Sau khi hạ táng Vương Ngộ Thần, nghị luận về chuyện thuyền của trấn Thanh Thủy bị chìm cũng dần lắng xuống, thị trấn lại khôi phục sự yên tĩnh khi xưa, nhưng ai cũng biết, đây chỉ là mặt ngoài, những chuyện này giống như một cụm mây đen, vẫn luôn bao trùm trên đầu học, chưa bao giờ tan đi.
Sở dĩ nó có lực uy hiếp lớn như thế là vì cái chết của Vương Ngộ Thần quá mức kỳ quặc, theo những người cùng thuyền thì lúc ấy sắp đến vạch đích, mội người bọn họ đều dốc toàn lực mà chèo. Nhưng đột nhiên thuyền bọn họ lại vang một những tiếng kỳ quái từ bên dưới, ”kẽo kẹt kẽo kẹt”, như là động vật đang nghiến răng vậy. Ngay sau đó, thân thuyền liền đột nhiên lếch sang phải, bọn họ đều bị hù nhảy dựng, sau khi ổn định thân mình thì nhìn thấy trên thuyền xuất hiện mười mấy cái lỗ, dòng nước cứ thế ào ào tràn vào. Vương Ngộ Thần lúc ấy còn coi là bình tĩnh, hắn quyết đoán từ bỏ thi đấu, làm bọn họ đem đồ vật lấp kín lỗ thủng, nhưng còn chưa kịp làm thì đáy thuyền lại đột nhiên nứt ra một khe hẹp dài, càng ngày càng lớn, toàn bộ thâng thuyền cơ hồ tách làm hai nửa.
Chịu tổn thương như thế, thân tàu đương nhiên chống đỡ không được, rất nhanh đã chìm vào trong nước. Nhưng lúc ấy bọn họ cũng không hoảng loạn, chỉ có chút uể oải, cảm thấy chức quán quân thế là phải bỏ. Thuyền của các trấn khác cũng coi như nghĩa khí, nhìn thấy thế thì cũng đều sôi nổ quay đầu mà chèo đến chỗ họ, chuẩn bị cứu những người bị chìm thuyền này.
Theo bọn họ nhớ thì lúc ấy Vương Ngộ Thần còn cùng mấy người nói chuyện phiếm, an ủi bọn họ nói không sao, sang năm lại đến, chức quán quân sớm muộn gì cũng là của trấn Thanh Thủy. Lúc thuyền cứu viện đến, hắn còn bình tĩnh nổi trên nước, chỉ huy người ta cứu người. Lúc ấy, trong lòng bọn họ tuy tràn đầy nghi hoặc với việc thuyền bị thủng nhưng mặt nước gió êm sóng lặng, hơn nữa lập tức có thể được cứu vớt, cho nên ai cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc nhóm thuyền viên lần lượt bò lên thuyền, rồi mọi người chuẩn bị kéo vương Ngộ Thần lên thì lại không thấy hắn đâu, mà rõ ràng mới trước đó hắn còn bơi cách đó không xa, cười trêu chọc việc chính mình rơi xuống nước này.
Trên mặt sông vẫn là một mảnh yên tĩnh, nước sông tựa như một mặt gương, đem trời xanh mây trắng chiếu rọi đến rõ ràng, chỉ là trong mảnh trời nước xanh ngắt này, thiếu thân ảnh của Vương Ngộ Thần. Hắn biến mất vô thanh vô tức, đến kêu cứu cũng không phát ra một tiếng.
Lúc đầu có người còn nghĩ Vương Ngộ Thần đang trêu đùa bọn họ, cho nên không ngừng gọi tên hắn, nhưng một lát sau, phát hiện hắn không nổi lên, mọi người lúc ấy mới cuống lên, bắt đầu sôi nổi nhảy vào trong nước tìm người.
Nước sông ở đây luôn rất trong, hơn nữa bên dưới cũng không có mạch nước ngầm cùng đá ngầm, lẽ ra tìm một người hẳn không khó, huống chi bọn họ nhiều người, lại có kinh nghiệm phong phú như vậy. Nhưng bọn họ liên tiếp tìm một canh giờ, thay đổi người vài lần vẫn không thấy tung tích Vương Ngộ Thần.
Lúc này đã là chính ngọ, thái dương lên tới đỉnh đầu, đem mặt sông chiếu đến chói lòa, lúc bọn họ sắp từ bỏ thì đột nhiên có người nhìn thấy cách đó không xa có cái gì nổi lên, chìm nổi cao thấp, giống như một người. Vì thế, mọi người vội vàng đem thuyền bơi qua, không ngoài sở liệu, người nọ chính là Vương Ngộ Thần, nhưng mặt hắn xanh mét, đôi tay thẳng tắp hướng lên trên, giống như đang muốn bắt lấy cái gì.
