“Hồn mau trở về,
phương đông không thể ở lại, cuồng phong giữa đường. Hồn mau trở về,
phía nam không thể ở lại, cát vàng ngàn dặm. Hồn mau trở về, phương Tây
không thể ngăn lại, mặt trời chói chang nóng bỏng. Hồn mau trở về,
phương bắc không thể ngăn đón, băng tuyết trăm dặm. Hồn mau trở về, phía dưới không thể đi, địa ngục khó an. Hồn mau trở về, phía trên không thể đi, cổng trời khó mở. Chỉ có trở về, hồn mau trở về……”
Một nữ tử khuôn mặt thanh lệ ngồi bên cạnh vực sâu trên núi Lăng Vân, hai
chân nghịch ngợm đá tới đá lui trên vách đá lởm chởm, miệng ngâm nga một khúc ca như vậy.
Mới vừa rồi ở trên cánh đồng hoang vu, nàng cũng vừa ngâm nga vừa hát khúc nhạc này. Nàng đem
hồn phách người Hàn gia mà Tinh Vệ mang về từ dưới đáy sông đều dán lên
đống hàng mã. Chúng nó đã ở đáy sông đợi lâu lắm, lâu đến mức ký ức đã
mơ hồ, hồn nhiên không biết thân ở nơi nào. Nhưng lúc nhìn thấy thân ảnh kẻ thù thì hồi ức lại như thủy triều mãnh liệt ào ạt tới, không phải
hàng mã chở họ mà là bọn họ khống chế hàng mã, điên cuồng hướng bóng
người trong bóng đêm kia chạy đi.
Cây cối khẽ lay động, ngay sau đó một thân ảnh khoác áo cà sa từ bên trong chui ra, đầu trọc của hắn đã bị cây cối cắt qua, nhưng vẫn không ảnh hưởng
đến phong tư tiêu sái của hắn. Một tay hắn bám vào vách đá, một tay cầm
chạc cây, hơi dùng lực một chút liền bay lên đỉnh.
Vừa định thở một hơi thì chóp mũi hắn lại ngửi được một trận hương khí quen thuộc. Hắn ngẩng đầu, nhìn một bóng dáng bị cây cối ngăn trở, trong
lòng không nhịn được mê mang, “Ngươi…… Sao lại là ngươi? Ngươi không
phải đã chết sao?”
Bóng người kia cười đến ngửa tới ngửa lui, châu thoa trên đầu đung đưa giòn vang, “Đại sư, ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai?”
Nàng từ trên vách núi đứng lên, uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới, ánh trăng rốt
cuộc chiếu lên mặt nàng, Huệ Quảng cả kinh: Không phải nàng ta, nữ tử
trước mắt là người đi theo Trình Mục Du ở Hàn phủ. Nhưng thân thể nàng
ta toát ra mùi hương giống hệt nàng kia như đúc.
“Ngươi không phải nàng.”
Lúc nói ra bốn chữ này, hắn đã biết mình sai rồi, bởi vì giọng nói của nữ
tử này lại thay đổi, từ giòn giã vừa rồi biết thành lời nói nhỏ nhẹ,
không phải giống hệt cái người cùng hắn dây dưa ở Tàng Thư Các mấy ngày
vừa rồi sao?
“Đại sư, ngươi không nhận ra ta sao?” Nàng ghé sát vào bên tai hắn cười, hơi thở thổi qua vết thương trên đầu hắn, thực thoải mái.
Huệ Quảng
mờ mịt xoay đầu, phát hiện khuôn mặt của nữ tử này cũng thay đổi, hoặc
là nói, nàng ta chưa từng thay đổi chỉ có hai mắt hắn là bị che một tầng vải, không thể nào phân biệt được.
“Ngươi…… Thật sự là nàng sao?”
Nữ tử cười sâu kín, cánh tay lại dùng lực đẩy Huệ Quảng ngã ra đất, rồi
chán ghét vỗ vỗ tay, “Nàng là ta, lại không phải ta, nhưng hòa thượng,
ngươi tuy đáng giận, nhưng cũng giúp ta một việc. Ăn uống và nam nữ, đều là dục vọng của người thường, nếu muốn tu hành đến cảnh giới cao thì
cần phải bỏ tham lam, ngăn dục vọng, một cửa này ngươi thật ra đã giúp
ta độ qua.”
Huệ Quảng nhìn chằm chằm mặt
nàng, trong lòng lặp lại vài câu kinh phật này, “Ngươi là nói…… Nàng là
dục vọng của ngươi, ta trảm trừ dục niệm đó, để ngươi tiến cao hơn một
tầng trong việc tu hành sao?” Đôi mắt hắn trừng lớn, “Ngươi rốt cuộc là
ai?”
Nữ tử không để ý tới hắn, bên môi lại bắt đầu nhẹ hát khúc ca chiêu hồn kia.
