Tấn Nhi nhảy nhót đi
ra khỏi cửa hông của Tân An phủ, Sử Kim đi theo phía sau hắn một bước
cũng không rời. Hai người vừa mới đi vài bước thì nhìn thấy Yến Nương
đứng ở cuối ngõ nhỏ, ngưng thần nhìn một khối khăn tay trong tay.
“Yến Nương.” Tấn Nhi thân mật gọi một tiếng sau đó bước nhanh chạy đến trước mặt nàng, nghển cổ nhìn khối khăn tay trong tay nàng khó hiểu hỏi, “Đây là chim gì vậy? Sao nó lại có một thân xanh lam, thật xinh đẹp.”
Sử Kim cũng đi lên phía trước, nhìn khối khăn tay kia, môi khẽ hé rồi lại
chậm rãi ngậm lại. Hắn gãi gãi đầu, sau đó nói theo Tấn Nhi, “Yến cô
nương, đừng nói Tấn Nhi, ngay cả ta lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua
loài chim này. Nhìn móng vuốt của nó đi, đỏ như máu vậy.”
Yến Nương sờ sờ đầu Tấn Nhi sau đó liếc Sử Kim một cái chậm rãi nói, “Đây là Tinh Vệ.”
“Tinh Vệ? Là Tinh Vệ lấp biển sao?” Tấn Nhi chớp mắt to hỏi.
“Tấn Nhi biết không ít nhỉ?” Yến Nương nhẹ giọng nói, “Tinh Vệ lấp biển nhìn như phí công vô ích, như con kiến nâng tảng đá nhưng nàng bền gan vững
chí, quyết tâm so với biển rộng còn to lớn hơn.”
“Yến Nương cũng thích Tinh Vệ sao?” Tấn Nhi cất giọng non nớt hỏi.
Yến Nương không trả lời hắn mà chỉ cười tủm tỉm hỏi ngược lại, “Tích Tích
tỷ tỷ không ở đây sao? Sao nàng không đưa Tấn Nhi đi học?”
“Nàng có công vụ trong người nên bị cha phái đến cái trấn gì gì đó rồi.”
“Ngọc Tuyền trấn.” Sử Kim ở phía sau nhắc nhở hắn.
“Ngọc Tuyền trấn?” Yến Nương chợt rùng mình, híp mắt nhìn về phía không
trung, ánh mắt dường như muốn xuyên qua chân trời, “Đó chính là nơi có
câu chuyện xưa.”
“Nơi đó đã phát sinh cái gì sao?” Tấn Nhi chống cằm si ngốc chờ nàng giải thích nhưng sắc mặt
Yến Nương lại khôi phục vân đạm phong khinh như ngày thường. Nàng nhẹ
búng một cái lên trán đứa nhỏ, “Hôm nào lại nói cho ngươi, mau đi nhanh
đi, nếu đến muộn sẽ bị tiên sinh mắng đó.”
Tưởng Tích Tích cùng Dương đại thẩm xuyên qua một gian lại một gian nhà, theo sự dẫn đường của nha hoàn đi vào sảnh trước của Kinh trạch. Đại trạch
này được xây dựng cực kỳ tỉ mỉ, ngói trên mái nhà được lợp như vảy cá,
cây tùng xanh mọc vượt qua mái nhà, cây ngọc lan mọc quanh tường. Trong
phòng có vẽ đồ án hoa cá, chim thú trên mặt tường, sắc thái rực rỡ, trên sàn nhà trải thảm dệt, hết sức xa hoa.
Tưởng Tích Tích nhìn vào chỗ sâu trong sảnh thì thấy có một cái ghế cẩm thạch lớn, trên đó là một vị trưởng giả đang ngồi. Ông ta râu tóc bạc trắng
nhưng đôi mắt lại có thần, con ngươi đen tỏa sáng, không chớp mắt nhìn
chằm chằm cuốn sổ con trong tay tựa như một con diều hâu đang xoay quanh không trung tìm kiếm con mồi vậy. Vị Kinh tiểu thư nàng gặp hôm qua
đang đứng bên người ông ta, chỉ vào sổ sách thấp giọng nói cái gì đó.
“Lão gia, Dương gia đại tẩu cùng muội tử của nàng đã tới.” Tiểu nha hoàn bẩm báo xong thì đi tới một bên.
Vị trưởng giả kia nghe vậy thì buông sổ sách đứng lên. Ông ta mặc một thân áo gấm, khí vũ bất phàm, ánh mắt uy nghiêm khi nhìn thấy hai nữ tử đang đứng ở trong phòng thì trong một khắc sau đã tràn đầy thân thiết cùng
săn sóc.
“Tiểu Ngọc đã kể sự tình phát
sinh ở Dương gia nói cho ta. Dương Thụ Phúc mất tích để lại hai mẫu tử
các ngươi không người nương tựa, thực sự đáng thương. Không bằng như vậy đi, các ngươi hãy ở lại Kinh phủ, lũ lụt vừa mới lui nên nơi này của ta cũng đang cần vài người thu thập quét tước. Chờ đến khi các ngươi có
chỗ khác để đi thì lại đi cũng không muộn. Còn về chuyện Dương Thụ Phúc, ta sẽ cho người đến núi Khâu Hưng tìm một lần nữa. Nếu thực sự tìm
không được thì ta sẽ cho người đến phủ Tân An báo án, các ngươi thấy
sao?”