Hắn hiển nhiên đã không còn thở.
Mấy người có quan hệ tốt với hắn lập tức khóc lên, không ai nghĩ đến rõ ràng ngày hội vui mừng lại biến thành ngày giỗ của đồng bạn mà người nọ, lại là Vương Ngộ Thần, người khí phách hăng hái nhất.
Những người khác luống cuống tay chân đem xác hắn vớt lên, nhưng lúc thi thể vừa rời nước thì mọi người lại sợ đến mức lông tơ đứng thẳng, thiếu chút nữa lại đem hắn bỏ xuống, bởi vì, Vương Ngộ Thần đã không còn hai chân, chẳng chân phía dưới tràn đầy máu tươi, nhiễm đỏ cả mặt sông.
Tưởng Tích Tích nằm ở trên giường trằn trọc, buổi sáng nàng tới vườn trà hái lá trà buổi sáng, vốn dĩ eo mệt lưng đau nhưng ngoài cửa ve kêu quá to, khiến giấc ngủ trưa của nàng cũng không an ổn. Có lẽ, nàng không ngủ được cùng với tiếng ve kêu cũng không liên quan lắm nhưng liên tiếp mấy ngày chỉ cần nàng nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên cơ thể xanh trắng không còn hai chân của Vương Ngộ Thần. Mắt hắn trừng lớn, trừ bỏ không cam lòng thì phần nhiều là sợ hãi. Tưởng Tích Tích ở trong lòng hỏi chính mình vô số lần, trước khi chết, Vương Ngộ Thần rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, mới có thể bị dọa thành cái dạng này?
Nhóm trấn dân đều nói cái chết của hắn không đơn giản. Ngày đó không sóng không gió, thi thể của hắn làm sao lại trôi xa như thế, trừ phi hắn bị thứ gì xé rách kéo vào trong nước, lại kéo tới chỗ người khác cảm thấy không thể đến được. Sở dĩ thứ kia muốn làm thế chính là để bọn họ không thể tìm được Vương Ngộ Thần. Nhưng chúng nó có huyết hải thâm thù gì với hắn mà không những muốn hắn chết, còn muốn cắn đứt hai chân hắn, khiến hắn chết không được toàn thây.
Nhóm trấn dân cứ thế nghị luận sôi nổi, cũng không nói rõ “Vài thứ kia” rốt cuộc là vật gì, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, bởi vì những vết cắn trên người Vương Ngộ Thần kia đều nhỏ và mảnh, còn có chút lỗ cắn, không lớn nhưng rất sâu, rõ ràng là do hàm răng nhọn nhưng nhỏ tạo thành.
Là chuột đi.
Tưởng Tích Tích cũng nghĩ thế, bởi vì chuột không chỉ biết bơi, còn có thể nín thở, hơn nữa ở trong nước lâu hơn người, hoàn toàn có thể làm Vương Ngộ Thần chết đuối ở giữa sông. Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ đến vấn đề khác, rốt cuộc cần bao nhiêu chuột mới có thể đem một người cao lớn vạm vỡ như Vương Ngộ Thần kéo xuống đáy nước, thậm chí đến thời gian kêu cứu cũng không có.
Còn có cái thuyền kia, theo nhóm thuyền viên thì trước đó bọn họ có nghe thấy tiếng động vật nghiến răng, hiện tại nhớ tới, hẳn cũng là chuột cắn thủng thuyền. Như vậy trước khi tái thuyền thì đám chuột đó đã ở trên thuyền rồi. Thuyền ba lá có một không gian hẹp giữa hai lớp đáy thuyền, chúng nó nhất định ở trong đó, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi cấp Vương Ngộ Thần một đòn trí mạng.
Tưởng Tích Tích đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: Chẳng lẽ lại là tằm túy? Nó chỉ huy những con chuột này phá hủy việc lớn mỗi năm của trấn Thanh Thủy sao? Nhưng vì sao nó lại muốn làm thế? Đầu tiên là ăn hết tằm của Dụ gai, lại hủy thuyền và người của trấn Thanh Thủy, nó làm thế để làm gì?
Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích rốt cuộc kiềm chế không được, nàng từ trên giường xuống dưới, đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi vào bên trong sân của Phàn phu nhân, muốn hỏi rõ ràng, tằm túy này rốt cuộc là thứ gì, mới có thể hiểu rõ vì sao nhiều năm thế rồi mà nó lại quay lại tác quái.
Vừa định gõ cửa, lại thấy trong viện có bóng người vừa động, Phàn Tình giống một u linh từ trong phòng nhẹ lướt đi đến trong viện, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, liền đi ra ngoài viện.