Tưởng Tích Tích gần
như té ngã lộn nhào vào chân núi. Quần áo của nàng bị núi đá và nhánh
cây cào rách, tóc cũng loạn thành một đoàn thế nên khi Dương đại thẩm
nhìn thấy nàng thì thiếu chút nữa không nhận ra.
“Cô nương, ngươi có sao không?” Bà ta khẩn trương đi tới túm chặt cánh tay Tưởng Tích Tích.
“Đừng hỏi gì hết, mau đi thu thập đồ dùng tùy thân rồi theo ta chạy mau.”
Tưởng Tích Tích nhìn thấy sợ hãi trong mắt bà ta thì bỏ thêm một câu,
“Ta không tìm được Dương đại ca, nhưng nơi này thật sự không nên ở lâu
cho nên ta cần phải mang các người rời đi.” Nàng nói dối, nhưng dưới
tình huống như vậy thì nàng không đành lòng đem tình hình thực tế nói
cho Dương đại thẩm. Bởi vì con người ở thời điểm hoảng sợ vạn phần nếu
lại nghe được tin người thân qua đời thì tinh thần khả năng sẽ nháy mắt
sụp đổ. Điểm này Tưởng Tích Tích hiểu vô cùng sâu sắc cho nên nàng quyết định giấu chuyện này trước, chờ tới thời cơ thích hợp sẽ đem chân tướng nói cho bà ấy.
“Trong thị trấn có người
quen của các người không? Có thể đi ở nhờ mấy ngày không?” Trên đường
tới Ngọc Tuyền trấn, Tưởng Tích Tích dò hỏi.
“Có thì có chỉ là hiện tại mới hết lũ, bọn họ cũng không dư dả, quấy rầy
lâu cũng không tốt. Nhưng chúng ta có thể đi tìm một người, ông ta nhất
định có thể tạm thời thu lưu hai mẹ con chúng ta.”
“Ai?”
“Kinh đại thiện nhân.”
“Lại là ông ta.” Tưởng Tích Tích như suy tư gì đó nói.
“Cô nương cũng biết ông ta sao?”
“Không phải,” Tưởng Tích Tích vội vàng phủ nhận, “Nhưng đại thẩm tử, vừa rồi ở trên núi ta đánh mất lộ phí rồi nên tới Ngọc Tuyền trấn cũng không thuê được phòng trọ, trong chốc lát cũng không biết phải ở đâu. Tẩu có thể
nói với vị Kinh đại thiện nhân kia là chúng ta đi cùng nhau, để hắn thu
lưu ta vài ngày được không?”
“Cô nương
mới vừa rồi liều chết giúp ta lên núi tìm phu quân, một thỉnh cầu nho
nhỏ này sao ta không thể đáp ứng chứ? Tới trấn trên ta sẽ nói ngươi là
muội tử của ta, Kinh đại thiện nhân chắc chắn sẽ cho chúng ta một chỗ an thân.”
Các nàng vừa đi vừa nói, bất tri
bất giác đã tới Ngọc Tuyền trấn. Hiện tại đã là canh ba, trấn nhỏ một
mảnh yên tĩnh, một bóng người cũng không có. Tiểu Nghĩa sớm đã nằm trên
lưng ngựa ngủ rồi, Dương đại thẩm phủ một cái áo lên người hắn, trìu mến vuốt ve phần lưng gầy yếu của hắn.
Tưởng Tích Tích thình lình nhìn đến ven đường có một tòa kiến trúc kỳ quái.
Nó do từng mảnh từng mảnh mái ngói xếp chồng lên nhau mà thành, cái đó
càng lên càng nhọn, đại khái cao bằng bốn năm người, giống như một tòa
tháp. Phía trước “Tháp” có một cái cổng tò vò nho nhỏ, một tiểu hài tử
có thể miễn cưỡng chui vào, nếu là người lớn thì kể cả khom lưng cũng
khó mà vào.
“Đây là cái gì?” Tưởng Tích
Tích đi vòng quanh nó một vòng, phát hiện bên trong trống không, có thể
miễn cưỡng chứa được hai người.
“Cô nương là người bên ngoài nên không biết,” Dương đại thẩm cũng đi đến phía
trước nói, “Cái này gọi là diêu, vào mỗi dịp lễ tết người trên trấn sẽ
đem củi lửa có tẩm một tầng dầu hỏa sau đó xếp xung quanh nó, đốt lên sẽ rất vượng. Lửa càng cháy đượm thì chứng tỏ ngày qua sẽ càng tốt đẹp
hơn. Nghe nói đốt diêu còn có thể trừ tà tránh quỷ, cho nên đốt càng cao càng tốt. Cái diêu lớn như thế này là do Kinh đại thiện nhân làm, cũng
chính là một tòa diêu tốt nhất ở đây. Sắp đến đoan ngọ rồi, nếu lúc đó
cô nương còn ở Ngọc Tuyền trấn thì có thể nhìn đến cảnh đốt diêu.”
