Bị người ta nói trúng tâm sự, Tưởng Tích Tích cũng không phủ nhận: “Ngày đó ta tuy tận mắt nhìn thấy Phàn Tình lên núi, nhưng không nghĩ rằng nàng ấy giết hại Phàn Ấm. Thứ nhất là bởi vì Phàn Tình tự mình không thừa nhận. Nàng là người thế nào ta biết, tuy miệng lưỡi sắc bén không tha người, nhưng lại không phải người phức tạp, nàng nghe tin Phàn Ấm chết thì biểu cảm giật mình và bi thống kia là không thể giả vờ. Thứ hai, cùng ngày đó, ta ở trên núi đã từng nhìn thấy một người khác, ta hoài nghi người kia mới là hung thủ giết người.”
“Một người khác?”
Tưởng Tích Tích nhìn vào mắt Dụ Vô Thương, “Dụ công tử, ngươi có biết tằm túy không?”
Dụ Vô Thương cười đạm mạc, “Có người nào ở trấn Thanh Thủy không biết tằm túy chứ? Chẳng qua con người ta không tin thần tin quỷ, không phải tận mắt nhìn thấy thì ta nghĩ nó chỉ là truyền thuyết thôi. Dân trí khi xưa còn chưa được khai hóa, gặp phải chuyện không giải thích được thì sẽ quy kết cho quỷ thần, đây là chuyện hết sức bình thường.”
“Nếu là một năm trước, ta nhất định sẽ có cùng suy nghĩ với ngươi, không đem quỷ thần để trong lòng nhưng hiện tại thì ta tin.”
“Tưởng cô nương hoài nghi kẻ giết chết Phàn Ấm chính là tằm túy sao? Nhưng ngươi có biết, nếu đem chuyện này nói cho quan phủ thì bọn họ khả năng sẽ nghĩ ngươi điên rồi không?”
Tưởng Tích Tích “Thích” một tiếng, “Ta sớm nghĩ loại người như họ, bạc thu đến thống khoái, đối với manh mối chân chính chắc cũng chẳng quan tâm đâu.”
Dụ Vô Thương lắc đầu cười khổ, “Ngươi cũng không cần cực đoan như vậy. Tiền bạc đương nhiên chỉ là một mawjtj, bọn họ sở dĩ chịu thả người, chủ yếu là bởi vì không có chứng cứ. Ta vừa rồi có cho huyện lệnh, Phàn Tình có lão mẫu bị bệnh, nếu tương lai bà ấy vì Phàn Tình bị bắt mà có bất trắc gì, cuối cùng lại tra ra người không phải do Phàn Tình giết vậy trách nhiệm của quan phủ to lắm. Ta còn nói, chi bằng trước đem Phàn Tình thả ra, một đại cô nương như nàng làm sao có thể chạy đến đâu chứ? Chờ tương lai có chứng cứ rõ ràng, lại đem nàng bắt cũng không muộn. Hắn cũng sợ gánh trách nhiệm, lúc này mới chuẩn bị ngày mai thả người.” Thấy Tưởng Tích Tích không nói lời nào, hắn liền biết nàng cũng đồng tình với mình rồi, chỉ là ngượng ngùng không muốn thừa nhận, vì thế liền đổi đề tài, “Tưởng cô nương, ta nghe người khác nói, ngày đó ngươi ở trong sơn cốc còn phát hiện một người khác.”
Tưởng Tích Tích gật gật đầu, “Ngày đó ở dưới sơn cốc ta xác thật không chỉ phát hiện mình Phàn Ấm mà còn có một trấn dân khác mà ta không quen. Hơn nữa hắn bị thương rất nặng, cho nên tạm thời đang ở y quán điều trị. Kỳ thật lúc ấy ta bò lên tìm người hỗ trợ, vốn cũng không ôm hy vọng vì bộ dáng người nọ giống như chỉ còn một hơi để chống trọi, ai nghĩ đến hắn thật sự ngoan cường, thế nhưng lại không chết, nhưng nhiều ngày nay hắn vẫn hôn mê, cũng không biết có tỉnh lại không.”
“Không bằng chúng ta cùng đi đến y quán nhìn xem, nếu hắn tỉnh, nói không chừng có thể cung cấp một ít manh mối, khả năng có lợi cho việc phá án.”
Tưởng Tích Tích vỗ tay một cái, mặt lộ vẻ vui mừng, “Ngươi nếu không nói, ta cũng quên mất chuyện này, vẫn là Dụ công tử suy xét chu toàn, chúng ta lập tức đi y quán một chuyến thôi.”
Đại phu của y quán nhìn thấy Dụ Vô Thương đến thì vội cung kính đem hắn đón vào cửa. Sau khi bọn họ nói rõ ý đồ đến thì vị đại phu họ Tào kia lộ vẻ mặt khó xử. Ông ta xoa xoa đôi tay, “Dụ công tử, ta khuyên ngài vẫn không cần đi xem hắn thì hơn. Xem xong rồi không những vô ích mà còn khiến ngươi khó chịu trong lòng.”