“Hồn mau trở về, phương đông không thể ở lại, cuồng phong giữa đường. Hồn
mau trở về, phía nam không thể ở lại, cát vàng ngàn dặm. Hồn mau trở về, phương Tây không thể ngăn lại, mặt trời chói chang nóng bỏng. Hồn mau
trở về, phương bắc không thể ngăn đón, băng tuyết trăm dặm……”
Thanh âm uyển chuyển của nàng lại khiến Huệ Quảng cả người giật mình, “Hóa ra hết thảy những chuyện này đều do ngươi bày ra. Ngươi lợi dụng lời đồn
hàng mã giết người để dẫn xà xuất động ở Tê Phượng Lâu, để quan phủ tham gia, tra lại án Hàn gia, lại bịa đặt ra giếng tuyền đồng tử để lừa Hoa
Cô, khiến bà ta không thể không tìm Vương Kế Huân xin giúp đỡ, nhân tiện giúp ngươi tìm ra chứng cứ quan trọng nhất,” hắn trừng lớn mắt, “Thi
cốt trong kênh đào cũng là ngươi tìm ra, chúng ở đáy sông chính năm,
bỗng nhiên lại thấy ánh mặt trời, tất cả những điều này đều do ngươi ban tặng đi. Nhưng mục đích của ngươi là gì? Vì giải oan cho Hàn gia? Chỉ
sợ, không đơn thuần như vậy chứ?”
Nữ tử
lại cười, “Hòa thượng, khó có được ngươi có tuệ căn như thế, nhưng ngươi lại muốn trợ Trụ vi ngược (giúp người làm ác). Vương Kế Huân làm nhiều
việc ác, trên tay làm sao chỉ có từng ấy huyết án,” nàng dừng một chút,
ngữ khí càng thêm lạnh thấu xương, “Tống Minh Triết cả đời thanh liêm,
là quan tốt khó có được, nhưng chỉ vì ông ta ở Tân An đã chèn ép hắn nên đã bị Vương Kế Huân đệ sổ con trước ngự tiền, khiến cả nhà bị chém đầu
thị chúng. Kể cả không tính chuyện này thì hắn vẫn thiếu ta một chuyện,” nàng hung hăng cười, sắc mặt quỷ mị, “Mười năm trước, cơn phong ba kinh động triều cương kia, Vương Kế Huân đã làm cái gì, ngươi, hẳn là cũng
biết đi.”
Sắc mặt Huệ Quảng trắng bệch,
hắn đã ẩn ẩn đoán ra được thân phận người trước mặt, nhưng hắn cũng
biết, sở dĩ nàng nói ra hết những lời này vì hắn không sống được bao lâu nữa, mà người chết thì sẽ không nói.
“Ngươi vì sao không gọn gàng dứt khoát giết hắn, lấy bản lĩnh của ngươi, giết
một người chỉ là chuyện quá đơn giản.” Hắn lên tiếng, trong giọng nói
đều là không cam lòng.
Nữ tử đi đến gần
hắn, “Giết người dễ dàng, nhưng công lý khó tìm. Ta muốn cho hắn chết
một cách minh bạch, để người trong thiên hạ đều biết hắn vì sao mà chết. Hắn không thể chỉ chết trong một vụ kỳ án, mà hẳn là phải chết trên
công đường, vì nhận tội mà bị phạt. Lỗi lầm hắn phạm phải, vĩnh viễn sẽ
được lưu vào sử sách, trăm năm sau tên họ hắn còn bị gắn với sỉ nhục,
vĩnh viễn không thể xoay người.”
Huệ
Quảng ngửa đầu cười to, “Cô nương, ngươi quên mất rồi, tội của Vương Kế
Huân có nhiều thì chuyện của Tống gia cũng không thể tính lên đầu hắn
được. Xét đến cùng, Tống Minh Triết là bởi vì tế điện người kia mới
chết, người hạ lệnh là ai, ngươi sẽ không phải không biết chứ. Chẳng lẽ
ngươi cũng muốn đem tên họ hắn khắc trên bia đá sỉ nhục sao?”
Nói xong câu đó, Huệ Quảng đột nhiên hối hận, bởi vì khóe miệng nữ tử giật
giật vài cái, sắc mặt thoáng chốc âm trầm. Nàng dậm chân đi đến chỗ hắn, bắt lấy áo cà sa của hắn, lột xuống, “Áo cà sa không tồi, vốn nên được
dùng để trừ ác làm thiện, nhưng ngươi lại dùng nó để đối phó trung
lương.”
Chậm rãi ngồi xuống trước mặt
hắn, nàng nhìn thẳng vào mắt Huệ Quảng, năm ngón tay thon dài sờ soạng
một phen trên cái đầu không có tóc của hắn, từ gò má xuống cằm, ngón trỏ cong một cái, mặt hắn đã gần nàng trong gang tấc, “Bề ngoài tốt như
vậy, ta thật luyến tiếc ra tay, nhưng ai bảo ngươi có mắt không tròng,
làm bị thương con khỉ của ta, ai dám đả thương hắn, ta sẽ lấy mạng kẻ
đó.”
Dứt lời, từ khe hở ngón tay của nàng bỗng có thêm mấy cây ngân châm, tay vừa chuyển đã quét qua cổ Huệ Quảng.
Máu tươi bắn ra bốn phía, theo cổ trắng tinh rơi xuống bụi cỏ, hắn thậm chí không kịp nói một câu, liền không thở nữa.
Khóe miệng Yến Nương khẽ nhếch lên, nhìn cũng không nhìn cỗ thi thể kia mà nhẹ nhàng bước vào con đường mòn trong rừng mà đi.