Dương đại thẩm lập tức quỳ xuống,
“Thùng thùng” dập đầu vài cái vang dội trên mặt đất, “Kinh đại thiện
nhân thật là thần tiên trên trời, ngay cả thần tiên cũng không thể so
được với ngài. Nhưng trượng phu của ta hẳn là không còn nữa, không cần
ngài phí công phái người lên núi tìm.”
“Hả? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Kinh Vân Lai đi đến trước mặt hai người, duỗi tay nâng Dương đại thẩm lên.
“Muội tử của ta tối hôm qua lên núi tìm thấy nửa mảnh khăn tay của chàng……”
Dương đại tẩu nói không được nữa, bụm mặt một tiếng lập tức khóc rống
lên.
Kinh Vân Lai thở dài, đem ánh mắt
chuyển hướng qua Tưởng Tích Tích nói, “Cô nương nói xem, Dương thợ săn
rốt cuộc gặp phải chuyện gì ở núi Khâu Hưng mà chỉ còn lại nửa mảnh khăn tay chứ?”
Tưởng Tích Tích ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Chỉ sợ hắn gặp phải thứ không phải người.”
Kinh Vân Lai nhíu mày, “Không phải người? Chẳng lẽ là thú?”
Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng không giống. Tối hôm qua ta gặp được cái thứ kia thì thấy nó thực sự rất hung tàn, so với dã thú còn hung dữ hơn gấp trăm lần. Cái thứ đó còn phát ra tiếng cười giống như hài đồng. Hơn nữa nó có thể trốn trong đám cỏ dại nên hình thể không lớn, tựa như hài tử ba bốn tuổi. Động vật nhỏ như vậy mà có thể ăn một người đến chỉ còn một chút cặn thì ta thực sự không đoán được nó là cái gì.”
Nghe được nàng nói như vậy tiểu nha hoàn bên cạnh hung hăng run rẩy một
chút. Kinh tiểu thư lại bình tĩnh hơn nàng ta. Nàng đi đến bên người
Tưởng Tích Tích nhẹ giọng hỏi, “Nếu đồ vật kia lợi hại như lời cô nương
nói thì một nữ lưu như cô nương làm sao có thể chạy ra khỏi ngọn núi đó
chứ?” Nàng ta nhìn phụ thân mình sau đó nói tiếp, “Có thể cô nương chấn
kinh quá độ, hơn nữa sắc trời lúc đó không rõ nên mới nhầm dã thú trong
núi trở thành một con quái vật thị huyết chăng?”
Tưởng Tích Tích không muốn nói với bọn họ rằng mình có một thân công phu tốt
mới có thể thoát được thế nên nàng cũng không giải thích nhiều. Huống hồ đêm qua ở núi Khâu Hưng gặp được thứ gì ngay cả chính nàng cũng không
biết. Nàng chỉ có thể mơ hồ đồng ý, thừa nhận cách nói của Kinh tiểu thư nhưng khi nàng nhìn đến Kinh Vân Lai thì thấy thần sắc ông ta so với nữ nhi của mình thì nghiêm túc hơn rất nhiều. Ánh sáng trong con ngươi của ông ta tắt hẳn, chỉ có mỏi mệt cùng tang thương của cái tuổi này là lộ
rõ.
“Cha, Tân An phủ mấy ngày nay không
phải đã phái người tới đây sao? Không bằng đợi người đó đến chúng ta sẽ
đem việc Dương thợ săn mất tích mà báo cáo, để xem quan phủ định đoạt
thế nào.” Kinh tiểu thư nhẹ giọng dò hỏi.
Nghe được nữ nhi nói thế, Kinh Vân Lai như mới tỉnh mộng, gật gật đầu, “Ta
thế mà quên mất việc này, như vậy cũng có thể bớt một chuyến đi đến
thành Tân An.” Ông ta nhìn Dương đại thẩm nói, “Các ngươi cứ ở lại chỗ
này, những việc khác cứ giao cho ta. Ta tin quan phủ sẽ cho Dương gia
các ngươi một cái công đạo.”
Tưởng Tích
Tích đi theo phía sau Dương đại thẩm ra khỏi sảnh đường. Đúng lúc này
một bóng dáng thình lình từ bên cạnh đi tới, thiếu chút nữa đâm vào
nàng. Nàng ngẩng đầu phát hiện đó là một nam tử tuổi trẻ, mặt hắn cùng
Kinh Vân Lai có vài phần tương tự nhưng ánh mắt vừa dại vừa lạnh nhạt,
thiếu hơi thở của người sống.
Tưởng Tích Tích thấy hắn đi vào trước đường mới hỏi: “Người vừa đi vào chẳng lẽ là Kinh công tử?”
Dương đại thẩm gật gật đầu, “Ngươi đã nhìn thấy rồi, vị Kinh công tử này cùng với phụ thân hắn giống nhau, cũng một bộ dáng đoan chính nhưng chỉ tiếc là lại bị câm.”