“Dặn dò xong vài việc này, thiếu niên kia liền dắt con ngựa giao cho lão gia, để ông ấy thúc ngựa trở về, một khắc cũng đừng chậm trễ. Lão gia đương nhiên giống như có được thánh chỉ, ngày đêm chạy về, dựa theo lời hắn dặn mà làm từng việc, nửa điểm cũng không dám qua loa. Quả nhiên, một tháng sau, trên trấn rốt cuộc không có người chết nữa, mà đám chuột kia cũng bởi vì không tìm thấy đồ ăn mà chết đói hơn phân nửa, họa chuột từ đó được tiêu trừ.”
“Thiếu niên kia chính là Trình đại nhân?” Tưởng Tích Tích kinh ngạc nói.
“Còn không phải ngài ấy ư,” Phàn phu nhân cười tủm tỉm nhìn nàng, “Cho nên nói Trình đại nhân là đại ân nhân của trấn Thanh Thủy này, nếu không có ngài ấy thì hiện tại sao ta còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm với ngươi chứ.”
“Phu nhân, ngài chớ trách ta nhiều lời, ta nghe Phàn Ấm nói, Phàn lão gia cũng qua đời vào mùa hè sau khi dịch bệnh tiêu trừ, chẳng lẽ bởi vì đi lại bôn ba, vất vả lâu ngày thành tật sao?”
Phàn phu nhân cúi đầu, “Không phải, lão gia thân thể khoẻ mạnh, ông ấy là bị chuột cắn chết.”
“Cái gì?”
“Dịch bệnh qua đi, bởi vì trường kỳ không có người cho ăn cùng trồng trọt, con tằm và lá trà trong trấn cũng chẳng còn bao nhiêu cho nên trấn dân đang thương lượng chuyện chạy nạn, mọi người ước định thời gian, thu thập bọc hành lý, chuẩn bị cùng rời khỏi đây. Nhưng trước khi đi một đêm, lão gia lại xảy ra chuyện. Lúc ấy vì phòng ngừa chuột ngóc đầu trở lại mà trong thị trấn nhà nhà đều nuôi mèo. Buổi tối hôm đó, ta cùng Phàn Tình và Phàn Ấm sớm đã đi ngủ, đến nửa đêm lại thấy tiếng mèo nổi lên bốn phía, một tiếng tiếp theo một tiếng, thê lương đến dọa người. Ta bị tiếng mèo kêu làm bừng tỉnh, phát hiện lão gia cũng không ở trên giường, vì thế ta chạy nhanh vào trong viện tìm ông ấy. Nhưng mới vừa bước vào sân, ta liền thấy thi thể lão giao, ông ấy thẳng tắp nằm ở trong sân hai tay hai chân thẳng tắp mở ra, mấy con mèo đang đạp lên người ông ấy, giống như đang cẩn thận ngửi cái gì đó. Ta vừa muốn chạy qua đó thì sau lưng lại truyền đến tiếng nữ nhi khóc, hóa ra các nàng cũng bị đánh thức, cũng đã nhìn thấy cảnh lão gia chết.”
“Cho nên, Phàn Tình và Phàn Ấm sợ chuột là vì thế này sao?”
“Không sai, khi đó các nàng mới hai tuổi, cũng chưa nhớ chuyện nhưng mèo và thi thể phụ thân các nàng có liên hệ với nhau, khiến trong lòng các nàng có một vết sẹo. Cho nên đến giờ mặc dù các nàng đã sớm biết lão gia là chết như thế nào nhưng vẫn sợ mèo, bởi vì ký ức khủng bố này đã cắm rễ trong lòng chúng, hơn nữa, có lẽ nó sẽ theo các nàng cả đời.”
“Thì ra là thế,” Tưởng Tích Tích than một tiếng, “Nhưng phu nhân, ngài vừa rồi nói Phàn lão gia là bị chuột cắn chết mà?”
Phàn phu nhân cười khổ gật gật đầu, “Những vết thương trên người lão gia cũng giống trên người Vương Ngộ Thần, vừa nhỏ vừa nhiều, vết thương trí mạng là ở chỗ này,” bà chỉ chỉ vào cổ mình, “mạch máu của ông ấy bị cắn đứt, máu chảy không ngừng. Ta nghĩ sở dĩ lũ mèo ở trên người ông ấy ngửi tới ngửi lui là vì chúng phát hiện ra mùi chuột. Chúng nó là do lão gia nuôi lớn, nên muốn dựa vào mùi đó mà truy lùng đám chuột, trả thù cho lão gia.”