“Thì ra là thế, ta thật là kiến thức hạn hẹp.” Tưởng Tích Tích thấy trên mặt Dương đại tẩu hiện lên một tia bi thương thì biết bà đang nhớ đến trước đây cùng trượng phu đến xem cảnh đốt diêu khiến lòng buồn bã. Nàng nắm
dây cương thúc giục nói, “Đi nhanh đi, ban đêm lạnh, đừng để Tiểu Nghĩa
bị đông lạnh đến hỏng.”
Dương đại thẩm
gật gật đầu, hai người bước nhanh trên đường, chỉ trong chốc lát đã tới
trước cửa một tòa nhà. Tòa đại trạch này tường viện cao ngất, chiếm diện tích cực lớn, vừa thấy đã biết chủ nhân của nó không phú thì quý. Thừa
dịp có ánh trăng, Tưởng Tích Tích nhìn vào trong viện có một tòa Phật
tháp thật lớn. Vừa trải qua một hồi bị dọa hết hồn, khi nhìn thấy tòa
tháp mạ vàng, đỉnh nhọn bên trong có trường minh đăng thì trong lòng
nàng cảm thấy thoải mái không ít.
Dương
đại thẩm do dự gõ gõ cửa, người hầu sau khi nghe nàng ấy nói thì bảo họ
chờ trong chốc lát sau đó đi vào báo. Không bao lâu sau hắn mang theo
hai tiểu nha hoàn đi ra đón, nói là Kinh lão gia đã ngủ nhưng Kinh gia
tiểu thư để bọn họ tới dàn xếp rồi ngày mai sẽ hỏi ý kiến phụ thân nàng.
“Các ngươi yên tâm, lão gia đối với thỉnh cầu của hương thân sẽ không cự
tuyệt,” hai tiểu nha hoàn vừa đưa ba người bọn họ vào trong khách phòng
vừa cười nói, “Cứ việc an tâm ở lại đây, nơi này mỗi năm không biết đã
nhận bao nhiêu người không có nhà để về ở lại. Kinh phủ có rất nhiều
phòng ở, để không cũng phí mà các ngươi tới thì chúng ta ở đây cũng chỉ
là thêm mấy đôi đũa.”
Nghe các nàng nói
như vậy, Dương đại thẩm không cầm được vài giọt nước mắt, ngoài miệng
không ngừng nói tạ ơn. Tưởng Tích Tích vỗ vỗ mu bàn tay bà ta, tiễn hai
tiểu nha hoàn đi sau đó đóng cửa phòng lại. Hai người ôm Tiểu Nghĩa lên
trên giường, sau đó ngồi ở mép giường ngây người.
“Cô nương, ngươi đã gặp phải cái gì ở núi Khâu Hưng?” Dương đại thẩm như đã hạ quyết tâm mới hỏi những lời này.
“Ta không thấy được bộ dáng của nó,” Tưởng Tích Tích vặn ngón tay, “Chỉ
nghe được vài tiếng giống tiếng tiểu hài tử cười. Có điều ta có thể cảm
giác được nó rất đói bụng. Toàn bộ núi Khâu Hưng không có một chút sinh
khí, tựa hồ toàn bộ vật sống ở đó đều bị nó nuốt vào bụng rồi.”
Dương đại thẩm che miệng phát ra một tiếng than khóc, Tưởng Tích Tích cắn cắn môi đưa nửa mảnh khăn tay cho bà ta nói, “Ngài nhìn xem đây có phải đồ
của Dương đại ca……” Nàng nói không được nữa, bởi vì Dương đại thẩm vừa
thấy mảnh khăn tay kia thì đã ôm nó vào lòng gục ở trên giường khóc nức
nở. Tưởng Tích Tích không biết nên an ủi bà ấy như thế nào. Nàng đành
lặng lẽ đẩy cửa đi ra ngoài để Dương đại thẩm có không gian một mình.
Ánh trăng treo ở đỉnh Phật tháp, xa xa nhìn lại giống như đỉnh tháp tỏa một tầng phật quang. Tưởng Tích Tích không tự chủ được đi về phía Phật
tháp. Nàng đi xuyên qua sân viện lớn nhỏ, lúc sắp đến Phật Tháp thì lại
bị một bức tường cao chắn lối đi. Trên mặt tường có một cánh cửa đúc
bằng đồng, trên đó có một cái khóa lớn cho thấy nơi này không chào đón
khách tới thăm.
Trong lòng Tưởng Tích
Tích có chút mất mát, nàng đi vòng quanh tường cao một vòng, phát hiện
nơi này ngay cả một cái cửa nhỏ cũng không có nên đành đứng ở bên ngoài
bức tường nhìn Phật Tháp mà ngây người. Ánh trăng chậm rãi rơi xuống,
Tưởng Tích Tích thở dài xoay người chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này thì bên tai nàng truyền đến vài tiếng ngâm khe khẽ như tiếng mèo kêu.
Tưởng Tích Tích đứng ở trong bóng tối của bức tường bất động, lỗ tai cẩn thận phân biệt nơi âm thanh phát ra, bởi vì vừa mới trải qua một phen sợ hãi trước đó nên nàng bây giờ đặc biệt mẫn cảm với âm thanh.
Nhưng âm thanh kia lại biến mất, giống như mặt trăng ở trên trời vừa rồi còn
chiếu rọi Kinh trạch nhưng hiện giờ đã bị mây đen hoàn toàn che lấp.