Tưởng Tích Tích nghe ngữ khí của ông ta không đúng thì vội hỏi, “Tình huống của hắn có phải chuyển biến xấu không?”
Tào đại phu thở dài, “Lúc người vừa được đưa tới thì ta thấy tuy hắn có chút ngoại thương nhưng vẫn may ngũ tạng lục phủ bị thương không nặng, nên nghĩ nếu điều trị tốt thì nói không chừng có thể vượt qua. Nhưng mấy ngày nay, hắn chẳng những không khỏe lên mà ngược lại bệnh tình càng ngày càng xấu đi, có vài chỗ miệng vết thương bắt đầu thối rữa chảy mủ, người cũng càng ngày càng suy nhược, mắt nhìn ngày càng lụn bại, phỏng chừng không cứu được nữa.”
“Tào đại phu, người này khả năng biết hung thủ giết chết Phàn Ấm cô nương, cho nên ta còn muốn đi gặp hắn một lần, xem có thể hỏi ra manh mối hữu dụng nào không.” Dụ Vô Thương lại nói rõ hơn ý đồ muốn gặp người kia.
Tào đại phu nghe hắn nói như vậy, lấy ra mấy cái khăn tay, “Công tử có thể đi gặp hắn, nhưng nhất định phải dùng khăn lấp kín miệng mũi, hiện tại trời nóng, không khí trong phòng hắn thực không dễ ngửi.”
Hắn đồng ý rồi mọi người đi đến nơi người kia được an trí, là một gian nhà kề âm u ở hậu viện. Mới vừa đẩy cửa đi vào thì Tưởng Tích Tích đã ngửi thấy một mùi thịt thối cùng máu huyết trộn lẫn với nhau, mặc dù cách khăn tay nhưng mùi này vẫn dày đặc, căn bản không tránh được. Tào đại phu che cái mũi, “Nhị vị chính mình hỏi hắn đi, ta còn có bệnh nhân phía trước, không phụng bồi nữa.” Nói xong, ông ta liền chạy vội ra khỏi đó, giống như đang chạy trốn vậy.
“Thích thúc, đẩy ta qua đó.” Dụ Vô Thương nhìn nguowifkia nằm trên giường, hướng phía sau mệnh lênh.
“Thiếu gia, nơi này không khí ô trọc, ngài thật sự muốn qua đi sao?” Thích thúc có chút do dự.
“Để tôi đẩy công tử cho, Thích thúc đi ra ngoài chờ là được.” Tưởng Tích Tích tiếp nhận chiếc xe, đẩy Dụ Vô Thương đi vào trước giường người nọ.
Trên giường che màn, là vì phòng ngừa ruồi bọ con muỗi đến đốt người bệnh, nhưng cách một tầng lụa trắng, vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ dáng người kia: Cả người hắn cơ hồ không có một khối da hoàn hảo, toàn thân mọc đầy mụn mủ, mủ huyets chảy ra, đem cả giường đệm nhuộm thành màu hồng nhạt. Đặc biệt chỗ cổ hắn trướng lên to như đùi, chỗ hầu kết nhô lên một cái nhọt to bằng nắm tay.
Tưởng Tích Tích che miệng lại, lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Dụ Vô Thương quay đầu lại nhìn nàng, “Tưởng cô nương, người này trần truồng lộ thể, ngươi nếu cảm thấy không khoẻ thì đi ra ngoài chờ ta trước đi.”
“Cổ hắn vì sao lại sưng lợi hại như vậy? Ngày đó ta nhìn thấy hắn ở sơn cốc, hắn rõ ràng không phải như thế này.” Nói một câu không đầu không cuối như vậy xong, nàng đột nhiên đẩy Dụ Vô Thương chạy ra khỏi phòng, hoảng loạn mà đụng phải cái bàn chứa đầy nước trên bàn khiến nó rơi xuống đất, phát ra tiếng “Loảng xoảng”.
Người trên giường bị tiếng vang này kinh động, hắn thế nhưng có thể chậm rãi ngồi dậy, duỗi tay đem màn xốc lên.
Tưởng Tích Tích đã đẩy Dụ Vô Thương đi ra cửa, mới vừa bước qua thì chợt nghe phía sau truyền đến tiếng gào “A a”. Nàng sửng sốt, vẫn nhịn không được quay đầu lại: Người nọ đã lung lay từ trên giường đứng lên, hắn nhìn cửa, miệng phát ra một chuỗi âm thanh mơ hồ, tay run run rẩy rẩy chỉ về phía trước mặt.
“Tưởng cô nương, mau đem ta đẩy qua đi, ta sẽ hỏi rõ ràng, rốt cuộc là ai giết Phàn Ấm.”
Tưởng Tích Tích lại không để ý tới hắn, nàng kiên định đẩy xe lăn rangoaif, rồi đóng cửa lại thật mạnh.
“Tưởng cô nương, ngươi làm gì vậy? Hắn sắp không được rồi, đây là cơ hội cuối cùng……” Lời còn chưa dứt, bên trong cánh cửa liền truyền ra tiếng ho liên tiếp, xuyên qua cửa sổ bọn họ thấy người kia che ngực, đem từng ngụm máu tươi phun trên đất.