“Đúng là những con vật trọng tình trọng nghĩa.” Tưởng Tích Tích nhớ tới hôm nay ở mộ viên bạch miêu cũng cứu nàng và Phàn Tình. Chẳng lẽ nó cũng đang báo đáp ân tình mình mai táng cho nó để nó có thể khởi tử hồi sinh sao? Vừa nghĩ đến đây nàng liền lắc lắc đầu, “Sao có thể chứ, nếu thế này là có thể khởi tử hồi sinh thì thế gian không phải loạn rồi sao.”
“Tưởng cô nương, đang suy nghĩ gì vậy?” Thấy Tưởng Tích Tích không nói lời nào, Phàn phu nhân nhẹ giọng hỏi.
“Phàn phu nhân, theo ý của ngài thì chuột là loại động vật mang thù sao?”
“Các lão nhân trên trấn đều nói chuột là động vật rất thông minh, có thù tất báo, vốn ta còn không tin, nhưng sau khi xảy ra việc của lão gia thì ta đã tin. Chúng nó nhất định biết lão gia hại chết nhiều đồng loại của mình như thế nên mới ở đêm trước khi đi giết hại ông ấy.”
“Như vậy Vương Ngộ Thần chọc đến đám chuột lúc nào, sao đến chết chúng cũng không buông tha hắn, đem xác hắn cắn đến tan tác rơi rớt?”
“Ai biết được, nhưng ngươi xem Vương đồ tể thương tâm sắp điên rồi, một đứa con trai cao lớn soái khí như thế mà nói không có liền không có, thi thể còn bị cắn thành dáng vẻ kia, thật đáng thương, đáng thương quá.”
Đang âm thầm cảm thán, ngoài cửa đột nhiên có một bóng người đi tới, Phàn phu nhân đứng lên, “Tiểu Ấm, con đi đâu? Sao muộn thế này mới trở về?”
Tưởng Tích Tích lúc này mới nhớ tới từ khi về nhà nàng vẫn chưa thấy Phàn Ấm nên vội đi ra hỏi, “Vương gia đã xảy ra chuyện, xác Vương Ngộ Thần bị chuột cắn tan nát, ngươi biết không?”
“Ta có nghe nói, những con chuột này cũng thật điên cuồng, đến người chết rồi cũng không tha,” nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu xong nàng ta liền sải bước nhẹ nhàng đi vào trong nội thất, “Mẫu thân, con có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Nhìn bóng dáng Phàn Ấm, Phàn phu nhân dùng khuỷu tay thọc thọc Tưởng Tích Tích, “Tưởng cô nương, ngươi suốt ngày cùng đứa nhỏ này ở bên nhau, có phát hiện ra nàng có gì khác thường không?”
Tưởng Tích Tích gãi gãi đầu, “Khác thường? Là ta vụng về, chẳng nhìn ra được cái gì. Phu nhân, ngài cảm thấy được cái gì sao?”
Phàn phu nhân có chút lo lắng lắc đầu, “Nàng một mình từ bên ngoài về, sắc mặt vui mừng, ta đoán có phải nàng động tâm với nam nhân nào, nên mới không bình thường như thế không.”
“Không thể nào, lấy tính tình Phàn Ấm thì nếu có ý tưởng gì nhất định sẽ nói cho phu nhân ngài.” Tưởng Tích Tích ngoài miệng ha ha, nhưng trong lòng lại thở dài: Phàn phu nhân này thực sự là hồ đồ, đứa có nam nhân thì bà nhìn không ra, đứa không có việc gì thì lại nghĩ miên man.
***
Đêm mùa xuân, gió vẫn có chút lạnh, hơn nữa hơi nước thấm vào khiến cho người ta càng thấy vài phần hàn ý. Con sông đã ở trước mặt, trên sông vẫn yên tĩnh, giống một tấm gương màu đen. Tưởng Tích Tích cầm bọc quần áo, hướng tới bờ sông chạy chậm qua.
Bờ sông còn lưu lại dấu vết tiền vàng, hôm nay là bảy ngày của Vương Ngộ Thần, người nhà của hắn mới vừa ở nơi này tế bái hắn. Nàng một đường đi tới còn cùng bọn họ gặp nhau. Vương đồ tể được thân hữu nâng đi, miễn cưỡng nhấc vài bước. Nhưng thê tử ông ta thì không thế, hai mắt bà ta nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, bị người ta nâng về phía trước. Nếu không phải ngẫu nhiên nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ thì Tưởng Tích Tích cơ hồ cho rằng bà đã khóc ngất đi.
Cũng đúng, đã trải qua chuyện như vậy, kể cả người kiên cường cũng không chịu nổi. Một đứa con trai tốt tự nhiên chết đuối giữa sông, thi thể còn bị chuột phá tan thành từng mảnh, nghe nói, lúc liệm lại lần nữa, xương cốt đã không còn đủ.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến đầu ngón tay trong miệng con chuột kia, trong bụng lại nổi lên một cỗ buồn nôn. Nàng phải cố nén xuống mới đi đến phần mộ của con mèo trắng.