã
trở lại, thanh âm hơi hơi có chút run rẩy, “Phương trượng, Vương đại
nhân, có người đang hoá vàng mã, ở…… cánh đồng hoang vu bên kia.”