Tiễn Tưởng Tích Tích đi rồi, Thẩm Thanh liền vào trong viện, mới vừa đi đến cửa viện liền thấy một thân ảnh yểu điệu, đang đứng bên trong. Nàng đang rất có hứng thú mà nhìn hỗn thiên nghi làm bằng tre, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
“Cô nương, ngươi là ai?”
“Năm Nguyên Sơ thứ tư, Trương Hành chế tạo hỗn thiên nghi đúc bằng đồng, mấy tầng đều chuyển động vòng tròn, nghi thượng bám vào hai cái đồng hồ chạy bằng nước, bên dưới đế có phần trống tích nước để thúc đẩy vòng tròn, cả khối chạy chậm rãi qua từng vạch. Hai bên đồng nghi có ngọc cù các phun nước vào hồ, trái là đêm, phải là ngày. Trên hồ có kim đồng tiên nhân và tự đồ riêng biệt, tất cả đều ôm mũi tên bằng tay trái, tay phải chỉ giờ, biểu thị thời gian sớm hay muộn. Cái này của ngươi so với hỗn thiên nghi chân chính còn quá đơn giản.”
(Phần này giải thích quá khó hiểu, Amber chỉ edit đại khái thế này thôi!) Nghe được lời này, hai mắt Thẩm Thanh hai mắt tỏa ánh sáng, hắn bước nhanh đến trước mặt nữ tử thanh xuân kia, “Cô nương cũng biết hỗn thiên nghi?”
Nàng kia gật gật đầu, “Đáng tiếc, một dụng cụ tinh xảo như thế lại thất truyền mất rồi.”
Thẩm Thanh giậm chân đấm ngực, “Cho nên, ta nhất định phải chế ra một hỗn thiên nghi hoàn chỉnh khác, để quan sát thiên văn, cải cách lịch pháp.” Hắn khe khẽ thở dài, “Nếu hắn còn ở đây thì Đại Tống hẳn là đã sớm chế tạo ra hỗn thiên nghi từ mấy năm trước rồi.”
“Hắn?”
“Hắn là Tư Thiên Giám của tiên đế, chưởng quản thiên văn, suy tính lập pháp, vẽ bản đồ……”
“Từ từ, nếu biết hắn là thần tử của tiên đế, ngươi cũng nên biết tên của hắn là không thể gọi loạn.”
Thẩm Thanh chẳng hề để ý cười cười, “Ta không nhập quan trường, sợ cái gì?”
“Không nhập quan trường, kể cả bằng sức của ngươi có chế tạo ra hỗn thiên nghi thì bên trên cũng chẳng ai chịu tiếp nhận, vĩnh viễn không thể vì dân phục vụ. Ngươi là người thông minh, đạo lý này không thể không hiểu.”
Thẩm Thanh lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên há mồm hỏi, “Ngươi là ai?”
Nàng kia cười cười, “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi hiểu rõ mình muốn làm gì,” nàng đem một tờ giấy nhét vào trong lòng bàn tay Thẩm Thanh, “Nghĩ kỹ rồi hãy đi U Châu tìm người này, đem hỗn thiên nghi của ngươi mang đi cùng, hắn nhìn thấy được thì tự sẽ chỉ cho ngươi một con đường.”
Nói xong, thân mình nàng chợt lóe, biến mất ngoài cửa lớn.
Thẩm Thanh mở tờ giấy trong tay ra, thấy trên đó viết mấy chữ: Ngụy Quốc Công Triệu Tắc Bình.
***
Còn chưa tới canh bốn, Triệu lão hán đi thu nước rác đã đẩy xe dọc theo phố Nam một đường đi về phía trước, gặp được quán trà quán rượu thì sẽ dọn dẹp uế vật trước cửa, đổ vào trong cái thùng gỗ còn cao hơn người kia.
Phía trước là Thiên Tinh Uyển, tửu lâu lớn nhất Tân An thành, ngày thường khách nhân như nước thế nên đương nhiên rác rưởi nơi này là nhiều nhất, những năm bao tải.
Triệu lão hán đem xe đẩy tay đẩy đến bên cạnh những bao tải này, vác một bao lên, mùi thối lập tức bay vào mũi. Tuy ông ta đã sớm quen những vẫn phải nhăn mũi lại, “Ăn ăn ăn, những người này cũng không biết bụng to thế nào mà có thể ăn nhiều đồ vật thế này chứ.”
Mắt thấy xương gà, xương cá, đồ ăn, cơm thừa đều rơi vào trong thùng gỗ, ông ta lại lẩm bẩm đi đến trước cửa, lại bê lên một cái bao tải khác.
Bao tải rất nặng, so với cái bao đầu tiên thì nặng hơn nhiều, nhưng đồ bên trong cho ông ta cảm xúc thực kỳ quái. Nó mềm mại, hoàn chỉnh một khối, không giống những túi khác, vừa sờ liền biết là nhét đầy cơm thừa canh cặn.
Một cô mùi thối bay ra từ trong túi, không giống mùi cơm thừa canh cặn mà rất tanh, giống như mùi thịt heo thối.
“Chẳng lẽ Thiên Tinh Uyển đem lợn chết để vào trong túi sao?” Triệu lão hán sinh nghi, nhưng động tác cũng không ngừng lại mà chỉ đuổi đám ruồi bọ bâu quanh bao tải, hao hết sức lực mà vác cái bao đến cạnh xe đẩy, vừa định đem đồ trong túi đổ ra thì lại phát hiện tay mình hồng hồng, cúi đầu lại thấy áo ngắn trên người mình cũng dính đỏ, giống hệt cái túi kia, lại tản ra mùi vị tanh hôi.
“Phi, hôm nay thật là xui xẻo, sáng sớm đã làm bẩn quần áo, trở về lại bị lão bà tử kia mắng mất thôi.” Ông ta hùng hùng hổ hổ nâng bao tải lên, dùng sức chín trâu hai hổ, đem đồ vật bên trong đổ vào trong thùng gỗ.
“Phốc” một tiếng, cái thứ trong bao kia liền rơi xuống đám cơm thừa canh cặn trong thùng, nghiêng nghiêng dựa vào cạnh thùng.
Tia nắng ban mai mới vừa đến, đám sương còn chưa tan đi, Triệu lão hán có chút hoa mắt, trong lúc nhất thời nhìn không ra miếng thịt dính đầy máu trong thùng kia là cái gì.
Ông ta dụi dụi mắt, vừa định đi đến gần nhìn cẩn thận hơn thì dưới chân lại vướng một cái, khiến ông ta đột nhiên ngừng lại.
Bên trên “Miếng thịt” xù xù một đoàn, dính đầy máu chưa đông lại, nhìn xuống chút nữa thì có hai con mắt còn chưa nhắm lại, tròng mắt hơi hơi nhướng lên trên, nghiêng nghiêng nhìn thẳng cả người ông ta đang cứng đờ.
“A, người chết, có người chết.”
Theo ánh mặt trời dần sáng, thành Tân An yên tĩnh rốt cuộc bị một tiếng thét chói tai đâm thủng màn sương đánh vỡ.
Trình Mục Du đứng ở bên cạnh thùng gỗ, mùi đồ ăn thiu thối hòa với mùi tử thi đánh úp lại, khiến đám người thò đầu thò cổ vào xem đều lùi về sau vài bước. Nhưng đám ruồi bọ, rệp lại bị cái mùi này hấp dẫn dán lên thi thể thành một tầng.
Tưởng Tích Tích đem một khối khăn mặt đưa cho Trình Mục Du, để hắn che miệng mũi. Nàng chỉ vào Triệu lão hán đang ngồi ở bậc thang của Thiên Tinh Uyển mà run lập cập nói, “Đại nhân, chính là lão nhân thu gom nước rác kia đã phát hiện ra thi thể. Sáng sớm hôm nay ông ta đi thu rác rưởi, không ngờ lại phát hiện trong một những túi rác lại là thi thể này.”
Trình Mục Du quay đầu đi, sắc mặt hắn nghiêm túc, cau mày, “Chưởng quầy của Thiên Tinh Uyển nói như thế nào?”
“Ông ta nói tối hôm qua tổng cộng đưa ra ngoài có bốn túi rác thôi, không biết tại sao lại nhiều ra một túi, càng không biết thi thể này là từ chỗ nào đến.”
“Ông ta hẳn là không gạt người, nếu là người của Thiên Tinh Uyển làm thì làm sao lại để ngay trước cửa chỗ của mình được.” Trình Mục Du thở dài, nhìn Tưởng Tích Tích một cái, “Đem thi thể lấy ra, mau nghiệm thi.”
Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào khối thi thể không mặc quần áo này, đám người vốn dĩ đã lui ra phía sau nay lại tiến lên vài bước, bên trong truyền ra một mảnh ríu rít tiếng nghị luận.
“Oa, sao lại không có cánh tay, người nào tàn nhẫn như vậy, còn phanh thây người ta nữa.”
“Nếu không muốn người khác nhận ra thì chém đầu là được, chặt cánh tay thì không phải vẫn nhìn ra là ai sao?”
“Ngươi có thể nhận ra là ai hả, vậy ngưoi đi qua nhận đi.”
“Oái, ta chỉ nói thế thôi, trêu ghẹo ta làm gì.”
Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống cạnh chiếu, nhìn chằm chằm cỗ thi thể nam nhân thiếu hai cánh tay kia trong chốc lát rồi lại ngẩng đầu, “Đại nhân, đây là người thứ hai rồi, ngài nói xem hung thủ có thể là một người không?”
Trình Mục Du nhìn không chớp mắt vào hai miệng vết thương to bằng cái chén trên người thi thể, “Rìu, cánh tay hắn giống Viên Kỳ, đều là bị người ta dùng rìu chặt bỏ.”